Thần Điển

Chương 615: Vọng động




Nhìn thấy tiểu tử vừa mới thoát xác lộ vẻ yếu ớt thế này, Quân Đồ Minh không nhịn được buồn bực ở trong lòng. Nếu không phải vì lo lắng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, có khi sẽ phải nhờ Cát Tư Gia hỗ trợ giải quyết, hắn đã hạ lệnh giết Cát Tư Gia từ sớm. Nhưng chỉ sai lầm một nước cờ làm cho hỏng bét, kết quả hoàn toàn lệch ra khỏi quỹ đạo dự tính, xem ra bản thân hắn quá tham lam rồi.

Qua một lát sau, hình như con yêu thú kia đã khôi phục chút ít tinh thần, bắt đầu ra sức gặm vỏ kén bao quanh thân nó. Quân Đồ Minh nhớ rằng Cát Tư Gia từng đề cập tới hiện tượng này, ấu sinh thể vốn rất nhỏ yếu, nhưng sau khi ăn hết vỏ kén sẽ nhanh chóng sinh trưởng. Vì thế hắn cẩn thận ôm lấy vỏ kén nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Chuyện tình kỳ lạ xuất hiện, mỗi khi gặm xong một mảnh vỏ kén, thân thể con yêu thú sẽ to ra thêm một vòng, tốc độ phát triển cực nhanh hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Thời gian trôi qua không lâu lắm, đến lúc ăn hết cái vỏ kén, thân thể nó đã bành trướng lên tới chiều dài hơn mười thước.

Trên lưng nó còn mọc ra một đôi cánh chim trong suốt, bề ngoài lóe ra ánh sáng sặc sỡ chậm rãi lưu chuyển. Nhìn thoáng qua giống như yếu ớt đến mức vừa đụng là vỡ, nhưng sau khi Quân Đồ Minh đưa tay chạm vào liền trực tiếp bỏ qua băn khoăn vấn đề này. Đôi cánh này tương đối cứng rắn, lấy thực lực Quân Đồ Minh muốn bẻ gãy cũng phải hao phí không ít sức lực.

Ăn no đầy bụng rồi, con yêu thú bày ra bộ dạng hài lòng há miệng gào lên mấy tiếng, thậm chí còn thân mật cạ cạ cái đầu to lớn vào người Quân Đồ Minh. Nó từ từ truyền một đoạn tin tức vào đầu Quân Đồ Minh rồi ngọa nguậy chui xuống dưới lòng đất. Đá xanh kiên cố đối với nó chỉ mềm mại y như đậu hũ, vừa chạm là vỡ. Nó khẽ lắc mình một vòng là đào ra một cái động lớn chừng ba thước.

"Nó đi đâu?" Mấy người Tháp Sâm Đặc thấy vậy liền ngạc nhiên, đây là yêu thú mới ra đời? Hình như kinh khủng hơi quá thì phải?

"Ha hả, tiểu tử đi ngủ." Cảm giác câu thông tùy thời tùy chỗ làm cho Quân Đồ Minh rất là mới lạ, trong lòng cũng hòa hoãn thoải mái hơn nhiều. Mặc dù lúc nãy tiểu tử thoạt nhìn đúng là bị thương, nhưng từ bộ dáng bây giờ phán đoán có lẽ không còn vấn đề gì lớn.

Chỉ có thể nói Quân Đồ Minh còn chưa hiểu rõ bí pháp của Băng Xuyên bộ tộc, một vị Thủ hộ giả quanh năm dùng máu huyết nuôi nấng yêu thú nếu như bị người ta cướp đi dễ dàng thì Thủ hộ giả nhất tộc đã sớm đoạn tuyệt rồi. Dĩ nhiên, bởi vì quan hệ cộng sinh nên Cát Tư Gia không có cách nào trực tiếp gia tăng thương tổn cho yêu thú ấu thể kia. Nhưng không ngờ Cát Tư Gia lại điên cuồng sử dụng hành động tự sát để làm tổn thương ấu sinh thú, cho nên yêu thú vừa ra đời vốn rất hiếu động, không thể nào vội vã đi ngủ khôi phục thể lực như hiện tại.

"Tại sao ngươi còn chưa có đột phá?" Quân Đồ Minh quay đầu nhìn về phía Địch Uy. Nói thật ra Địch Uy đã ở nơi này nhiều ngày rồi, nhưng hình như không có khác gì lúc trước.

Địch Uy cười khổ nói: "Lão nhân kia luôn luôn từ chối không cho ta tập trung tu luyện, nói là sợ ảnh hưởng đến cái kén phát triển. Ta đây không dám cãi lại hắn."

Quân Đồ Minh gật đầu nói: "Vậy thì ta giúp ngươi một chút, thử xem có thể xông qua cửa ải này không."

"Cảm ơn bệ hạ." Địch Uy lập tức vui mừng ra mặt.

Mai Thụy Địch Tư dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Địch Uy, tại sao mình không có vận khí tốt như vậy nhỉ? Nhưng ý niệm này chỉ có thể nằm ở trong đầu Mai Thụy Địch Tư, Địch Uy chỉ thiếu sót một lớp hàng rào mỏng manh cuối cùng mà thôi, thực lực hắn và Địch Uy vẫn cách nhau một đoạn khá xa. Cho dù Quân Đồ Minh xuất thủ tương trợ cũng không có khả năng đột phá bức tường Thần Vũ Giả trước khi quân đoàn liên minh chạy tới.

Lại qua thêm mười ngày, liên quân rốt cuộc gom góp đầy đủ quân lương tiếp tục đẩy mạnh về phía đế đô. Các thành trấn bên ngoài đế đô ngoài đã có mười mấy vạn quân đội Nguyệt Ảnh đế quốc trú đóng. Xem ra Ngõa Tây Lý phân tích ban đầu rất chính xác, Quân Đồ Minh không hề có ý định quyết chiến với bọn họ ở Lôi Nặc Tư thành, rõ ràng là vì một nguyên nhân nào đó muốn trì hoãn tốc độ của bọn họ mà thôi.

Lúc này đã không còn ai quan tâm vấn đề nguyên nhân cụ thể trong đó, chuyện kế tiếp chỉ có thể dựa vào thực lực để giành lấy thắng lợi cuối cùng.

Đám người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản đứng trên tháp canh quan sát trận hình của quân đội Nguyệt Ảnh đế quốc. Liên quân trú đóng nơi này đã hai ngày một đêm, quá trình chuẩn bị tác chiến xem như hoàn tất, chỉ đợi cấp trên ra lệnh một tiếng là các chiến sĩ sẽ phát động tiến công vào trận địa quân địch.

"Đã đến lúc này rồi, tại sao Quân Đồ Minh còn chưa lộ mặt? Quá bình thản thì phải?" Hoắc Phu Mạn còn một thắc mắc nhỏ này, nghĩ mãi vẫn không thông.

"Nói không chừng còn có kỳ chiêu gì đó." Lan Bác Tư Bản đứng ở một bên cười cười đáp.

"Ngươi cảm thấy ta có tin điều đó không?" Hoắc Phu Mạn lắc đầu nói: "Trừ phi hắn có thể tạo ra mấy Thần Vũ Giả, cho dù là so sánh về đội hình hoặc tinh thần đều thua kém chúng ta rất xa."

"Thật ra ta cảm thấy được có thể xìng cũng không lớn, nhưng vấn đề là ở không có tốt hơn giải thích." Lan Bác Tư Bản vuốt vuốt mi tâm: "Không đợi, nếu hắn không lù mặt, vậy vẫn đánh tới hắn lù mặt mới thôi, mọi người ý tứ đây?"

Mọi người liếc nhìn nhau dò ý rồi vội vàng gật đầu, sau đó ban bố mệnh lệnh xuống cho liên quân bắt đầu tiến tới trước. Một đám mây đen do võ sĩ hình thành đông nghịt từ từ lan tràn tới quân trận Nguyệt Ảnh đế quốc.

Nhìn thấy đế đô địch nhân đã nằm trong tầm mắt, các tướng sĩ liên quân nhất thời bộc phát ngọn lửa nhiệt tình trước nay chưa từng có. Về phần võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc các đã không còn đường lui nữa rồi, một đám người liều mạng tử chiến sẽ tạo thành chiến lực không thể coi thường.

Chiến đấu mới vừa bộc phát đã lập tức tiến vào giai đoạn gay cấn, đủ loại bí kỹ bộc phát quang chiếu sáng bầu trời, ngay sau đó là dòng máu nóng hổi chảy tràn trên mặt đất.

Vài chục vạn người tụ chung một chỗ chém giết rất khó phân ra thắng bại trong khoảng thời ngắn. Đám người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản bay ra khỏi tòa tháp canh lơ lửng giữa chiến trường, tùy thời đề phòng cảnh giác lực lượng cường giả của đế đô đột kích.

Đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư thì xông vào trận địa địch triển khai tàn sát không chút khách khí. Nguyệt Ảnh đế quốc hiển nhiên không thể bó tay chờ chết, lập tức cho ra mấy Thánh giả tiến hành ngăn trở. Chốc lát sau mấy tên xui xẻo này đã bị thanh mang cực lớn chém đứt ngang thân.

"Là Phong Ngân." Có võ sĩ nào đó kinh hãi hô lớn. Nhóm Thánh giả của Nguyệt Ảnh đế quốc nhất thời do dự không dám tiến lên phía trước, đúng là bọn họ không sợ chết nhưng kết quả vừa bước ra đã bị chém toi mạng thì không thể nào sinh ra nổi ý niệm phản kháng trong đầu.

Nhóm Thánh giả bắt đầu sợ hãi trì hoãn thế công, tinh thần sĩ khí bên kia lại dâng cao như cầu vồng sau mưa. Lần này thế cục trên chiến trường biến chuyển rất nhanh, liên quân đẩy nhanh tốc độ tới trước, từ từ cắn nuốt từng phần một ở trong quân trận Nguyệt Ảnh đế quốc.

Ngõa Tây Lý không có ý định ra tay lần nữa, chỉ nhẹ nhàng thả ra Phong Ẩn trà trộn vào giữa chiến trường. Nếu hắn dừng lại giữa không trung thì không có người nào đủ khả năng nhận ra sự hiện hữu của hắn.

Nhìn thấy bên mình bị chèn ép bại lui liên tiếp, cao tầng Nguyệt Ảnh đế quốc rốt cuộc không thể giữ vững yên lặng được nữa. Từ trong thành bay ra hai thân ảnh, theo đó bên phía quân trận Nguyệt Ảnh đế quốc lập tức bộc phát một trận hoan hô rung trời ngay lập tức.

"Ha hả, rốt cuộc không nhịn được nữa." Lan Bác Tư Bản cười híp mắt nhìn tới hai thân ảnh mơ hồ kia, đến khi nhận ra thân phận một người trong đó, thần sắc nhất thời biến đổi: "Hình như là Tháp Sâm Đặc?"

"Tháp Sâm Đặc và Lai An?" Đám người Hoắc Phu Mạn và Phổ Lai Tư liếc nhìn nhau tràn đầy nghi ngờ, lập tức dựa theo an bài lúc trước phân tán ra xa. Đây có thể tính là một biện pháp đối phó Diệt Tuyệt tương đối ngu ngốc, nhưng lại hữu hiệu không cho đối phương có cơ hội một lưới bắt hết.

"Người kia không phải là Lai An." Mặc dù bọn họ đứng cách nhau rất xa, nhưng thanh âm Ngõa Tây Lý vẫn truyền vào trong tai mọi người rõ ràng: "Nếu Tháp Sâm Đặc đã xuất hiện, Lai An khẳng định đang trốn ở đâu đó."

Tháp Sâm Đặc dừng lại ở địa phương thật xa, người còn lại trực tiếp vọt xuống bắt đầu động thủ với cường giả bên dưới. Nhóm Thánh giả Nguyệt Ảnh đế quốc lại nâng cao tinh thần, bay sát theo hắn.

Liên quân cũng phái ra Đạt Tư Ngũ Đức và Bố Long Phỉ Nhĩ đối kháng Thần Vũ Giả bên Nguyệt Ảnh đế quốc. Đây là ưu thế vốn có của liên quân, với số lượng Thần Vũ Giả nhiều hơn nên bọn họ hoàn toàn có quyền khi dễ người.

Dựa theo tình hình hiện tại thì nguyên nhân quyết định thắng bại cũng không phức tạp, đó là Diệt Tuyệt của Tháp Sâm Đặc và Lai An. Nếu như Diệt Tuyệt không thể giết chết Thần Vũ Giả của liên quân một cách hiệu quả, vậy thì cho dù thực lực Quân Đồ Minh cường đại cỡ nào cũng vô lực xoay chuyển tình thế. Dĩ nhiên, nếu như có thể thì tốt nhất là không cho đối phương có cơ hội buông thả Diệt Tuyệt. Nhưng thời gian chuẩn bị năm giây quả là ngắn, rất khó lòng ngăn cản hoặc phá hư trong quá trình đối phương hợp lực. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tháp Sâm Đặc xuất hiện làm cho nhóm cường giả liên quân căng thẳng thần kinh, tình cảnh Đạt Tư Ngũ Đức và Bố Long Phỉ Nhĩ nhìn qua cực kỳ nguy hiểm. Một khi Tháp Sâm Đặc và Lai An thả ra Diệt Tuyệt thì bọn họ chắc chắn trốn không thoát. Nhưng tất cả mọi người tin tưởng rằng, nếu không đến thời khắc quan trọng nhất, đối phương tuyệt đối không dám sử dụng đòn sát thủ này.

Thần Vũ Giả của đối phương bị Đạt Tư Ngũ Đức và Bố Long Phỉ Nhĩ đánh chém chật vật không chịu nổi, chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn rất khó lòng giết chết đối phương. Sau khi đạt đến cảnh giới Thần Vũ Giả, các thuộc tính phát triển gần như quân bình, cho dù có nhược điểm cũng không thể phá vỡ nhanh chóng được.

Trên chiến trường tiếp tục biểu hiện trạng thái giằng co, cho đến lúc này Quân Đồ Minh vẫn không xuất hiện, bên phía liên quân đã bắt đầu kiềm chế không nổi vọng động trong lòng. Tên Tháp Sâm Đặc đứng ở xa xa giống như một miếng bánh ngọt đầy mê hoặc, chỉ cần cắn nuốt xong miếng bánh ngọt này chẳng khác nào thành công phá vỡ Diệt Tuyệt, từ đó giành lấy kết quả thắng lợi cuối cùng. Sự dụ hoặc theo thời gian trôi đi càng lúc càng lớn, cho dù biết rõ có nguy hiểm cũng sẽ làm cho người ta khó chịu trong lòng.

Nhưng đám cường giả liên quân vẫn không dám phát động tiến công, bởi vì cử chỉ của Tháp Sâm Đặc quá khác thường. Theo lý thuyết hắn phải hiểu tổ hợp giữa mình và Lai An trọng yếu tới mức nào. Nhưng ở trong mắt mọi người, Tháp Sâm Đặc cứ bình thản lơ lửng giữa không trung như muốn trêu chọc bọn họ.

Chuyện khác thường tất có quái lạ, Tháp Sâm Đặc đã dám nghênh ngang đứng ở chỗ này tất nhiên có chỗ dựa vào.

Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản, Phổ Lai Tư nhìn nhau trao đổi một lần, sau đó cả hai cùng lúc cười khổ. Ba người bọn họ lúc bình thường đều là nhân vật sát phạt quyết đoán, nhưng đến hiện tại chợt có cảm giác bó tay bó chân không thể hành động tùy ý muốn. Bọn họ phải tính toán cẩn thận trong mọi việc, một khi quyết định sai lầm sẽ có thể chôn vùi tất cả cố gắng trước kia.

"Ta cảm thấy đây là một cái bẫy." Phổ Lai Tư phá vỡ yên lặng đầu tiên, ngay cả Phổ Lai Tư luôn luôn kích động còn có suy nghĩ như thế, vậy thì Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản không cần phải nói rồi.

Thật ra Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản cũng đã hoài nghi, chỉ là không nói ra mà thôi. Có lẽ trong tiềm thức bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.

"Đích xác là cái bẫy, không biết các vị định làm thế nào?" Thanh âm Ngõa Tây Lý từ xa truyền tới.

Ba người Hoắc Phu Mạn đồng thời im lặng, trận chiến đánh tới nước này làm sao rút lui được? Nhưng trực tiếp xông lên vây công Tháp Sâm Đặc lại có vẻ không thích hợp, vấn đề mấu chốt là ba người Hoắc Phu Mạn chính là tiểu đội kế hoạch vây giết Quân Đồ Minh. Những Thần Vũ Giả khác phối hợp Ngõa Tây Lý phá giải tổ hợp Tháp Sâm Đặc và Lai An, bất luận bên nào thành công cũng có thể thay đổi một phần chiến cuộc.

Thế mà cho tới bây giờ Quân Đồ Minh vẫn không có xuất hiện, hiển nhiên là cố tình ẩn núp ở góc nào đó rồi. Nếu trong quá trình vây công Tháp Sâm Đặc, Quân Đồ Minh đột nhiên nhảy ra buông thả lĩnh vực Trọng Thủy, vậy thì các cường giả vây công Tháp Sâm Đặc chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

"Ngõa Tây Lý tiên sinh, ngài cảm thấy chúng ta nên làm gì đây?" Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, bàn về mức độ hiểu rõ tính cách Quân Đồ Minh thì những người nơi này không thể vượt qua Ngõa Tây Lý.

"Bẫy rập đương nhiên là để cho người ta nhảy vào, nếu không nhảy vào thì ngươi làm sao biết bên trong có cái gì?" Giọng nói Ngõa Tây Lý lạnh nhạt đến mức khó tin.

Tất cả mọi người nghe thế đều lộ vẻ ngạc nhiên, không nghĩ tới Ngõa Tây Lý lại cho ra một đáp án đơn giản như vậy. Nhưng suy nghĩ cẩn thận hồi lâu hình như cũng có đạo lý, bởi vì sự thật còn tại đó, bọn họ nhất định phải hóa giải tổ hợp Tháp Sâm Đặc và Lai An. Về phần đối phương hiển nhiên phải biết rõ ưu điểm và khuyết điểm của mình, từ đó chọn lựa các loại phương án đề phòng. Nói cách khác cho đến cuối cùng song phương vẫn phải so đấu thực lực, tiến hành đánh một trận cái đã rồi mới biết được thực hư bên trong.

Ba người Hoắc Phu Mạn đều là kiêu hùng một phương, sở dĩ lúc nãy do dự là vì không có đủ lý do thuyết phục mình mà thôi. Bây giờ nghe vậy lập tức làm ra quyết định, ngoại trừ Đạt Tư Ngũ Đức và Bố Long Phỉ Nhĩ đang chiến đấu với Thần Vũ Giả của đối phương, tất cả những người khác đều phân tán ra lao về phía Tháp Sâm Đặc từ các phương hướng khác nhau.

Tháp Sâm Đặc bình tĩnh nhìn địch nhân bay tới chỗ mình, chờ đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng tới.

Tháp Sâm Đặc chậm rãi giơ tay lên, trên bầu trời lập tức xuất hiện một luồng hỏa diễm màu đen. Đoàn hắc hỏa (lửa đen) này nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt đã che kín một góc bầu trời, không khí cũng bắt đầu nóng dần lên.

Cùng một thời gian, đại địa chợt chấn động kịch liệt, làm như đang có vô số mãnh thú muốn xuyên phá bùn đất lao ra ngoài. Xem ra Ngõa Tây Lý nói không sai, quả nhiên Lai An đã ẩn núp từ lâu rồi.

Lúc này muốn lui về sau đã không còn kịp nữa rồi, các cường giả liên quân thúc dục tốc độ lên đến cực hạn, đủ các loại bí kỹ cường hãn nhất đồng thời ập tới Tháp Sâm Đặc. Bọn họ không có hy vọng mình có thể đánh trúng Tháp Sâm Đặc, mà chỉ muốn hỗ trợ Ngõa Tây Lý bình yên tiếp cận. Chỉ cần Ngõa Tây Lý có thể áp sát Tháp Sâm Đặc là nhiệm vụ của bọn họ đã thành công một nửa.

Nhưng mà đúng lúc này, một mảng hơi nước nhàn nhạt bỗng dưng xuất hiện, đám cường giả vốn đang cắm đầu lao tới nhất thời dừng lại thân hình. Sau đó cả đám liên tiếp rống giận, cơ hồ cùng một lúc các cường giả liên quân không hẹn mà cùng nhau bộc phát lĩnh vực mạnh mẽ nhất nhằm đột phá giam cầm. Nhưng bọn họ đã dùng sai phương pháp, thật ra đám sương mù này không hề giam cầm bọn họ, sở dĩ bọn họ không có cách nào tự nhiên khống chế thân hình của mình là vì mỗi một giọt nước hàm chứa sức nặng khổng lồ không thể nào tưởng tượng nổi. Đừng nói là di động thân thể, thậm chí hô hấp cũng có phần khó khăn.

Đám cường giả bộc phát chỉ làm nổ tung một số giọt nước ở chung quanh, nhưng khi bọn họ định tiếp tục vọt tới trước lại bất đắc dĩ phát hiện ở trước mặt đang có màn sương mù vô cùng vô tận đang chờ bọn họ.

Lĩnh vực Trọng Thủy của Quân Đồ Minh, Ngõa Tây Lý cũng không thể giữ vững trạng thái Phong Ẩn được nữa, thân hình chậm rãi hiện ra ở giữa không trung. Lúc này Hắc Hỏa trên bầu trời đã lan tràn thành một đám mây lửa to lớn, Ngõa Tây Lý biết nhiều lắm là trong khoảng thời gian hai ba giây nữa Hỏa Vân sẽ hoàn toàn thành hình, đến khi đó hết thảy sẽ không thể vãn hồi.

Bởi vì tốc độ Ngõa Tây Lý vượt xa những cường giả khác, cho nên thời điểm dừng lại chỉ còn cách Tháp Sâm Đặc hơn hai mươi thước. Khoảng cách như vậy đối với những Thần Vũ Giả khác có lẽ không đủ để thay đổi tình thế, nhưng hắn là Ngõa Tây Lý, nhiêu đó đã quá đủ rồi.

Trong chốc lát, trên người Ngõa Tây Lý lóe ra thanh mang chói mắt, cả người hắn phảng phất như biến thành một thanh kiếm màu xanh chói sáng rực rỡ. Thanh kiếm vừa thành hình lập tức bay ra khỏi thân thể Ngõa Tây Lý bay thẳng tới chỗ Tháp Sâm Đặc.

Ba người Hoắc Phu Mạn đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trên đời này không có ai dám bở qua một kích toàn lực của Ngõa Tây Lý, cho dù là bọn họ cũng không thể, nguy cơ cuối cùng đã được giải trừ.

Thế nhưng vẻ mặt ba người Hoắc Phu Mạn lập tức đọng lại cứng ngắc, một con yêu thú có đôi cánh chim sặc sỡ bỗng nhiên lao tới Tháp Sâm Đặc với tốc độ nhanh như chớp. Ngay khi tiếp cận nó lập tức vung cái đuôi thô to ngăn cản luồng thanh mang sắc bén kia. Một tiếng gào thét đau đớn vang lên rung trời, cái đuôi của nó bị thanh mang chém thành hai khúc, nhưng sau khi luồng thanh mang xuyên thấu thân thể yêu thú đã không còn uy thế như trước. Mặc dù đánh trúng Tháp Sâm Đặc rất chính xác, nhưng không thể tạo thành ảnh hưởng gì cho hắn.

Đây là con gì? Đám cường giả liên quân nhìn thấy một màn này liền cả kinh trong lòng.

Một trận gió nhẹ thổi qua, thân ảnh Địch Uy xuất hiện ở trước mặt Ngõa Tây Lý, ánh mắt nhìn Ngõa Tây Lý vô cùng phức tạp: "Ngài vẫn luôn vọng động y như lúc trước."