Thần Điển

Chương 78: Tiết tấu chiến đấu




Gã võ sĩ huy động hai tay liên tục, bốn đạo Phong Nhận nhàn nhạt bắn nhanh ra, đây là việc duy nhất hắn có thể làm, chỉ hy vọng có thể trì hoãn qua một đợt công kích của đối phương, cho dù chỉ là trong nháy mắt, hắn sẽ có thể vãn hồi được tình thế.

Địch Áo nghiêng người về phía trước, thân hình hắn dán sát mặt đất hóa thành một mũi tên lao bắn tới.

Bốn đạo Phong Nhận xẹt qua lưng Địch Áo, còn bản thân Địch Áo lại vọt ra khỏi tiểu lâu một viên đạn pháo, đồng thời kiếm quang nở rộ chém dãy lan can nát bấy, hai chân gã võ sĩ lập tức bị chém thành từng khúc.

Ca Đốn hoàn thành hai chiêu Viêm Bạo, lúc này đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn gã võ sĩ mất đi hai chân, sau đó giơ tay lên chém ra một đạo Liệt Diễm Trảm.

Gã võ sĩ kia la thảm rớt xuống xuống phía dưới, thống khổ khó thể chịu đựng nổi khiến cho trước mắt hắn biến thành một mảnh tăm tối, căn bản không nhận thấy Liệt Diễm Trảm tồn tại. Sau một cái chớp mắt, Liệt Diễm Trảm đã đánh trúng thân thể hắn, tiếng la thảm liền bị cắt đứt, thân thể bị tàn phá xoay tròn văng ra ngoài.

Địch Áo đã bay ra ngoài phố, cổ tay phải rung lên, trường kiếm rời tay bắn về phía gã Hỏa hệ võ sĩ ở dưới, sau đó hai tay hắn chạm nhẹ vào vách tường, thân thể cuộn lại, hai chân mũi chân đạp vào tường lấy đà vọt tới chỗ gã Hỏa hệ võ sĩ.

Các võ sĩ trên đường phố đã bị Ca Đốn thả ra hai chiêu Viêm Bạo đánh bại hơn phân nửa, chỉ còn lại có năm, sáu tên. Gã Hỏa hệ võ sĩ chú ý thấy tình hình biến hóa ở phía trên, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào thân ảnh Địch Áo.

Vẻ mặc hắn không có biến hóa quá lớn, nhưng đây là hắn đang miễn cưỡng khống chế bản thân, đồng bạn của hắn là Phong hệ Quang Mang võ sĩ cấp năm. Kết quả vừa chạm mặt đã bị chém chết, trong lòng hắn đang cực kỳ hồi hộp đã khó thể hình dung, nhưng giờ phút này không phải là lúc e ngại, đối phương vừa ra tay đã dùng đến sát chiêu lưu lại một bãi chiến trường tanh máu như thế này. Nhiêu đó đã đủ để chứng minh ý đồ của đối phương rồi, đây là trận chiến ngươi chết ta sống, không có ai nguyện ý bó tay chờ chết, huống chi hiện tại đang đối mặt một gã Phong hệ Quang Mang võ sĩ cao cấp, muỗn trốn cũng trốn không thoát.

Thân hình Địch Áo mau lẹ tới cực điểm, chỉ một lần bật mạnh lấy đà đã đuổi kịp trường kiếm bắn ra lúc trước, trong nháy mắt khi hắn bắt được chuôi kiếm, kiếm quang lại nở rộ một lần nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hỏa hệ võ sĩ vung mạnh hai tay ra, hai đạo Liệt Diễm Trảm xuất hiện ngăn cản kiếm quang của Địch Áo.

Thân hình Địch Áo đột nhiên biến hướng, lộn vòng một cái tránh né Liệt Diễm Trảm rất nhẹ nhàng, sau đó áp sát gã Hỏa hệ võ sĩ huy kiếm chém về phía cổ hắn.

Hỏa hệ võ sĩ vừa thả ra Liệt Diễm Trảm đã tung mình lui về phía sau, hắn vừa mới di động thì trường kiếm Địch Áo đã theo đó chém xuống, tránh được đòn Địch Áo công kích trong gang tấc.

Tiếp theo, gã Hỏa hệ võ sĩ phất tay lần nữa, lại một đạo Liệt Diễm Trảm bắn nhanh ra. Thế nhưng đạo Liệt Diễm Trảm này tựa hồ mất đi tính chính xác, nó bay thẳng tới cánh tay phải Địch Áo.

Khoảng cách song phương quá gần, chớp mắt một cái Liệt Diễm Trảm đã tiến tới gần đối thủ. Địch Áo liền thu kiếm lại, lập tức phát động Phong Ưu Nhã, thân hình phóng sang bên cạnh, sau đó trở tay đâm ra một kiếm về phía sau ót gã võ sĩ.

Gã Hỏa hệ võ sĩ lại tung mình lui về sau, hất tay đánh ra một đạo Liệt Diễm Trảm.

Lần này Liệt Diễm Trảm lại càng mất đi chính xác, trực tiếp bay sang phía khác. Nhãn lực Địch Áo rất tốt, lập tức đoán ra được phương hướng Liệt Diễm Trảm, thân hình hắn dừng lại tại chỗ để mặc Liệt Diễm Trảm bay ngang qua bên hông.

Địch Áo không có tiếp tục phát động công kích, chỉ lẳng lặng quan sát đối thủ, còn gã Hỏa hệ võ sĩ thì giương cặp mắt cá chết ngó chừng Địch Áo.

Lúc trước Địch Áo có thể đánh trọng thương tên Phong hệ võ sĩ trong nháy mắt, chủ yếu là nhờ đánh lén xuất kỳ bất ý, hơn nữa hắn nắm bắt thời cơ chiến đấu có thể nói là hoàn mỹ. Chỉ có điều Phong Ưu Nhã không phải là vô địch, nếu như đối phó với một Quang Mang võ sĩ có đủ kinh nghiệm, dồn toàn bộ tinh thần đề phòng thì hắn không thể nào dễ dàng đắc thủ.

Mấu chốt là ở tiết tấu, bất kể Địch Áo lựa chọn né tránh theo phương hướng nào, tóm lại vẫn phải tiếp cận đối phương, sau đó mới có thể phát động công kích, cực chẳng đã mới phải buông thả Phong Nhận từ xa. Gã Hỏa hệ võ sĩ sử dụng chiến lược rất đơn giản, chỉ cần Địch Áo động thì hắn cũng di động theo, sau đó dùng Liệt Diễm Trảm công kích vị trí hắn vừa đứng trước đó, về phần có thể đánh trúng Địch Áo hay không, hắn không thể quan tâm nhiều như vậy.

Nắm giữ tiết tấu, nói thì thật đơn giản, khi làm mới khó. Đầu tiên là phải có dũng khí suy xét trong vòng sinh tử, tiếp theo là phải có đầy đủ kinh nghiệm, hai thứ không thể thiếu một. Mắt thấy Phong hệ võ sĩ dùng tốc độ cao tiến tới gần mình là thất kinh, luống cuống tay chân, cho dù may mắn thoát khỏi chiêu thứ nhất, cũng không có khả năng né tránh chiêu thứ hai, chiêu thứ ba…

Mấu chốt nhất chính là Phong Ưu Nhã hao tổn rất nhiều nguyên lực, còn hơn cả Hỏa hệ bí kỹ Viêm Bạo nữa. Một gã Phong hệ Quang Mang võ sĩ bình thường thả ra ba, năm lần Phong Ưu Nhã sẽ hoàn toàn mất đi lực chiến đấu, gã Hỏa hệ võ sĩ rõ ràng là muốn chơi trò hao tổn chiến với Địch Áo. Đợi đến khi Địch Áo hao hết nguyên lực, hắn sẽ có thể thay đổi chiến cuộc.

Đáng tiếc là Địch Áo thuộc loại đối thủ cực kỳ hiếm thấy, lấy trình độ nguyên lực của hắn bây giờ hoàn toàn có thể kéo dài chiến đấu mấy canh giờ, loại ý đồ này nhất định thất bại.

Thân hình Địch Áo đột nhiên biến hướng phóng sang một góc phố khác, gã Hỏa hệ võ sĩ hơi chần chờ một chút rồi mới tung mình lui về phía sau, lại phất tay chém ra một đạo Liệt Diễm Trảm.

"Ha ha ha!" Địch Áo mỉm cười ranh mãnh, ánh mắt nhìn đối phương cực kỳ hứng thú.

Hai người cách nhau tới hơn mười thước, Liệt Diễm Trảm xem như không có ý nghĩa gì hết, đạo hỏa diễm xuyên qua đường phố trống trải bắn thẳng vào một gian hàng, làm cho bên trong nổi lên một trận kinh hoàng náo loạn.

Gã Hỏa hệ võ sĩ không nghĩ tới Địch Áo lại chơi hư chiêu, vừa thấy nụ cười Địch Áo ẩn chứa mùi vị khinh miệt, mặt hắn lúc này không được tự nhiên nữa rồi, ánh mắt bắt đầu tối lại.

Địch Áo không ngừng vận chuyển Căn Luân, Chân Tri Luân và Chính Luân, khi vẻ mặt đối phương xuất hiện biến hóa, thân hình hắn lập tức lao thẳng tới.

Gã Hỏa hệ võ sĩ phòng bị xuất hiện sơ hở, hắn phải suy nghĩ đối phương đang muốn tấn công hay lại là hư chiêu?

Gã Hỏa hệ võ sĩ ngây ngốc một chút, thân hình Địch Áo đã nhanh chóng tiến tới gần, trong khi cường giả quyết đấu, chỉ cần hơi do dự sẽ phạm phải sai lầm không thể vãn hồi. Hắn lập tức hiểu ra tình cảnh của mình, vừa rống lên giận dữ, vừa tiếp tục buông thả Liệt Diễm Trảm, thân hình lùi nhanh về sau.

Chẳng qua lần này gã Hỏa hệ võ sĩ lại phạm sai lầm, Địch Áo căn bản không có ý định tiến tới gần hắn. Khi gã Hỏa hệ võ sĩ tung mình lui về sau. đồng thời hắn cũng buông thả Phong Ưu Nhã bay ngang qua bảy, tám thước, rồi di chuyển một đường vòng cung lớn bay về phía sau lưng gã Hỏa hệ võ sĩ.

Trên đường phố xuất hiện một cảnh chiến đấu cổ quái, gã Hỏa hệ võ sĩ khi lui khi tiến liên tục phóng thích Liệt Diễm Trảm. Còn Địch Áo lúc né lúc dừng làm cho tất cả đòn công kích của gã Hỏa hệ võ sĩ trở nên vô dụng, trường kiếm trong tay Địch Áo vẫn giữ được lực lượng chờ đợi thời cơ phóng ra kiếm quang trí mạng.

Sau một lát, luồng kiếm quang xuyên thấu qua thân thể gã Hỏa hệ võ sĩ, từng đoạn máu thịt văng ra chung quanh. Lúc này Địch Áo tiếp tục vọt thẳng tới trước hơn mười thước mới dừng lại, thu kiếm đứng thẳng, quay đầu lại lạnh lùng nhìn đối thủ.

Ca Đốn đã giải quyết xong nhóm võ sĩ còn lại, gã Thổ hệ võ sĩ còn sống thực lực vốn không bằng Lôi Mông, hắn bị Lôi Mông và Ca Đốn giáp công đã tràn ngập nguy cơ.

Địch Áo sải bước đi tới chỗ xe ngựa, phu xe vẫn còn ngồi ở trên càng xe ngẩn ngơ. Địch Áo không có làm khó hắn, phất phất tay ra hiệu, gã phu xe như được lệnh đại xá, vội vã ném roi ngựa xuống cắm đầu chạy trốn vào trong hẻm nhỏ.

Địch Áo mở cửa khoang xe, thấy bên trong có một tên một mắt đang run rẩy ở trong góc.

"Hào Uy Nhĩ thành chủ đại nhân, nên xuống xe rồi." Địch Áo thản nhiên nói.

"Các ngươi là ai?" Tên một mắt cố gắng kềm chế sợ hãi, mở miệng hỏi.

Đúng lúc này, từ trên đường phố truyền đến tiếng nổ ầm ầm, Địch Áo quay đầu nhìn lại, thì ra gã Thổ hệ võ sĩ đã bị đánh văng lên không trung, Ca Đốn liên tiếp thi triển Liệt Diễm Trảm không chút lưu tình. Mỗi khi gã Thổ hệ võ sĩ chậm lại, hoặc rơi xuống phía dưới sẽ có một đạo Liệt Diễm Trảm đánh trúng hắn, ép buộc hắn phải nhảy lên. Cuối cùng gã Thổ hệ võ sĩ bay ra xa hơn mười thước, thậm chí bay qua chiếc xe ngựa mới hạ xuống mặt đất, từng dòng đỏ sẫm từ trên không trung vãi ra rơi lên trên xe ngựa, cũng rơi vào người Địch Áo.