Thần Điển

Chương 471: Đoạn đường nhàn hạ




Cùng lúc đó, trong một trấn nhỏ vùng nam bộ Sư Tâm đế quốc, một đại hán tướng mạo bình thường, vóc dáng hơi thấp đang rảo bước qua mấy con phố. Lúc đi tới trước cửa một trang viện nhỏ, hắn nhìn chung quanh mấy lần rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra lách mình đi vào.

Giữa sân có một gã đại hán đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, thần thái nhàn nhã vô cùng. Hắn vừa đung đưa nhịp chân, chiếc ghế theo đó phát ra tiếng vang kẽo kẹt, ánh mắt vừa thưởng thức vầng mặt trời xuống núi, vừa đưa tay bốc mấy viên thịt ném vào trong miệng, trên cái bàn ở trước mặt còn có một bầu rượu.

Nếu Địch Áo nhìn thấy gã đại hán này nhất định sẽ kinh ngạc tột đỉnh, bởi vì gã này là Địch Uy thiếu chút nữa phá hủy Thánh Đế Tư thành. Đại chiến sắp tới, thân là lưỡi đao sắc bén nhất trong tay Quân Đồ Minh, vì sao hắn lại hiện ra ở chỗ này? Hơn nữa còn mang bộ dạng nhàn nhã thoải mái như đi chơi vậy?

"Đại nhân." Gã đại hán kia nhìn qua tựa hồ rất e ngại Địch Uy, tay chân khép nép đứng ở một bên, thấp giọng nói: "Điều tra ra rồi, An Đức Liệt Á hẳn là đi tới Tử Vong Chi Ca học viện."

Địch Uy quay đầu lại, trên mặt xuất hiện nụ tươi cười sáng láng, nói: "Nếu có mười mấy nữ nhi, bỗng nhiên chết mất một hai người, ngươi có đau lòng không?"

Gã đại hán tràn đầy mê hoặc, không biết Địch Uy tại sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn phải hồi đáp: "Hẳn là không nhiều lắm."

Địch Uy mỉm cười càng thêm vui vẻ: "Cho nên An Đức Liệt Á đi đâu đối với ta không có bất kỳ ý nghĩa, tin tức ta muốn biết nhất là gì?"

Gã đại hán cúi đầu xuống thấp hơn: "Vâng, đại nhân..."

Địch Uy hài lòng vuốt cằm: "Ta cũng biết ngươi là người lanh lợi, ừ, hiện tại đã chuẩn bị nói cho ta biết chưa?"

"Thật xin lỗi, đại nhân." Mặc dù giọng nói Địch Uy rất nhu hòa, nhưng gã đại hán cảm nhận được một loại sợ hãi sâu tận xương tủy, cho nên thanh âm bắt đầu run rẩy: "Chúng ta vẫn không thể nào tra được tung tích người kia."

Thanh âm kẽo kẹt của ghế đang đung đưa đột nhiên ngừng lại, không khí trong sân trở nên yên lặng như tờ, trong phút chốc toàn bộ không gian xung quanh giống như bị chết chóc bao phủ.

Trái tim gã đại hán lập tức đập mạnh thình thịch, lấy hiểu biết của hắn đối với vị bề trên này. Đây rất có thể liền là điềm báo trước đối phương chuẩn bị nổi giận, đồng thời cũng có ý nghĩa tính mạng của hắn sắp đi tới điểm cuối rồi.

Mặc dù là như vậy, gã đại hán không có một tia ý niệm phản kháng trong đầu. Bởi vì hắn biết chỉ có một kết quả duy nhất, đó là sống không bằng chết, một khi rơi vào tay vị bề trên này, tử vong chính là sự giải thoát rất may mắn và hiếm có.

Một lúc lâu sau, Địch Uy mới thở dài: "Biết không? Ngươi làm cho quá thất vọng rồi."

Lúc này mảng áo sau lưng gã đại hán đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, đờ đẫn đứng ở đó không dám động đậy dù chỉ một ngón tay.

Địch Uy cười cười nói: "Không cần ta tự mình ra tay chứ?" Vừa nói dứt lời hắn cũng không thèm quản gã đại hán phản ứng, ngã lưng tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Sắc mặt gã đại hán nhanh chóng ảm đạm, từ trên một góc độ nào đó thì Địch Uy đã rất nhân từ rồi. Nhưng nếu có thể thì có ai nguyện ý đi tìm chết đây? Khi gã đại hán tâm tàn như tro lạnh chuẩn bị tự kết liễu tính mạng của mình, trong đầu gã đại hán bỗng nhiên linh quang chợt lóe, vội vàng nói: "Đại nhân, có thể là cháu Hoắc Phu Mạn núp ở trong Tử Vong Chi Ca học viện?"

"Ừ?" Địch Uy mở mắt ra, nhìn gã đại hán với vẻ ngạc nhiên, qua một lúc sau bỗng nhiên nở nụ cười: "Quả nhiên là không có áp lực thì không có động lực, ý nghĩ rất tốt, quả thật là có khả năng này."

Nghe được Địch Uy trả lời, gã đại hán rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, trước sau chỉ có thời gian vài giây nhưng hắn đã dạo một vòng qua hai cõi sống chết, tâm tình khẩn trương đến cực điểm.

"Nhưng đây chỉ là có thể mà thôi." Địch Uy tiếp tục nói, gã đại hán đáng thương lập tức nhói tim, mặt mày trắng bệch kinh hồn táng đảm nhìn tới Địch Uy.

"Kết quả như thế nào cần phải có người đi chứng thật."

"Để cho ta đi, đại nhân, chuyện này giao cho ta. Ta nhất định sẽ là tra ra manh mối rõ ràng mang về cho đại nhân." Gã đại hán lên tiếng bảo đảm.

"Hiển nhiên là phải đi, chẳng lẽ muốn để ta tự mình đi điều tra?"

Gã đại hán cười theo: "Thuộc hạ không dám."

"Cứ như vậy đi, nhưng phải nhớ kỹ, sự kiên nhẫn của ta rất có hạn."

Gã đại hán lau mồ hôi trên đầu, luôn miệng bảo đảm mình nhất định sẽ tra ra tung tích Lôi Mông trong thời gian ngắn nhất.

Đoàn người Địch Áo đang hướng về đế đô lại không biết rằng lưỡi kiếm sắc bén nhất trong tay Quân Đồ Minh đã nhắm tới chỗ bọn họ.

Vùng bắc bộ Sư Tâm đế quốc phần lớn là núi non hiểm trở, dọc theo đường đi vấn đề ăn ở được giải quyết theo cách đơn giản nhất. Mấy người Địch Áo đã quen loại với cuộc sống này, tự nhiên không có bị ảnh hưởng nhiều lắm. Nhưng để cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn chính là lấy thân phận và địa vị An Đức Liệt Á cũng có thể bình thản chịu đựng trong hoàn cảnh này. Xem ra dưới trướng Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn hoàn toàn không có một thiếu gia hay tiểu thư được chiều chuộng thành hư nào.

Mặt trời lên rồi mặt trời lặn, đảo mắt đã hơn mười ngày trôi qua, đoàn người Địch Áo đã sắp rời khỏi vùng núi bắc bộ, người dân nơi này từ từ đông lên. Trên đường đi thường có người đi đường và thương đội lui tới. Đội hình mấy trăm người bên phía Địch Áo tương đối hoành tráng, có điều tin tức chiến tranh bộc phát đã dần dần truyền bá ra ngoài, vì thế mọi người không có cảm thấy quá ngạc nhiên.

Một ngày nọ, bọn họ đi tới trấn nhỏ, quy mô trong trấn quá kém nên không đủ để dung nạp nhiều người như vậy. Ở bên ngoài trấn có rất nhiều xe ngựa thương đội, hiển nhiên đây là một địa phương nghỉ ngơi giữa đường rất tốt.

Đã trải qua nhiều ngày uống gió nằm sương, mặc dù đám người Địch Áo và đám kỵ sĩ còn có thể chịu đựng được. Nhưng nếu có thể được nghỉ ngơi thoải mái, rửa tắm nước nóng, uống một chén trà nóng giải khát, tin tưởng rằng không có người nào cự tuyệt.

Thị trấn này tọa lạc ngay ven biên giới vùng núi bắc bộ, bởi vì vị trí địa lý đặc thù nên được các nhóm thương đội coi như là trạm trung chuyển hàng hóa. Trong trấn lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, thanh âm mua bán, rao hàng vang lên không dứt, người đi đường lui tới tấp nập, hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng và quán rượu nằm cạnh nhau.

Dĩ nhiên, muốn tìm ra một tửu quán có thể đồng thời dung nạp mấy trăm người là chuyện không thể. An Đức Liệt Á dặn dò những gã kỵ sĩ chia ra đi nghỉ ngơi, sau đó dẫn đám người Địch Áo đi vào một gian tửu quán.

Lão bản tửu quán đã sớm thấy nhóm quân đội tiến vào trong trấn, vội vàng tự mình chạy ra nghênh đón, nở nụ cười chân thành chào hỏi đám người Địch Áo, mời bọn họ ngồi xuống. Còn không đợi An Đức Liệt Á nói gì đã lớn tiếng bảo tiểu nhị bưng lên mấy chén trà nóng và vài dĩa điểm tâm, luôn miệng bảo đảm mấy thứ này là miễn phí.

Mặc dù mấy thứ này không đáng giá mấy đồng tiền, mấu chốt là đám người An Đức Liệt Á đi đường mệt nhọc lâu ngày đang có cảm giác thiếu thốn. An Đức Liệt Á hài lòng nhìn sang lão bản tửu quán, tiện tay ném một cái túi lên trên bàn: "Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm, xem như đặt cọc vậy."

Lão bản tửu quán đã có kinh nghiệm lâu năm, chỉ cần nghe thanh âm là có thể khẳng định trong túi không phải là ngân tệ hay tiền đồng, mà là kim tệ hàng thật giá thật. Cho nên nụ cười càng thêm sáng láng, khom người cung kính, vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ làm cho mọi người hài lòng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lão bản hưng phấn chạy ra phía sau dặn dò đầu bếp làm mấy bàn tiệc lớn, rồi đi qua một bên lặng lẽ mở túi ra. Quả nhiên trong túi đều là kim tệ sáng loáng, vì thế lão càng thêm khẳng định mấy người phía trước quán đều là đại nhân vật có địa vị cao sang. Lão bản âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may mình phản ứng nhanh chóng. Nếu không chọc cho mấy đại gia này nổi giận, cái tửu quán của hắn sợ rằng phải đóng cửa ngay trong ngày rồi.

Mặc dù tửu quán không lớn nhưng hiệu suất làm việc rất cao, thời gian không lâu sau đã có mùi thơm từ trong bếp bay ra, từng dĩa thức ăn nóng hổi thi nhau nằm lên trên bàn như mây trôi nước chảy. An Đức Liệt Á biểu hiện coi như tốt, đám người Địch Áo đã hơn một năm không được dùng thức ăn ngon như vậy rồi, trong lúc nhất thời tất cả mọi người ăn uống cực kỳ phấn chấn. Cho dù là mấy nữ tử Tác Phỉ Á cũng không ngoại lệ, An Đức Liệt Á thấy vậy cũng phải chua xót trong lòng, những nữ tử này đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới biến thành bộ dáng như hiện tại?

Nghỉ ngơi trong trấn nhỏ một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, đoàn người lại tiếp tục bắt đầu hành trình. Chỉ là lúc bọn họ rời khỏi không chú ý tới phía xa xa có một cánh cửa sổ bị đẩy ra, bên trong có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Đợi đến lúc đám người Địch Áo rời khỏi trấn nhỏ, cánh cửa sổ cũng khép lại, chốc lát sau, từ góc khác tửu điếm chợt có một con chim nhỏ hiện ra vỗ cánh bay thẳng về phía nam.

Lại qua thêm vài ngày nữa, đoàn người Địch Áo đã hoàn toàn đi ra khỏi vùng núi bắc bộ, tiến vào khu vực Cách Lý Nặc Tư, xuyên qua lãnh địa Cách Lý Nặc Tư mới có thể đến gần trung tâm Sư Tâm đế quốc. Vì thế đám người Địch Áo còn phải đi một đoạn đường rất dài.