Thần Điển

Chương 493: Cứu viện




Mặc dù là như vậy, trên trường tiên vẫn mang theo một khúc máu thịt bê bết, lưu lại sau lưng Địch Áo một vết thương nhìn thấy mà giật mình. Địch Áo cắn răng không nói tiếng nào, vẫn liều mạng xông về phía cửa viện, chỉ có xông ra ngoài mới có hi vọng sống sót. Mặc dù tầm mắt Địch Áo đã bị vô số Băng Tinh nhanh chóng di động ngăn cản, nhưng Địch Áo có thể xác nhận bản thân mình còn cách cửa viện một đoạn rất ngắn. Vết thương phía sau lưng không còn thời gian xem xét nữa, hắn cơ hồ dùng tất cả nguyên lực duy trì Phong Tường ở trước mặt, chỉ cần màn Phong Tường này còn tồn tại thì hắn sẽ có hi vọng lao ra ngoài cửa. Dĩ nhiên, điều này cần phải có một quãng thời gian nhất định.

Mà tên Thủy hệ võ sĩ kia nhếch môi cười lạnh, Băng Sương sát trận là thứ để một Cực Hạn võ sĩ có thể tùy tiện xông vào? Hắn sẽ không ngu xuẩn giống như đồng bạn, nếu tiến vào trong phạm vi Băng Sương sát trận công kích thì đừng mong còn sống đi ra ngoài.

Gã Thủy hệ võ sĩ nắm chặt tay lại, vô số Băng Tinh đang bao phủ bốn phía Địch Áo bắt đầu co rút lại, Địch Áo chưa từng có nghĩ đến mấy viên Băng Tinh nhỏ bé này lại có lực lượng khổng lồ như thế. Hắn có thể cảm giác rõ ràng bản thân mình thả ra Phong Tường đã sắp sụp đổ hoàn toàn.

Nguy hiểm nhất chính là đòn công kích đến từ phía sau còn chưa có đình chỉ, cây trường tiên hỏa diễm để lại một dãy tàn ảnh trên không trung, vỗ xuống đầu Địch Áo. Lúc này cái tên Phong hệ võ sĩ bị thương cũng đã hoàn thành quá trình buông thả bí kỹ, một đạo thanh mang dài hơn hai thước xuất hiện ở giữa không trung rồi phóng thẳng về phía Địch Áo.

Ba gã cường giả Võ Tôn đồng thời phát động công kích, cho dù Địch Áo đã có thực lực Võ Tôn cũng rất khó lòng sống sót ở trong đợt tấn công sắc bén thế này. Huống chi hiện tại Địch Áo chỉ là một Cực Hạn võ sĩ mà thôi, cho dù đánh giá từ phương diện nào, có lẽ là Địch không thể chạy thoát kết cục tử vong.

Bản thân mình phải chết ở chỗ này? Giờ phút này trong đầu Địch Áo lại cực kỳ thanh tĩnh, cho dù là chết cũng phải làm cho địch nhân giao ra cái giá nhất định, nếu không, bản thân mình chết đi vô ích hay sao?

Nếu đã không thể xông ra, Địch Áo quyết định ngừng lại, dồn toàn bộ ý niệm chìm vào trong dòng xoáy nguyên lực. Dòng xoáy nguyên lực vốn chậm rãi chuyển động dựa theo một quy luật kỳ lạ, nay lại bị Địch Áo toàn lực thúc dục liền xoay tròn điên cuồng, một cổ nguyên lực khổng lồ bị Địch Áo mạnh mẽ hút ra rót vào trong Căn Luân.

Thời gian phảng phất như chậm dần lại, theo nguyên lực không ngừng rót vào, Địch Áo có thể cảm giác được Căn Luân của mình từ từ mở rộng ra. Tương ứng chính là Địch Áo nhận ra toàn thân tràn đầy lực lượng, bởi vì Địch Áo quá tập trung nên hắn không có phát hiện áp lực đến từ Băng Sương sát trận đang dần dần yếu bớt. Từng làn gió xoay vòng vòng quanh người Địch Áo tạo thành một bức tường vô hình ngăn cản khí lạnh, những viên Băng tinh nho nhỏ kia không thể đột phá nổi bức tường vô hình này, cứ va chạm vào là bị đẩy bật ngược ra ngoài.

Cây trường tiên hỏa diễm và thanh mang trước sau bay tới đánh lên bức tường gió vô hình kia phát ra hàng loạt tiếng nổ kịch liệt, nhưng chúng nó vẫn bị vậy ngăn cản xuống hết. Mấy gã võ sĩ không khỏi trợn mắt há mồm kinh hãi, điều này sao có thể? Phải biết rằng cho dù là nguyên lực chiến giáp của cường giả Võ Tôn cũng không thể nào nào bình yên vô sự trong một đợt công kích mãnh liệt như thế này.

"Chết tiệt, đây là lực lượng lĩnh vực." Gã Thủy hệ võ sĩ đã hơi hoảng sợ, trên người một Cực Hạn võ sĩ vì sao xuất hiện sự tình quỷ dị như thế?

Chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ rõ ràng một chuyện, mặc dù không biết tại sao Địch Áo có thể thả ra lực lượng lĩnh vực, nhưng tình huống này tuyệt đối không thể kéo dài quá lâu. Nếu Địch Áo thật sự có thực lực cỡ này, mấy người bọn họ đã sớm chết toi không biết bao nhiêu lần rồi. Vì thế bọn họ chỉ quan tâm vấn đề là nơi này là đế đô Sư Tâm đế quốc, không phải là địa phương bọn họ có thể cố tình làm bậy, thời gian trì hoãn càng lâu thì tình cảnh của bọn họ càng thêm nguy hiểm.

Ở phương hướng đông bắc, trong một ngôi nhà cũ kỹ cách vị trí Địch Áo tương đối xa, giữa một hoa viên u tĩnh. Cổ Lạp Gia Tư đang tĩnh tọa bỗng nhiên mở to mắt ra, hắn có thể cảm giác được một cỗ Phong hệ nguyên lực mãnh liệt chí cực dao động, từ phương hướng tây nam truyền đến. Nguồn lực lượng này khiến cho Cổ Lạp Gia Tư cực kỳ kinh hãi, từ trình độ dao động kịch liệt thì thực lực của người này hiển nhiên đã đạt đến cấp bậc Thánh giả. Chẳng lẽ thích khách Nguyệt Ảnh đế quốc đã lớn lối đến trình độ dám công khai động thủ ở trong đế đô?

Các cường giả từ cổ thôn Tử Vong Chi Ca học viện tiến vào đế đô đều trú trong Vương Cung, chỉ có mỗi Cổ Lạp Gia Tư cố ý chuyển ra ngoài. Bởi vì nơi này là chỗ ở trước kia của lão sư của hắn, cho nên hắn muốn dọn ra ở nơi này một đoạn thời gian ngắn, dùng chuyện này để giảm bớt bi thống trong lòng. Nhưng ai ngờ lại bị người ta phá vỡ không khí an tĩnh, nếu để cho một Phong hệ Thánh giả triển khai tàn sát bừa bãi ở trong đế đô thì tổn thất đúng là khó thể đánh giá nổi. Cổ Lạp Gia Tư không chút do dự, thân hình chợt lóe cái biến mất ngay tại chỗ, sau đó triển khai quang dực nhanh chóng vô bay về phía cổ nguyên lực dao động kia.

Lúc này mấy gã võ sĩ chịu trách nhiệm đánh chết Địch Áo đã dùng đến tất cả vốn liếng, nhưng làm thế nào cũng không phá được bức tường vô hình quanh người Địch Áo, trên mặt bọn họ đã toát ra một tầng mồ hôi nồng đậm. Không phải vì mỏi mệt, mà là đang sợ hãi, nếu như Địch Áo không chết thì kết quả của bọn họ còn đáng sợ hơn cả tử vong. Thời điểm nhận nhiệm vụ này, bọn họ chưa từng nghĩ tới đối phó một gã Cực Hạn võ sĩ lại khó giải quyết đến mức này. Nhưng mà bây giờ bọn họ đã không thể quay đầu lại nữa rồi, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện lĩnh vực quanh người Địch Áo mau sớm biến mất, như vậy có lẽ vẫn còn kịp thời gian chạy trốn.

Ở trong nhận thức của Địch Áo thời gian trôi qua thật chậm, theo nguồn nguyên lực bàng bạc tràn vào, Căn Luân trong cơ thể hắn đã không có cách nào dung nạp lực lượng khổng lồ như thế, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu vượt qua giới hạn chịu đựng. Nhưng nguyên lực bạo phát như Địch Áo dự liệu không có phát sinh, tựa hồ ở giữa dòng xoáy nguyên lực và Căn Luân đang tồn tại một loại thăng bằng vi diệu.

Địch Áo hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là mình lấy ra nguyên lực còn chưa đủ? Vốn là Địch Áo muốn dẫn phát dòng xoáy nguyên lực rối loạn tọa thành mục đích đồng quy vu tận với địch nhân. Nhưng dựa theo tình hình trướt mắt, sợ rằng không thể chờ đợi đến lúc dòng xoáy nguyên lực phát sinh dị biến, Căn Luân của mình sẽ hỏng mất trước một bước.

Cảm giác như vậy rất khó thể hình dung, Địch Áo cảm giác từng lỗ chân lông trong người tràn lực lượng, nếu không tìm được một nơi phát tiết thì Địch Áo hoài nghi mình sẽ bị nguồn lực dường như vô tận này làm cho hỏng mất.

Cơ hồ là theo bản năng, Địch Áo hít thật sâu một hơi, sau đó quát lên một tiếng, vòng tròn khí lãng lấy Địch Áo làm trung tâm nhanh chóng thổi quét ra bốn phía. Băng Sương sát trận vốn đang bao phủ Địch Áo bị làn sóng xung kích phá hủy trong nháy mắt, vô số viên Băng Tinh nho nhỏ cũng bị thổi bay lả tả ra thật xa, không còn một chút lực sát thương nào cả.

Sau đó chính là bức tường thật cao ở phía sau, mới chỉ bị làn sóng xung kích lan đến gần đã sụp đổ ầm ầm, nhanh chóng và dễ dàng y như dùng gió lốc thổi bay lá cây vậy.

Dân cư ở gần đó không có may mắn thoát khỏi nguy hiểm, những nơi luồng khí lãng đi qua đều chồn vùi hết thảy mọi thứ. Trong thời gian vài giây ngắn ngủi này, trong phạm vi vài trăm thước không còn một căn nhà nào giữ được nguyên vẹn, tất cả đều biến thành một mảnh phế tích đổ nát.

Ba gã võ sĩ giật mình nhìn nhau, mặc dù dựa vào thực lực Võ Tôn, bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng ổn định thân hình, nhưng lực lượng Địch Áo thể hiện ra thật là đáng sợ, đối phương chỉ là Cực Hạn võ sĩ? Đây là nghi vấn ba người bọn họ đang suy nghĩ trong lòng.

Nhìn luồng khói bụi bốc lên ngùn ngụt cách đó không xa, Cổ Lạp Gia Tư gia tăng tốc độ thêm mấy phần, hiển nhiên tình hình chiến đấu nơi đó đã tiến vào giai đoạn gay cấn. Đáy mắt Cổ Lạp Gia Tư xẹt qua một tia lạnh lẽo, Sư Tâm đế quốc đế không phải là địa phương các ngươi có thể làm xằng làm bậy, bất luận đối phương là ai, hắn cũng phải làm cho tên này trả một cái giá thật cao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cùng lúc đó, từ trong Vương Cung có mấy thân ảnh bay ra, những võ sĩ chịu trách nhiệm tuần tra hiển nhiên đã phát hiện nơi này có chuyện khác thường, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới.

Ba gã võ sĩ chỉ âm thầm kêu khổ, Địch Áo gây ra động tĩnh quá lớn nhất định sẽ khiến cho cường giả trong đế đô cảnh giác. Cho dù bây giờ bọn họ thành công đánh chết Địch Áo, nhưng bọn họ cũng không thể chạy trốn khỏi cuộc đuổi giết kế tiếp.

Ba người liếc nhau một cái, đều thấy được sự quyết tâm trong mắt đối phương. Cho dù thế nào đi nữa cũng phải hoàn thành nhiệm vụ Dĩ Đạt đại nhân phó thác, trực tiếp giao ra tính mạng cũng không hối tiếc. Bởi vì bọn họ biết rõ chỉ có Dĩ Đạt đại nhân lãnh đạo, Thần Vực mới có hi vọng quật khởi tạo ra một thời đại mới, bọn họ không làm chậm trễ bước tiến của Dĩ Đạt đại nhân, cho dù là Bất Hủ truyền thừa cũng không được.