Thần Điển

Chương 487: Ký thác hy vọng




Vài ngày sau, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn phái người gọi Lôi Mông vào Vương Cung, đám người Địch Áo thương lượng với nhau nhân cơ hội này nghỉ ngơi một ngày, dù sao tu luyện gấp gáp cũng không phải là chuyện tốt.

Mấy nữ tử Tác Phỉ Á tự nhiên là hăng hái bừng bừng muốn đi dạo phố. Kể từ khi đến đế đô, các nàng vẫn chưa được đi chơi thoải mái lần nào, mặc dù Địch Áo và Ca Đốn không thể hiểu nổi đi dạo phố vui vẻ chỗ nào, nhưng hiển nhiên là bọn họ không ngu tới mức đả kích nhiệt tình của các nàng.

Địch Áo vốn đã suy nghĩ ra vài lý do nhưng suy nghĩ cẩn thận một hồi vẫn cảm thấy nói thật tương đối tốt. Một lần nói dối thường thường sẽ có lần thứ hai, thứ ba, Địch Áo không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ mà sau này mọi người nghi ngờ lẫn nhau. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Ta muốn đi gặp một người." Địch Áo dứt khoát nói.

Nhóm Tác Phỉ Á định đi ra khỏi cửa nhìn nhau ngơ ngác, bởi vì hiển nhiên là Địch Áo đang có ý tự đi, chứ không phải mọi người cùng nhau đi.

Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Nói cách khác, chàng không thể cùng đi dạo phố với chúng ta?"

Địch Áo nhún vai bất đắc dĩ: "Quả thật là không thể đi cùng các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không hiếu kỳ ta muốn đi đâu sao? Thật ra các ngươi cũng nhận thức người kia, chính là lão quản gia Mạc Lâm."

"Ta không quan tâm cái này." Ca Đốn tức giận cắt đứt lời Địch Áo: "Ngươi chuẩn bị để một mình ta làm lao công cho các nàng?"

"Này, cái gì gọi là lao công?" Y Toa Bối Nhĩ mất hứng: "Nhiều mỹ nữ như vậy cùng ngươi cùng nhau đi dạo phố, ngươi còn có cái gì không hài lòng ?"

"Vấn đề là ta không muốn đi dạo phố." Ca Đốn giơ ra bộ mặt khổ sở, nói: "Đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, Lôi Mông không có ở đây, muốn mua thứ gì các ngươi phải tự mình trả tiền."

"Hừ, ngươi nhìn ta có giống người thiếu tiền không?" Y Toa Bối Nhĩ bỗng nhiên không nói thêm được nữa, bởi vì trên người các nàng quả thật không có tiền.

Lão già Bảo La đứng ở ngoài cửa lúc này mỉm cười nói: "Thiếu gia đã sớm phân phó rồi, các vị tiêu xài bao nhiêu cứ tính lên trên người của hắn. Phương diện tiền bạc không nên lo lắng làm gì, tự nhiên có người xuất hiện tính tiền." Nói xong, Bảo La liền đi ra ngoài, hiển nhiên là đi làm công tác chuẩn bị.

"Có nghe rõ chưa?" Tâm tình Y Toa Bối Nhĩ lại dâng cao chưa từng có: "Ngươi cho rằng Lôi Mông nhỏ mọn như ngươi à?"

Địch Áo há miệng mãi không nói nên lời, tình cảnh trước mắt hoàn toàn không giống như hắn dự đoán, tựa hồ căn bản không có người nào quan tâm hắn đi đâu, đi làm gì?

Lúc này Tác Phỉ Á vừa quay đầu lại thấy Địch Áo đứng ở bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Không phải mới nói muốn đi gặp Mạc Lâm hả? Sao còn chưa đi?"

"Ta... ta đi đây." Địch Áo hoàn toàn bị đánh bại, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Đợi đến lúc Địch Áo rời đi, Tác Phỉ Á mới khẽ thở dài: "Hi vọng là không xảy ra chuyện gì mới tốt."

"Ta cũng cảm thấy lão gia hỏa Mạc Lâm kia thần thần bí bí, không giống như là người tốt lành gì." Y Toa Bối Nhĩ cũng nói chen vào.

"Hình như hai chuyện này không có liên quan gì với nhau mà?" Ca Đốn lấy làm buồn cười nói: "Bản thân ta cảm thấy lão già Mạc Lâm hẳn là không có gì ác ý, các ngươi không phát hiện thái độ Mạc Lâm đối với Địch Áo có điểm kỳ quái sao? Chúng ta cùng nhau xông lên chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của lão? Người như vậy nếu muốn hại Địch Áo làm gì hao phí tâm tư thế chứ? Ở trên đường hắn đã có vô số cơ hội động thủ kia mà."

"Các ngươi không nên đoán bậy, nếu quả thật gặp nguy hiểm, sợ rằng Địch Áo sẽ không nói cho chúng ta biết đâu." Tuyết Ny chợt nói vào một câu.

Mấy người suy nghĩ một lát, hình như đúng là như vậy, hễ gặp phải chuyện nguy hiểm Địch Áo rất có khả năng im lặng len lén rời đi.

Lúc này Địch Áo đã đi tới trước cửa tiểu lâu, đây là một tòa tiểu lâu ba tầng dáng vẻ cổ xưa. Trên cánh cửa màu hồng đã bong tróc không còn hình dáng, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì chẳng khác gì mấy căn nhà cũ kỹ trong khu bình dân chút nào.

Địch Áo đang định đưa tay gõ cửa chợt phát hiện đại môn chỉ khép hờ, thế là hắn trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Bên trong viện không có một bóng người, Địch Áo từ tốn dọc theo thang lầu đi lên.

Mới vừa lên lầu ba thì cửa phòng ở giữa không gió tự mở, thanh âm Mạc Lâm từ bên trong truyền ra: "Ngươi rốt cuộc đã tới."

Địch Áo đi vào phòng thấy Mạc Lâm đang ngồi trên ghế mỉm cười nhìn mình, Địch Áo nói: "Đã lâu không gặp."

Mặc dù Địch Áo cảm thấy Thần Vực có hiềm nghi lợi dụng của mình, nhưng đối với lão nhân Mạc Lâm này, Địch Áo vẫn có hảo cảm.

Mạc Lâm cẩn thận đánh giá Địch Áo mấy lần, khuôn mặt liền lộ vẻ khiếp sợ: "Ngươi… ngươi đã là Cực Hạn võ sĩ cao cấp?"

Địch Áo cười cười: "Còn không tính là cao cấp, mấy ngày hôm trước vừa vặn tấn chức cấp sáu, hẳn là trung cấp mới đúng."

"Thật sự không nghĩ tới, mới xa nhau một đoạn thời gian, ngươi đã tiến bộ nhanh như vậy." Mạc Lâm vui mừng nói: "Cứ như vậy mọi chuyện dễ xử rồi, làm cho ta lo lắng mấy bữa nay vô ích."

"Chuyện gì?" Địch Áo đã đoán được Mạc Lâm không thể vô duyên vô cớ liên lạc mình, cho nên không cảm thấy ngoài ý muốn.

Mạc Lâm ra hiệu cho Địch Áo ngồi xuống, sau đó mới cười nói: "Thật ra là chuyện về Bất Hủ truyền thừa, trong Thần Vực chỉ có số ít người đang kiên trì mà thôi. Tuyệt đại đa số người mặc dù không nói ngoài miệng, nhưng trong lòng vẫn cho rằng đó chỉ là một truyền không có thật."

Địch Áo gật đầu nói: "Sự tình mấy trăm năm trước bị nghĩ là truyền thuyết cũng là chuyện bình thường."

"Đúng vậy, đã mấy trăm năm rồi !" Mạc Lâm thở dài cảm thán: "Huyết mạch Bất Hủ Vương vẫn không có người nào tái hiện huy hoàng, vì thế mọi người từ từ mất đi lòng tin với Bất Hủ truyền thừa. Không sợ nói cho ngươi biết, chính bản thân ta cũng là một trong những người từ bỏ hy vọng đối với Bất Hủ truyền thừa."

"Bây giờ thì sao?" Địch Áo đột nhiên cảm giác được ông trời đúng là biết cách trêu người. Bất Hủ truyền thừa ở trong mắt đại đa số thành viên Thần Vực đã không còn tồn tại, thế mà lại được Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn tôn sùng như là bảo bối, không biết là do Hoắc Phu Mạn chuyện bé xé ra to, hay là ánh mắt của thành viên Thần Vực quá nông cạn?

"Sau khi gặp ngươi, ta lại có cảm giác khác biệt, nói không khoa trương thì ta đã thấy được hi vọng trên người của ngươi." Mạc Lâm trịnh trọng nói: "Địch Áo, Thiên Không thành đã quyết định dốc hết toàn lực tham dự chiến tranh đối kháng Nguyệt Ảnh đế quốc. Thần Vực chúng ta hiển nhiên không thể đứng ngoài bàng quan, kết quả của cuộc chiến tranh này quan hệ trực tiếp đến Thần Vực có thể quật khởi hay không. Đáng tiếc là trong thời khắc sinh tử này vẫn còn một số người ôm dã tâm tranh quyền đoạt thế, ý đồ làm phân liệt Thần Vực. Đây là chuyện chúng ta không thể nhẫn nhịn được."

Địch Áo nghe mà cực kỳ mê hoặc: "Ngài không cho là ta có thể đưa đến tác dụng gì chứ?"

Mạc Lâm cười: "Xem ra ngươi vẫn chưa rõ ràng Bất Hủ truyền thừa có ý nghĩa đối với Thần Vực như thế nào."

"Không sai, mặc dù đại đa số người ôm thái độ hoài nghi đối với huyết mạch Bất Hủ truyền thừa, nhưng trong lòng mỗi một thành viên Thần Vực đều có chung mơ ước." Mạc Lâm tiếp tục nói: "Đó là trong tương lai sẽ có một ngày huyết mạch Bất Hủ Vương sẽ thức tỉnh lần nữa, dẫn dắt bọn họ đứng trên đỉnh đại lục."

Địch Áo hơi xấu hổ, cái đề tài này hình như quá lớn đi? Đứng ở trên đỉnh thế giới? Ông trời ạ, đứng cao như vậy các ngươi không sợ té chết hả? Đã ngã nhào một lần, tại sao còn muốn muốn ngã nhào lần thứ hai đây? Đồng thời Địch Áo cũng cảm thấy giấc mộng này không phù hợp với thực tế, thay vì ký thác hy vọng vào huyết mạch Bất Hủ truyền thừa hư vô mờ mịt kia. Những người này sử dụng thời gian để gia tăng thực lực của mình còn tốt hơn, nếu nói cầu người không bằng cầu mình, ngay cả đạo lý này cũng không hiểu? Bọn họ đều là cường giả cao cao tại thượng nha?

Có lẽ Mạc Lâm đoán được ý nghĩ trong lòng Địch Áo, chẳng chỉ mỉm cười nhàn nhạt: "Không tin? Ngươi thấy Hoắc Phu Mạn đối đãi cái tên Khố Kỳ kia thế nào là biết. Không chỉ là toàn bộ thành viên Thần Vực có suy nghĩ như vậy, phàm là cường giả đạt đến độ cao nhất định đều rõ ràng Bất Hủ Vương An Đức Sâm là tồn tại đáng sợ đến mức nào."

Địch Áo chợt nhớ tới những lời Ngõa Tây Lý đã nói với hắn, Bất Hủ truyền thừa chính là tiến hóa lần thứ hai. Địch Áo lại suy nghĩ đến đầu Băng Xuyên Hùng Vương và thân thể khổng lồ như núi của nó, trong lòng không khỏi run lên một trận, hai lần tiến hóa? Coi như là mình có thể tiến hóa thêm lần nữa, nhưng vấn đề là sau khi tiến hóa sẽ biến thành hình dáng ra sao?

Ánh mắt Mạc Lâm nhìn tới Địch Áo, trong mắt tràn đầy tin tưởng: "Cho nên hiện tại chỉ có ngươi, Địch Áo, chỉ có ngươi mới có khả năng chỉnh hợp toàn thể thành viên Thần Vực tụ lại một chỗ lần nữa."

"Ngài quá coi trọng ta rồi." Địch Áo thật sự bị dọa cho khiếp sợ, cười khổ nói: "Ta chỉ là Cực Hạn võ sĩ nho nhỏ mà thôi, mặc dù tiến cảnh nhanh hơn bạn cùng lứa tuổi một chút, nhưng còn chưa đủ để chứng minh huyết mạch Bất Hủ Vương thức tỉnh trên người của ta mà?"

"Lấy thực lực trước mắt của ngươi dĩ nhiên không đủ." Mạc Lâm cười cười, lời nói càng lúc càng nghiêm túc: "Đây chính là mục đích ta tới tìm ngươi, ta muốn trợ giúp ngươi đột phá hàng rào Võ Tôn trong thời gian ngắn nhất. Vốn ta còn bận tâm không kịp thời gian nữa, nhưng bây giờ ngươi đã là Cực Hạn võ sĩ cấp sáu, mọi chuyện xem như đơn giản hơn nhiều."