Thần Điển

Chương 496: Bàn bạc




Địch Áo nhất thời tái mặt, vết thương phía sau lưng nơi vẫn đang truyền đến cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế, Lao Lạp mà đập xuống thế này rất khó sẽ làm cho vết thương rách ra hay không. Địch Áo muốn tránh nhưng cánh tay đang bị Tác Phỉ Á nắm chặt, hắn lo lắng làm Tác Phỉ Á bị thương nên chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ thân thể Lao Lạp từ trên cao ập xuống.

Cũng may Lao Lạp không có lỗ mãng nhào lên, chỉ nhẹ nhàng hạ xuống một góc giường, giang rộng hai cánh tay ôm chặc lấy Địch Áo. Động tác này làm cho đau đớn phía sau lưng Địch Áo càng thêm kịch liệt, nhưng vẫn còn trong phạm vi Địch Áo có thể chịu được, ít nhất vết thương sẽ không bị động nứt ra lại.

Ca Đốn và đám người Lôi Mông nghe thấy thanh âm cũng vội vàng xông ào ào vào trong phòng, vừa thấy Địch Áo đang ngồi ở trên giường bình an liền thở phào nhẹ nhõm.

"Địch Áo, ngươi làm chúng ta sợ hãi lắm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lôi Mông mở miệng hỏi.

"Trên thực tế ta cũng không rõ ràng lắm." Địch Áo nhìn thoáng qua vẻ mặt mọi người, vội vàng bổ sung: "Thật đó… có mấy người không biết tại sao muốn giết ta, cũng may Cổ Lạp Gia Tư kịp thời chạy tới."

"Quên đi, ngươi đã không muốn nói, vậy thì chúng ta không hỏi." Lôi Mông thở dài một hơi: "Thế nhưng sau này ngươi có thể cẩn thận hơn không? Lần này là có người cứu ngươi, lần sau thì sao? Cho dù ngươi không suy nghĩ cho chúng ta thì cũng phải nghĩ đến cảm thụ của Tác Phỉ Á một chút chứ? Ngươi có biết xuất hiện chuyện như vậy, Tác Phỉ Á thương tâm đến mức nào không?"

Địch Áo áy náy nhìn sang Tác Phỉ Á, nhẹ nhàng nắm tay đang căng thẳng của Tác Phỉ Á, nói: "Ta bảo đảm sau này sẽ không còn tình huống như thế xảy ra."

Địch Áo nói những lời này là thật lòng, chuyện lần này đúng là hắn khinh thường, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách Địch Áo. Trong tiểu lâu của Mạc Lâm không có một người giúp việc, hiển nhiên chính là vì bảo đảm việc giữ bí mật. Dưới tình huống như thế, những người có thể xuất hiện trong đó nhất định là tâm phúc của Mạc Lâm, Địch Áo làm gì nghĩ đến người trung niên kia lại phản bội Mạc Lâm. Chẳng lẽ hắn không biết rằng mặc kệ chuyện này có thành công hay không, hắn nhất định sẽ trở thành vật hy sinh?

Thật ra bản thân Lan Đức Nhĩ rõ ràng điều đó hơn bất kỳ người nào, hậu quả phản bội Mạc Lâm đương nhiên là hắn gánh chịu. Nhưng hắn làm vậy là có lý do, một lý do rất đơn giản nhưng hắn vẫn phải chấp nhận đi vào khuôn khổ, vợ và nữ nhi của hắn đều ở trong tay Dĩ Đạt.

Trong một cái sân bí mật, sắc mặt Lan Đức Nhĩ xám như tro tàn nhìn tên võ sĩ ở trước mặt: "Việc các ngươi bảo ta làm thì ta đã làm, chuyện các ngươi đáp ứng ta đâu? Lúc nào thực hiện?"

Giọng nói của gã võ sĩ có phần mỉa mai: "Ngươi không cho rằng mình vẫn có thể sống sót đó chứ?"

Lan Đức Nhĩ cười thảm nói: "Lúc đi làm chuyện đó ta đã biết mình chết chắc rồi. Ta chỉ hi vọng các ngươi còn có một chút nhân tính, bỏ qua cho vợ và con của ta."

"Dĩ nhiên." Gã võ sĩ cười cười: "Tất cả mọi người đều là phe mình, chúng ta sẽ không quá đáng như vậy. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết thì vợ và nữ nhi của ngươi sẽ có cuộc sống vô cùng tốt."

"Hi vọng các ngươi có thể tuân thủ hứa hẹn." Lan Đức Nhĩ thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài viện, hắn chỉ có thể ký thác hi vọng vào một lời hứa hẹn mờ mịt của đối phương.

"Đợi một chút." Gã võ sĩ nhíu mày nói: "Ngươi muốn đi đâu?"

Lan Đức Nhĩ dừng bước đưa lưng về phía tên võ sĩ kia, thản nhiên nói: "Mạc Lâm trưởng lão có ân đối với ta, nhưng ta ngược lại phản bội hắn, chỉ có chết trước mặt lão nhân gia, ta mới có thể giảm bớt áy náy trong lòng mình."

Ánh mắt gã võ sĩ có vẻ giễu cợt nhìn sang Lan Đức Nhĩ: "Đừng u mê nữa, ngươi nghĩ rằng mình còn có đường lựa chọn?"

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Lan Đức Nhĩ quay đầu lại, hai hàng lông mày chụm lại thành một đường.

"Ta nói là chúng ta sẽ không để cho ngươi trở về gặp Mạc Lâm." Gã võ sĩ cất bước đi về phía Lan Đức Nhĩ: "Sớm muộn gì cũng chết, ta nghĩ ngươi chết sớm một chút mới tốt. Như vậy mới có lợi đối với tất cả mọi người, đúng không?"

Lan Đức Nhĩ hít vào một hơi thật dài, có thể làm Mạc Lâm tâm phúc thực lực của hắn tự nhiên cũng không thấp. Từ trước tới giờ chưa từng bị nhục nhã như thế. Nhưng bi ai nhất là hắn không dám trút lửa giận của mình xuống đầu đối phương, bởi vì hắn chịu không nỗi cái giá của hành động đó.

"Thế nào? Tức giận?" Gã võ sĩ nở nụ cười khinh miệt, nói với Lan Đức Nhĩ: "Nghe nói Lan Đức Nhĩ thủ hạ của Mạc Lâm trưởng lão trước giờ luôn là một vị dũng sĩ, nhìn ngươi bây giờ kìa, đúng là hữu danh vô thực."

"Các ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?" Trong mắt Lan Đức Nhĩ tràn đầy hận ý.

"Rất đơn giản, kết thúc tính mạng của ngươi ở chỗ này." Gã võ sĩ nhe răng cười cợt: "Nếu ngươi còn muốn để cho vợ và nữ nhi của ngươi tiếp tục sống sót, chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi."

Lan Đức Nhĩ đột nhiên cảm giác được bản thân mình quyết định từ lúc bắt đầu đã phạm phải sai lầm rồi. Nếu như trước tiên cầu trợ mạc Lâm đại nhân, chuyện này chưa chắc không có cơ hội thay đổi, nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm, sai một ly đi một dăm, bản thân mình đã không còn cơ hội quay đầu lại.

Lan Đức Nhĩ trầm mặc thật lâu, chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay từ từ hiện lên một luồng hỏa diễm đỏ rực.

Trong mắt gã võ sĩ hiện lên vẻ lạnh lùng, loại người như thế này, hắn đã thấy qua nhiều lắm. Lúc đi làm một chuyện gì đó trái với lương tâm, bọn họ sẽ tự tìm ra một nguyên nhân để giải thích. Ta phải làm như vậy, nếu không sẽ như thế nào… như thế nào… nhưng cuối cùng vẫn không thể nào thay đổi được một kết quả, bọn họ là những kẻ hèn yếu.

Cho nên Lan Đức Nhĩ biến mất đơn giản như vậy, hơn nữa còn biến mất vô cùng triệt để, phảng phất như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai ngày sau, Mạc Lâm mang theo mấy người Á Nhĩ Duy Tư trực tiếp đi tới cửa tìm Địch Áo. Dĩ nhiên là hắn lấy thân phận quản gia hỏi thăm trước. Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn có tin hay không là một vấn đề, ít nhất từ ngoài mặt thì thân phận này sẽ không để lộ quá nhiều dấu vết.

Trải qua một cuộc nói chuyện khá lâu, nhận được một số tin tức từ chỗ Địch Áo. Mạc Lâm vừa sợ vừa giận, những người đó phát động ám sát Địch Áo đã có kế hoạch chu toàn từ trước, bởi vì cho dù là Mạc Lâm cũng không nghĩ tới những người đó lại có thủ đoạn quyết tuyệt như thế. Không đợi đến lúc Lan Bác Tư Bản chính thức tuyên bố thân phận Địch Áo ở trên Nguyên lão hội, bọn họ lại phát động thế công trước một bước. Lan Đức Nhĩ bị phản bội hiển nhiên chính là sai lầm của Mạc Lâm.

Còn may Địch Áo không có chuyện gì, nếu không Mạc Lâm quả thực chết muôn lần cũng không chuộc tội nổi.

Địch Áo mỉm cười an ủi Mạc Lâm đừng tự trách mình: "Thật ra là do ta thiếu cảnh giác, mấy ngày nay quả thật là sinh sống an nhàn quá lâu nên tinh thần đề phòng bị giảm thấp. Bọn họ nắm bắt thời cơ không tệ, nhưng đây cũng là chuyện tốt, trên đời làm gì có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp, bọn họ chủ động nhảy ra ngược lại giúp cho mọi chuyện trở nên đơn giản hơn."

Mạc Lâm gật đầu nói: "Ta đã báo chuyện này cho Lan Bác Tư Bản đại nhân, ngươi yên tâm, Lan Bác Tư Bản đại nhân sẽ không bỏ qua cho mấy tên điên cuồng kia."

Địch Áo nhìn thoáng qua đám người Á Nhĩ Duy Tư: "Mấy vị này là…"

"Mấy vị này lần trước ta đã nói với ngươi, bọn họ tới trợ giúp ngươi lên cấp. Nhưng ngươi bây giờ có thương tích nên phải chờ thêm vài ngày." Mạc Lâm giới thiệu từng người trong nhóm Á Nhĩ Duy Tư cho Địch Áo biết, sau đó tiếp tục nói: "Ta muốn đưa bọn họ tới bảo vệ ngươi, ngươi cảm thấy có thích hợp không?"

Địch Áo hơi ngạc nhiên, mặc dù Mạc Lâm không nói rõ thực lực đám người Á Nhĩ Duy Tư, nhưng nhìn khí độ mấy người này cũng không phải là cường giả bình thường. Mặc dù không phải là cường giả Thánh cấp, chỉ sợ cũng có thực lực Võ Tôn đỉnh phong. Dùng lực lượng như vậy bảo vệ mình, hình như là hơi quá phí phạm nhân tài? Huống chi, nếu Mạc Lâm làm như vậy, Sư Tâm Vương sẽ suy nghĩ như thế nào đây?

"Sợ rằng không tốt lắm đâu?" Địch Áo cười khổ nói: "Thật ra chỉ cần ta sống trong nhà Lôi Mông, tin tưởng sẽ không có người nào dám xông vào gây sự. Ta cảm thấy không cần phiền toái như vậy."

Thần sắc trên mặt Mạc Lâm vẫn cực kỳ lo lắng: "Ta cũng biết làm vậy có điểm không ổn, nhưng ta thật sự lo lắng những người đó còn có thể chơi chiêu chó cùng rứt giậu hay không. Nếu như đã vạch mặt rồi, chuyện gì cũng có thể phát sinh."

Địch Áo cười cười nói: "Từ sau khi chuyện lần này phát sinh, tin tưởng rằng lực lượng phòng ngự nơi này sẽ gia tăng. Huống chi ta sẽ không để cho bọn hắn có cơ hội, một lần giáo huấn là đủ rồi."

Mạc Lâm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy cũng tốt, nhưng lúc nào ngươi đi ra ngoài, ta sẽ an bài người đi theo bảo vệ ngươi."

Địch Áo gật đầu tiếp nhận Mạc Lâm đề nghị.

Trong thời gian Mạc Lâm và Địch Áo nói chuyện, đám người Á Nhĩ Duy Tư đã yên lặng quan sát Địch Áo. Trước khi tới nơi này, bọn họ từng suy đoán Bất Hủ truyền thừa được Lan Bác Tư Bản đại nhân sùng bái đến tột cùng là một người siêu quần bạt tụy đến mức nào.

Địch Áo với thực lực Cực Hạn võ sĩ cấp tám dĩ nhiên sẽ không được Á những người Nhĩ Duy Tư đặt vào trong mắt. Mặc dù lấy số tuổi Địch Áo đạt được thành tựu như vậy có thể coi là thiên tài rồi, thế nhưng thứ bọn họ coi trọng là cách thức Địch Áo đối mặt Mạc Lâm. Khí độ bình thản thong dong, ăn nói trầm ổn kia không thích hợp với số tuổi của Địch Áo, đó mới là nguyên nhân thực sự làm bọn họ nảy sinh vài phần kính trọng.