Thần Điển

Chương 480: Đuổi khách




Trong lòng Địch Áo giật mình một cái, người trước mắt chính là Khố Kỳ? Lúc trước thông qua Lôi Mông kể lại, Địch Áo cho là Khố Kỳ là một kẻ ngang ngược càn rỡ tới cực điểm, suốt ngày chỉ biết là lấn nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm, thuộc về phạm trù ngu ngốc thích làm ác. Nhưng bây giờ nhìn lại tựa hồ lời đồn đãi không đúng lắm. Ít nhất có thể dựa vào hai câu ba lời là có thể chiếm thế thượng phong tuyệt đối trước mặt Lôi Mông, một người như vậy chắc chắn là không đơn giản.

"Hân hạnh, hân hạnh !" Địch Áo khẽ cười nói: "Đã sớm nghe Lôi Mông nhắc tới ngươi, nói hai người các ngươi là bằng hữu tốt nhất, hôm nay vừa thấy quả nhiên là thế."

Lôi Mông há miệng lắp bắp, ta nói vậy khi nào chứ? Còn Khố Kỳ thì nheo mắt lại rơi vào trầm tư, bịa đặt trắng trợn cũng là một loại bản lãnh, nói dối mà còn có thể ngay thẳng sống lưng, ánh mắt không nháy một cái, người như vậy không thể coi thường được.

Địch Áo nói vậy tương đương với thay đổi tính chất của toàn bộ câu chuyện, từ việc ỷ thế hiếp người biến thành bằng hữu đùa giỡn với nhau. Ít nhất từ ngoài mặt là như vậy, tuy biết là thế nhưng Khố Kỳ không thể nào phản bác, ai bảo mới vừa rồi hắn vẫn gọi Lôi Mông là huynh đệ kia mà.

"Ha hả, Lôi Mông nói không sai, chúng ta quả thật là bạn tốt." Khố Kỳ cười khan hai tiếng, sau đó liền xoay chuyển đề tài: "Nhưng bằng hữu chính là bằng hữu, có một số việc không thể qua loa, ví như nói..."

"Ví như tranh đoạt phòng ăn của các ngươi?" Trong bụng đã Địch Áo đã hiểu rõ điểm mấu chốt vấn đề, đối phương đến nơi này chính là cố ý khiêu khích. Vì thế Địch Áo tiếp tục nở nụ cười chân thành nhất: "Ta cảm thấy mọi người đã là bằng hữu, lại dùng hai chữ "tranh đoạt" hình như là quá khách khí rồi?"

"Nếu như các ngươi chiếm phòng của ta, ta dĩ nhiên sẽ không có bất cứ ý kiến gì." Khố Kỳ bị Địch Áo khơi dậy lòng háo thắng, thực lực có lẽ không bằng đối phương, nhưng Khố Kỳ luôn luôn cho rằng thân phận của mình không thua cho bất kỳ kẻ nào. Hắn giả vờ thở dài nói: "Nói thật, bọn họ đã đặt phòng từ mấy ngày trước rồi. Bởi vì nuốt không trôi cơn tức mới đi tìm ta đây, hi vọng ta có thể chủ trì công đạo vì bọn họ. Lôi Mông huynh đệ, ta nghĩ nếu như bệ hạ biết được chuyện này, có lẽ ngươi cũng không tốt gì lắm đúng không?"

Nói thật ra Lôi Mông lo lắng chính là điểm này, hắn không nghi ngờ chút nào Khố Kỳ sẽ tìm cách mách lẻo chuyện này vào tai bá phụ. Vì thế hắn hơi do dự trong lòng, nhường phòng lại tương đương với bại dưới tay Khố Kỳ. Theo đó đám người Địch Áo cũng bị mất mặt cùng với hắn, huống chi làm thế chẳng khác nào chứng thực tội danh. Một khi bị bá phụ biết nhất định là tránh không khỏi một trận mắng chửi răn đe, nếu xử lý không tốt sẽ có thể bị trừng phạt nặng hơn nữa.

Thấy Khố Kỳ dùng Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn uy hiếp Lôi Mông, Địch Áo ngược lại nở nụ cười bình thản: "Tại sao không nói sớm, nếu là phòng của ngươi vậy thì dễ xử rồi."

Tất cả mọi người đồng thời giật mình, bởi vì mọi người không hiểu nổi Địch Áo nói vậy là có ý gì.

"Gian phòng này là các ngươi đặt trước đúng không?" Địch Áo nhìn về phía đám người Lý Tra Đức đứng ở ngoài cửa.

Giờ phút này Lý Tra Đức đã bắt đầu hối hận, nếu như có thể thì hắn hi vọng bản thân mình không đến nơi này, không cần biết là Lôi Mông hay là Khố Kỳ. Bọn hắn chẳng đắc tội người nào nổi hết, căn bản là không nên nhúng tay vào vũng nước đục này, nhưng hắn không có biện pháp trả lời Địch Áo, đành phải kiên trì nói: "Là chúng ta đặt trước."

Địch Áo gật đầu nói với Lý Tra Đức: "Như vậy bây giờ ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, gian phòng này đã bị chúng ta trưng dụng, ngươi có ý kiến gì không?"

"Ngươi." Lý Tra Đức cảm thấy khí huyết trong lồng ngực dâng lên cuồn cuộn, thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm tiên huyết, đây cũng quá khi dễ người rồi.

Lôi Mông và mấy nữ tử Tác Phỉ Á nhìn về phía Địch Áo, ánh biến đổi liên hồi. Phải biết rằng trong dĩ vãng Địch Áo không phải là người như thế.

Khố Kỳ há miệng mãi không biết nên gì cho phải, qua một lúc sau mới cười khổ nói: "Huynh đệ, hình như là hơi quá đáng thì phải? Khi dễ người ta cũng nên có hạn độ một chút mới tốt."

"Ta lại không có cảm giác quá phận." Địch Áo mỉm cười nhàn nhạt: "Rồi lại nói, về phương diện này hẳn là Khố Kỳ lão huynh phải tâm đắc hơn mới đúng chứ?"

Khố Kỳ ngẩn người ra, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Địch Áo, sau đó bỗng nhiên cười phá lên: "Nói rất hay, ta thích cái tính cách này của ngươi, nghĩ cái gì thì nói cái đó, không cần phải già mồm cãi láo."

Địch Áo nhún vai bất cần: "Mọi người đều cùng một loại mà thôi."

Đám người Lý Tra Đức nhìn bộ dạng Khố Kỳ và Địch Áo trò chuyện với nhau vui vẻ đến bất ngờ, không nhịn được dời ánh mắt tập trung lên trên người Duy Ni, không phải là tìm Khố Kỳ tới giúp mọi người bắt nạt hay sao? Nhưng kết quả lại bị người ta quạt cho một cái bạt tai, Địch Áo thì lại cứng rắn nói như thế, khi dễ bọn hắn trắng trợn như thế, nhưng bọn hắn có thể làm gì?

Duy Ni cũng không nghĩ tới sự tình lại biến thành tình trạng này, ấp a ấp úng nói: "Khố Kỳ thiếu gia..." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Khố Kỳ chậm rãi xoay đầu lại nhìn thoáng qua Duy Ni: "Có việc?"

"Khi đó không phải là..." Duy Ni bỗng nhiên không nói nổi nữa, khi đó Khố Kỳ nói là đi tìm Lôi Mông ôn chuyện cũ. Sau khi tình cảnh biến chuyển đồng dạng cũng là "ôn chuyện", nhưng hàm nghĩa trong đó lại khác nhau như một trời một vực, trong lòng Duy Ni bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo toàn thân, chẳng lẽ khi đó Khố Kỳ đã dự liệu được sẽ xuất hiện cục diện này?

Khố Kỳ mỉm cười càng thêm vui vẻ: "Ta cái gì? Hoàn toàn có thể nói lại một lần ở chỗ này, ở đây vốn không có người ngoài."

Duy Ni hạ thấp thanh âm nói: "Ngài đi tìm Lôi Mông thiếu gia ôn chuyện cũ." Khố Kỳ hài lòng vuốt cằm: "Cho nên đó mới là nguyên nhân thực sự ở có mặt ở nơi này, về phần chuyện của nhóm các ngươi, cho dù bị Lôi Mông khi dễ cũng không tính là khó coi. Phải biết rằng người huynh đệ của ta đây rất ít khi ăn hiếp người ta lắm."

Không biết là bị Khố Kỳ vô sỉ làm cho chấn kinh, hay là do cảm thấy khuất nhục. Lý Tra Đức không nói một lời, xoay người rời đi, những người khác liếc nhìn nhau rồi cũng im lặng lục đục đi mất. Duy Ni chậm chạp đi theo phía sau, chỉ có điều tình cảnh của hắn càng thêm lúng túng, không chỉ không chiếm được tốt ở Khố Kỳ, mà còn bị đồng bạn nảy sinh thành kiến với hắn.

Lão mập Cách Lan Đặc thừa cơ hội này chạy mất tăm, chỉ cần những người này không có vung tay múa chân ở trong phòng ăn là hắn hài lòng rồi. Về phần những chuyện tình lục đục với nhau vốn không phải là loại thương nhân như hắn có thể xen vào, tự nhiên là chạy càng xa càng tốt.

Nhìn bóng lưng đám người Lý Tra Đức bực tức rời đi, Khố Kỳ lắc đầu nói: "Thật là không biết tự lượng sức mình, thật ra bọn họ nên sớm làm như vậy, đúng không hả, Lôi Mông huynh đệ của ta?"

Lôi Mông nhíu mày, hắn không hề thích khẩu khí này của Khố Kỳ: "Hình như ta không có làm gì mà?"

"Không sao, có một số việc không cần thiết phải tự ra mặt." Khố Kỳ chớp mắt, nói rất là hàm hồ.

Mấy nữ tử Tác Phỉ Á có chút khó chịu, nếu như ở Thánh Đế Tư thành thì không có ai dám làm trò trước mặt các nàng như thế. Có khi các nàng đã sớm xuất thủ giáo huấn đối phương rồi, nhưng nơi này chính là đế đô Sư Tâm đế quốc, có nhiều việc các nàng không tiện ra mặt xử lý.

Địch Áo ở một bên bưng chén rượu lên, không chút khách khí nói: "Khố Kỳ lão huynh hẳn là có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, chúng ta sẽ không lưu lại đâu."

Khố Kỳ nhíu mày nhìn Địch Áo, cười cười gian trá: "Ta đã nói là muốn đi sao?"

"Không có?" Địch Áo ra vẻ kinh ngạc, nói: "Chẳng lẽ là ta nghe lầm?" Khố Kỳ nhìn chăm chú Địch Áo một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Có ý tứ, Lôi Mông huynh đệ, người bạn này thật sự là rất thú vị, ta thích !" Khố Kỳ đứng lên, đi tới trước mặt Địch Áo vươn một cánh tay ra: "Chính thức làm quen, ta là Khố Kỳ."

"Địch Áo."

Hai người lặng lẽ bắt tay, ánh mắt lần lượt thay đổi đối chọi gay gắt với nhau. Lôi Mông ở một bên không khỏi khẩn trương, hắn không sợ phát sinh xung đột với Khố Kỳ. Nhưng nếu Địch Áo xảy ra chuyện, hắn không dám bảo đảm bá phụ sẽ ra lệnh truy cứu dựa trên mặt mũi của hắn hay không. Đến tột cùng thân phận của Khố Kỳ vẫn còn tại đó, huyết mạch người thừa kế Thần Vực không thể nào khinh thường được.

Nhất là trận đại chiến sắp tới, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn làm sao bởi vì một chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến quan hệ giao tiếp với Thần Vực.

Qua một lúc sau, hai người từ từ buông tay ra, tranh chấp như Lôi Mông dự đoán không có phát sinh. Đến lúc này Lôi Mông mới thở phào nhẹ nhõm, Khố Kỳ chợt nói: "Nói ra thì có thể không ai tin, đây là lần đầu tiên có người đuổi ta đi."

Địch Áo mỉm cười nói: "Trước kia không có, thật ra không thể đại biểu là sau này sẽ không có. Ta dám bảo đảm, nếu như cần phải nói thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Vì thế ngươi hoàn toàn không cần phải để ý chuyện này."

Khóe miệng Khố Kỳ hơi giật giật mấy cái, quay đầu sang một bên làm như đang suy tư gì đó: "Nhưng mà có một vài việc, tính từ góc độ cá nhân của ta, đúng là rất chán ghét cảm giác này."

"Vừa vặn ngược lại." Địch Áo nhìn sang Khố Kỳ, mỉm cười nhàn nhạt: "Ta bây giờ có cảm giác rất tốt."