Thần Điển

Chương 595: Trận đấu dai dẳng




Ánh sáng còn chưa tan hết, trong lòng Địch Áo đột nhiên nổi lên cảm giác báo động nguy hiểm, vội vã tránh sang một bên. Ngay sau đó là mấy chục chất lỏng xanh biếc xẹt qua vị trí Địch Áo mới vừa đứng. Địch Áo hoảng sợ một trận, nếu như chậm thêm một giây là hắn tránh không thoát rồi. Hắn không bao giờ muốn dùng phương thức này kiểm tra năng lực phòng ngự của nguyên lực chiến giáp.

Không biết mẫu thể dựa vào cái gì để khóa chặt vị trí Địch Áo, cái miệng kinh khủng kia liên tiếp gầm rú đe dọa, hàng loạt chất lỏng xanh biếc kia theo đó bám sát Địch Áo không rời.

Địch Áo nhất thời bị dọa cho sợ hãi kinh hồn tán đảm, chẳng lẽ nọc độc của con quái vật này là vô cùng vô tận? Thế là hắn muốn xem mẫu thể đến tột cùng có thể phun tới khi nào, không ngừng trốn lui trốn tới trên không trung, thỉnh thoảng còn thả ra quang cầu công kích đối phương. Hai bên đánh nhau vài phút Địch Áo phát hiện một vấn đề, đó là hàm răng trong miệng mẫu thể nghênh đón quang cầu chính diện vẫn có khả năng bình yên vô sự, chuyện này cũng quá mức đi? Cho dù miệng lưỡi nó làm bằng sắt cũng phải bị nổ tung mới đúng.

Địch Áo không biết hàm răng xoáy vòng trong miệng mẫu thể là bộ phận cứng rắn nhất trên người mẫu thể, cũng là lợi khí để nó công kích, nhìn qua giống như là máu thịt tạo thành, linh hoạt phi thường. Nhưng trên thực tế là do vô số mảnh vảy nhỏ cứng rắn xếp lớp tạo thành, có thể nói cái miệng chính là bộ phận tinh hoa nhất của mẫu thể, chẳng những cực kỳ chắc chắn, lực công kích cũng đạt tới trình độ khủng bố. Chỉ có điều Địch Áo vẫn duy trì đối chiến ở khoảng cách xa nên không có cơ hội tạo thành uy hiếp với Địch Áo mà thôi.

Địch Áo từng thử công kích những bộ phận khác trên người mẫu thể, nhưng cái miệng khổng lồ kia có thể di chuyển linh hoạt bảo vệ toàn thân nó. Cho dù Địch Áo công kích chỗ nào cũng bị dễ dàng ngăn chặn, mấu chốt là Địch Áo không dám tiếp xúc mẫu thể quá gần, chẳng khác nào cấp cho mẫu thể đủ thời gian phản ứng. Lao Lạp và Miêu Tử không thể tiến hành công kích từ xa, nếu có thêm một Phong hệ Thánh giả khác ở chỗ này mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

Thời gian trì hoãn càng lâu, trong lòng Địch Áo lại càng lo lắng, nếu như đợi đến lúc đám diễn sinh thể quay trở về thì rất khó đối phó chúng nó. Lao Lạp đứng ở xa đã bắt đầu không nhịn được nữa, chỉ có điều nàng sợ mình xông qua làm Địch Áo phân tâm chiếu cố nên chưa dám chạy tới mà thôi.

Giằng co thêm một hồi, Địch Áo rốt cuộc cảm thấy không thể tiếp tục như vậy mãi, đến tận bây giờ mẫu thể vẫn không có đình chỉ phun nọc độc. Địch Áo không có tâm tư chơi trò hao tổn chiến với nó, hình thể của nó đã biểu hiện quá rõ rồi, sợ rằng kiên trì không nổi chính là hắn.

"Lao Lạp, chuẩn bị đi." Địch Áo nhìn về phía Lao Lạp hô lớn, quyết định lấy bản thân mình hấp dẫn mẫu thể chú ý, từ tình huống trước mắt thì mẫu thể chỉ có thể dùng miệng để tiến hành công kích, chỉ cần mình thành công dụ nó sang hướng khác, Lao Lạp sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn.

"Biết rồi." Lao Lạp gật đầu, trong mắt lộ ra thần sắc ngưng trọng, ánh mắt thăm dò mẫu thể một vòng bắt đầu tìm kiếm vị trí hạ thủ. Miêu Tử và Lao Lạp tâm ý tương thông cũng chậm rãi thay đổi vị trí, hai người một thú đúng lúc hợp thành hình tam giác bao vây mẫu thể vào giữa.

Địch Áo thấy Lao Lạp và Miêu Tử đã đi vào vị trí công kích, thân hình chợt lóe tránh thoát đống nọc độc xanh lục kia. Thân hình lướt tới vẽ ra một đường vòng bay tới mẫu thể, nó nhận ra Địch Áo có động tác khác thường nên tâm tình nhất thời táo bạo hơn nhiều, cái miệng nhanh chóng co rút lại phun ra hàng loạt chất lỏng. Địch Áo đang bay tới đột ngột ngừng lại rồi bay lên trời cao, sau đó lộn vòng chuyển sang hướng khác. Cái miệng của mẫu thể vẫn di chuyển theo hướng Địch Áo, nhưng tốc độ nọc độc dù sao cũng có hạn, Địch Áo vẫn có đủ thời gian để tránh né.

Thấy mẫu thể đã hoàn toàn chú ý tới Địch Áo, hai chân Lao Lạp phát lực thân thể dán sát mặt đất lao thẳng tới trước, tốc độ nhanh như mũi tên rời khỏi dây cung. Miêu Tử ở trên không trung vỗ mạnh hai cánh hạ xuống phối hợp với nàng.

Lúc này mẫu thể chợt do dự trong chốc lát, tựa hồ không biết nên công kích bên nào, nhưng ngay lúc đó Địch Áo thả ra quang cầu đánh trúng người khiến nó không thể phân tâm. Mẫu thể tức giận gầm rống rung trời, tiếp tục phun nọc độc về phía Địch Áo, hiển nhiên là không thèm để ý tới Lao Lạp và Miêu Tử nữa rồi. Dù sao Địch Áo quấy rầy nó lâu như vậy đã kích khỏi lửa giận trong lòng nó, huống chi loại yêu thú này trí tuệ không cao, hoàn toàn là hành động theo bản năng.

Lao Lạp và Miêu Tử cùng một lúc phóng tới mẫu thể, quyền sáo trên tay Lao Lạp hiện lên một tầng ánh sáng trắng noãn, hung hăng nện một quyền lên thân nó. Miêu Tử cũng không chút khách khí trực tiếp nhào lên trên người mẫu thể, cái đuôi dài liên tiếp hạ xuống đục thủng hàng chục lỗ quanh chỗ nó đứng.

Bên ngoài thân mẫu thể không có bộ lông thô cứng như diễn sinh thể, toàn thân nó bao trùm một tầng vỏ cứng màu xanh đen, nhìn qua cực kỳ thô ráp. Lao Lạp nện một quyền xuống nhưng không có cảm nhận sự cứng rắn như trong tưởng tượng, "phụt" một tiếng, cánh tay Lao Lạp dễ dàng lún vào trong, sâu tới tận khuỷa tay.

Lao Lạp nhanh chóng rút quả đấm ra, sau đó tiếp tục lần nữa.

Mẫu thể phản xạ không tốt lắm, cho đến khi Lao Lạp đấm quyền thứ ba nó mới cảm giác đau đớn, thân thể khổng lồ bỗng nhiên vặn vẹo há mồm cắn ngược Lao Lạp một cái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Lao Lạp vội vàng rút tay về, đã một cước lên trên thân thể nó lấy đà nhảy sang hướng khác.

"Ầm !"

Mặt đất nơi Lao Lạp vừa đứng hiện ra một cái hố thật to dính đầy chất lỏng nhớt nhợt.

Mẫu thể không đánh trúng Lao Lạp phản ứng càng thêm kịch liệt, từng đoàn từng đoàn nọc độc phun ra như mưa đuổi theo thân ảnh Lao Lạp. Trong khi đó thân hình Lao Lạp thỉnh thoảng nhảy lên cao, thỉnh thoảng hạ xuống thấp, thỉnh thoảng chạy xéo né tránh toàn bộ chất lỏng gớm ghiếc kia.

Thừa dịp mẫu thể truy kích Lao Lạp, Địch Áo lại ngưng tụ một đạo quang cầu nắm xuống, tính về lực xuyên thấu thì quang cầu không so được với nắm đấm Lao Lạp nhưng hơn ở chỗ diện tích sát thương lớn.

"Ầm !"

Mẫu thể gầm lên đau đớn, dòng máu đỏ sẫm từ miệng vết thương chảy ồ ồ ra ngoài.

Mẫu thể phẫn nộ xoay người chuyển mục tiêu sang Địch Áo, ngay từ khi Địch Áo còn là Cực Hạn võ sĩ đã tiếp nhận Ngõa Tây Lý đặc huấn né tránh linh xảo trong cự ly gần, hôm nay đã tấn thăng lên Thánh giả hiển nhiên ứng phó công kích trình độ này vô cùng thành thạo. Thân hình hắn liên tục di chuyển lúc trái lúc phải, bay lên hạ xuống, mẫu thể phun nọc độc tuy nhiều nhưng không thể chạm được vào chéo áo của hắn.

Nhìn thấy mẫu thể lại dồn lực chú ý vào Địch Áo, Lao Lạp vốn chạy ra thật xa lặng lẽ quay trở lại, khi còn cách mẫu thể mười mấy thước chợt gia tốc lao thẳng tới, hai đấm nện xuống không chút khách khí.

Lao Lạp cũng không ham chiến, sau khi đắc thủ lập tức lui về sau, mẫu thể tức giận gầm rú liều mạng phun nọc độc, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản Lao Lạp.

Địch Áo và Lao Lạp phối hợp càng lúc càng ăn ý, mẫu thể công kích Địch Áo, Lao Lạp sẽ xông qua công kích, ngược lại cũng thế, hai người phát huy xa luân chiến lên đến cực hạn. Thời gian trôi qua nhanh, vết thương trên người mẫu thể mỗi lúc một nhiều hơn.

So sánh với nhau thì Lao Lạp uy hiếp lớn hơn Địch Áo, từ đầu đến giờ mẫu thể không để ý tới Miêu Tử, kết quả là Miêu Tử an nhàn bám trụ ở trên lưng mẫu thể không ngừng đâm tới đâm lui, xung quanh chỗ nó đứng đã thủng lỗ chỗ y như cái sàng đựng thóc, đáng tiếc duy nhất là độc tố của Miêu Tử tựa hồ không có tác dụng với mẫu thể.

Thật ra điều này cũng là bình thường, Miêu Tử công kích lâu như vậy chỉ mới bao trùm phạm vi chừng mười thước vuông mà thôi, vẫn chưa bằng một phần mười chiều dài của mẫu thể. Đây là mới tính bộ phận lộ ra ngoài, nếu cộng thêm bộ phận ẩn sâu dưới đất thì quả là bé nhỏ. Thể tích song phương chênh lệch quá xa nên hiệu quả cũng phải giảm bớt.

Miêu Tử lâm vào tình cảnh lúng túng, cho dù độc tố có thể sinh ra ảnh hưởng đối với mẫu thể nhưng sẽ không phát tác ngay lập tức. Vì thế Miêu Tử đành phải di chuyển lên xuống khắp người mẫu thể, đi tới đâu là đục lỗ tới đó, lớp vảy xám đen trên người nó căn bản không phòng ngực nổi đuôi trùy sắc bén của Miêu Tử.

Nếu tiếp tục kéo dài thế này, mẫu thể chết chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Địch Áo và Lao Lạp vẫn khẩn trương vận động ở tốc độ cao, không dám thư giãn chút nào, hễ động tác chậm lại sẽ bị nọc độc bắn trúng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Chỉ có điều rất khó giữ vững tần số di chuyển và công kích nhanh như vậy, không có người nào dám bảo đảm mình không phạm phải một lần sai lầm. Huống chi thể lực con người là có giới hạn, lấy thể chất biến thái của Địch Áo có lẽ chống đỡ chừng một ngày mà thôi.

Đánh một trận từ ban đêm tới lúc ánh trăng treo lên cao cao, Địch Áo còn có thể kiên trì nhưng Lao Lạp đã có dấu hiệu mệt mỏi. Mặc dù động tác vẫn mau lẹ linh xảo nhưng đã không còn đều nhịp như trước.

Mẫu thể luân phiên truy kích hai người hoàn toàn không đánh trúng nổi một kích, trên thân thể lại hiện đầy vết thương lớn nhỏ, máu trong người đã đổ ra không biết bao nhiêu mà kể. Thế nhưng nó vẫn không ngừng công kích làm như vết thương trên người không hề tạo thành ảnh hưởng gì đối với nói.