Thần Điển

Chương 553: Tâm nguyện




"Tiểu nha đầu này nói ngươi là người duy nhất?" Đối phương cũng cần Địch Áo trả lời chắc chắn, vẫn tiếp tục nói: "Xem ra đã không còn sự lựa chọn tốt hơn."

"Yêu cầu của ta chỉ có một, đó là tiếp tục kéo dài xuống."

Địch Áo từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần lại, cho tới bây giờ thái độ của đối phương coi như là thân mật. Địch Áo từ từ lớn gan, nhẹ giọng hỏi: "Kéo dài cái gì? Bất Hủ truyền thừa sao?"

"Bất hủ?" Thanh âm dừng lại một lát, sau đó chầm chậm vang lên: "Không có bất hủ chân chính, trừ phi ngươi có thể tiến hóa đến giai đoạn cao cấp hơn."

Địch Áo trái tim đập kịch liệt, tiến hóa? Đối phương nói là hai lần tiến hóa?

"Làm thế nào mới có thể tiến hóa đến giai đoạn cao cấp hơn?" Địch Áo không có ý thức được thanh âm của mình đã bắt đầu run rẩy.

May là đối phương không để ý tới Địch Áo thất thố: "Nếu như ta biết thì không có lâm vào tình trạng bây giờ rồi."

Địch Áo nhất thời thất vọng, nhưng không đợi Địch Áo nói chuyện, thanh âm kia vang lên lần nữa: "Người trẻ tuổi, ngay cả An Đức Sâm cũng không có làm được, ta cảm thấy ngươi không cần thiết phải thử."

Địch Áo nhíu chặt hai hàng chân mày, đây là ý tứ gì? Truyền thuyết đã nói An Đức Sâm là người duy nhất trong lịch sử hoàn thành hai lần tiến hóa kia mà?

Địch Áo đang định đặt câu hỏi liền cảm giác như có một cơn sóng thủy triều ập xuống đầu, tiện đà chảy vào nội phủ. Địch Áo theo bản năng muốn kháng cự nhưng lại không thể ngăn cản lực lượng thủy triều xâm nhập, thân thể hắn tựa như đã biến thành một tòa thành thị không có chút khả năng phản kháng.

Chỉ chốc lát sau, luồng sóng thủy triều nhanh chóng rút lui, thanh âm kia vang lên lần nữa: "Xem ra ta đánh giá ngươi hiw thấp, ta có thể cảm giác được bên trong cơ thể ngươi hàm chứa một nguồn lực lượng khổng lồ."

"Chuyện này..." Địch Áo ngập ngừng hồi lâu, bởi vì hắn không biết nên giải thích dòng xoáy nguyên lực trong cơ thể như thế nào.

"Ta hiểu rồi, nó không thuộc về ngươi, nhưng nhờ có nó tồn tại nên chuyện kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều. Xem ra có thể đền bù thiếu sót về phương diện tư chất của ngươi rồi." Nguồn truyện: Truyện FULL

Địch Áo há miệng không nói nên lời, kể từ khi Địch Áo tấn chức Thiên Phú võ sĩ cho tới nay, tốc độ lên cấp hoàn toàn có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung, tai hắn toàn nghe được những lời ca ngợi bay lên tận mây xanh. Nào là đệ tử đắc ý nhất của Phong Ngân, nào là hậu duệ Bất Hủ truyền thừa xuất sắc nhất từ trước tới nay, tuyệt thế thiên tài trong thanh niên đồng lứa …v…v, nhưng mà ở trong đối phương hình như tư chất của hắn có thiếu sót? Địch Áo cảm thấy hơi khó hiểu, nếu như là có thiếu sót, vậy thì làm sao hắn có khả năng biến thành thiên tài?

Có lẽ thanh âm kia đã nhận ra Địch Áo nghi ngờ, giọng nói thay đổi thành ý cười nồng đậm: "Người trẻ tuổi, thực lực đối lập với số tuổi, không thể nào trở thành tiêu chuẩn cân nhắc hết thảy. Ít nhất trên con đường tiến hóa không thể dẫn đến tác dụng quyết định."

"Vậy quan trọng nhất là cái gì?"

"Là một cái tâm thuần khiết."

Địch Áo ngược lại tức cười, ai có thể bảo đảm tâm linh mình hoàn toàn tinh khiết đây? Ít nhất Địch Áo không thể, bởi vì trong lòng hắn chiếm cứ quá nhiều thù hận.

"Còn có một điểm trọng yếu khác, đó là vận mệnh, ngươi cũng có thể hiểu thành vận khí. Người trẻ tuổi, ngươi nên cảm tạ vận mệnh đã mang ngươi đến bên cạnh ta, ngươi còn phải cảm tạ người bên cạnh, nếu như không có các nàng, cả đời ngươi không bao giờ chạm vào nổi ranh giới hai lần tiến hóa."

Các nàng? Ý nói ai đây? Nhưng Địch Áo không có thời gian quan tâm vấn đề này, trong lời nói của đối phương tiết lộ tin tức y như tiếng sấm rền bên tai Địch Áo, có hi vọng chạm vào hai lần tiến hóa? Trước khi tiến vào cung điện, Địch Áo mong mỏi nhất là tìm được phương pháp hai lần tiến hóa do Bất Hủ Vương An Đức Sâm lưu lại, hoặc là ở trong tưởng tượng của Địch Áo hai lần tiến hóa chỉ có thể phát sinh ở trên người siêu giai cường giả. Ví như Lan Bác Tư Bản, Ngõa Tây Lý …v…v, còn vô danh tiểu tốt như hắn căn bản không có một chút hi vọng.

Nhưng bây giờ đối phương nói mình có hi vọng tiến hành hai lần tiến hóa, cho dù Địch Áo tâm chí kiên định cỡ nào, giờ phút này cũng phải dâng trào kích động và hưng phấn từ tận đáy lòng.

"Được rồi, thời gian của ta đã không còn nhiều lắm, người trẻ tuổi, không nên cao hứng quá sớm, điều kiện tiến hóa hà khắc đến trình độ ngươi không thể nào tưởng tượng nổi. Nhờ có các nàng trợ giúp, ngươi chỉ là có một phần hi vọng mà thôi, kết quả vẫn không thể dự đoán trước được."

Địch Áo cũng không có để ý tới giọng nói của đối phương, hắn biết rõ bản thân mình đối mặt với người ta chỉ là một tồn tại bé nhỏ không đáng kể. Thứ Địch Áo chú ý chính là đối phương lại nhắc tới "các nàng" một lần nữa.

"Các nàng đến tột cùng là ai? Bên cạnh hắn chỉ có Lao Lạp và Miêu Tử, nhưng chỉ có thể là "một nàng" mới đúng, chữ "các" kia từ đâu ra?"

"Từ góc độ nào đó, nhân loại cùng yêu thú không có phân biệt, trên con đường tiến hóa dài dằng dặc kia không có phân biệt chủng loài hay giới tính." Kèm theo thanh âm vang lên, Địch Áo bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề thực chất. Nếu đối phương là Thú linh, hẳn là từ yêu thú biến chuyển ra bộ dạng hiện tại, như vậy một vị có trí tuệ yêu thú, góc độ đối đãi sự vật hiển nhiên khác với nhân loại, Miêu Tử ở trong mắt nhân loại là một con yêu thú, nhưng ở trong mắt đối phương chưa chắc là như vậy.

"Hơn nữa hai bên vẫn có điểm chung, có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau. Giống như An Đức Sâm và ta, mọi người đều biết chu kỳ yêu thú tiến hóa rất dài, đây là nhân tố lớn nhất trở ngại yêu thú phát sinh tiến hóa lần thứ hai. Trăm ngàn năm qua không có bất kỳ một con yêu thú nào có thể thay đổi tình trạng này."

"Nhưng mà ta làm được, ngươi có lẽ đã đoán ra một phần. Thật sự là ta dựa vào An Đức Sâm hỗ trợ đã rút ngắn chu kỳ tiến hóa, đồng thời ta cũng trợ giúp An Đức Sâm hoàn thành giấc mộng của hắn."

"Đây không phải là hồi báo, mà là vì tồn tại quan hệ giữa hai người, bây giờ ngươi hẳn là nghe hiểu ý tứ của ta chứ? Bất luận là ta hay là An Đức Sâm không thể nào một mình tiến hành tiến hóa lần thứ hai được, cho nên ta mới nói là ngươi may mắn. Mặc dù tư chất của ngươi không bằng An Đức Sâm năm đó, nhưng ngươi có các nàng."

Địch Áo đã chấn kinh không nói thành lời, Bất Hủ Vương An Đức Sâm, quân vương vĩ đại nhất Thần Vực dĩ nhiên dựa vào một con yêu thú giúp đỡ mới hoàn thành truyền thuyết sáng chói nhất trong lịch sử? Vào lúc này An Đức Sâm ở trong suy nghĩ của Địch Áo đã mất đi một tầng hào quang thần bí.

Bộ hài cốt dã thú trên thạch đài bỗng nhiên phát sinh biến hóa, một vầng sáng nhu hòa nhanh chóng lan tràn ra ngoài. Từ những khe hở của bộ xương bất chợt có thứ gì đó nhúc nhích, tựa như máu thịt ở trong đó mọc ra vậy.

Địch Áo dựa vào ánh sáng chiếu rọi có thể nhìn thấy bộ hài cốt đang chậm chạp sinh trưởng, một lúc sau Địch Áo rốt cuộc nhận ra bên trong cùng của bộ hài cốt là một trái tim đang đập lên mạnh mẽ.

Trái tim hoàn toàn tạo thành từ ánh sáng mờ ảo, từ trong đó có vô số xúc tua dài mảnh chậm chạp phân liệt và sinh trưởng bao trùm lên bộ hài cốt, kèm theo từng nhịp đập trái tim là một luồng năng lượng lưu động khắp toàn thể bộ xương.

Đến lúc này, bộ hài cốt dã thú to lớn đã biến hóa thành một bộ dáng khác hẳn, mặc dù bên trong luồng ánh sáng nhu hòa vẫn có thể nhìn thấy xương cốt trắng đục, nhưng ở Địch Áo trong mắt "cái thứ này" đã bắt đầu tồn tại tính mạng.

"Không… không …" Lao Lạp bỗng nhiên thất kinh đứng lên, liều mạng xua mạnh hai tay.

"Không cần phải lo lắng ta." Thanh âm kia vang lên lần nữa, bộ dã thú hài cốt giãn thân thể ra, tiếng xương cốt ma sát liên tiếp nghe mà rợn người.

"Chỉ có khôi phục trạng thái chiến đấu, ta mới có thể mở ra cánh cửa thời gian và không gian."

"Nhưng mà..." Lao Lạp vẫn đang do dự.

"Tiểu nha đầu, ta hiểu ý của ngươi, nhưng đây là vận mệnh, ta sở dĩ không rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng là vì chờ đợi một ngày này. Đây là tâm nguyện của chủ nhân, cũng là ý nghĩa để ta tồn tại tới hôm nay, ta phải hoàn thành nó."

Địch Áo nhớ tới truyền thuyết về Đồ Đằng, chủ nhân bộ hài cốt dã thú này hẳn là nữ tử đi ra từ Vĩnh Đống băng xuyên. Sau đó trở thành thê tử Bất Hủ Vương An Đức Sâm.

"Nhưng... nhưng ngươi là Thú linh, là chí cao tồn tại." Chẳng biết tại sao Lao Lạp bỗng nhiên nói chuyện lưu loát, lúc này Địch Áo đang suy tư hàm nghĩa cánh cửa thời gian và không gian, không có chú ý tới điểm khác thường này.

"Chí cao sao?" Thanh âm Thú linh mang theo mấy phần giễu cợt: "Ta đầu tiên là thủ hộ thú của chủ nhân, sau đó mới là Thú linh, đối với ta không có chuyện gì quan trọng hơn ý nguyện của chủ nhân."

"Tốt lắm, đám tiểu tử, ta giữ vững hình thái bây giờ rất hao phí sức lực, đừng lãng phí thời gian nữa."

Thú linh từ trên thạch đài chậm rãi đi xuống, cước bộ trầm trọng đi tới bên trái đại sảnh: "Đi theo ta !

Lao Lạp cắn môi nhìn bóng lưng Thú linh, ánh mắt phức tạp không biết diễn tả cảm xúc thế nào. Nhưng cuối cùng vẫn đi theo, Địch Áo mới đi vài bước lại nhớ tới một chuyện. Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đang chờ ở bên ngoài hành lang. Nếu hắn và Lao Lạp không có ra ngoài báo tin, lỡ may mất tích trong thời gian dài thì hai người kia rất có thể liều lĩnh tiến vào trong này.