Thần Điển

Chương 469: Chiến tranh bộc phát




Bị dồn vào đường cùng, Thiên Ngưu Trùng tám cánh lại cho ra một lựa chọn sai lầm, từ trong lớp giáp xác trong lộ ra tám cái cánh dài. Đồng thời nhanh chóng chạy tới trước lấy đà bay lên, nhưng cũng chỉ đạt tới độ cao ba, bốn thước. Bởi vì hình thể quá lớn nên trong thời gian cấp bách ngủi nó không thể nào bay lên cao được.

Thiên Ngưu Trùng tám cánh cử động phù hợp với tâm nguyện của đám người Tác Phỉ Á, nếu như nó không bay lên thì mọi người không có biện pháp gì xử lý. Nhưng bây giờ lại khác hẳn, Thiên Ngưu Trùng tám cánh chủ động để lộ nhược điểm của mình ra ngoài, đến lúc này còn không động thủ thì đúng là quá ngu rồi.

Mấy người vội vàng thả ra bí kỹ có lực công kích mạnh nhất, Tác Phỉ Á là luồng khí đông lạnh, Tuyết Ny là Băng Tinh Phong Bạo, Y Toa Bối Nhĩ là Băng Trùy xoay tròn, còn có Ca Đốn thi triển Chân Hồng Chi Vũ và Lôi Mông là Liệt Địa Kích, cơ hồ là đồng thời đánh trúng cái bụng của Thiên Ngưu Trùng tám cánh. Kèm theo một trận thanh âm đinh tai nhức óc và tiếng rống thảm thiết, trên bầu trời đổ xuống một cơn mưa màu xanh biếc, xen lẫn trong đó là các đốt xương, thịt vụn bay lả tả. Đáng tiếc nhất chính là sinh mệnh lực tên gia hỏa này vô cùng cường hãn, bị thương nặng như thế mà vẫn còn dư lực tiếp tục bay lên cao.

Đám người Tác Phỉ Á lập tức phát động đợt công kích thứ hai, giờ phút này Thiên Ngưu Trùng tám cánh lâm vào tình trạng hai mặt thụ địch, nhưng nó không có cách nào ngăn cản điều đó phát sinh. Chỉ có thể liều mạng bay lên trời cao, cố gắng kéo giãn khoảng cách với mấy người Tác Phỉ Á ở dưới đất.

Sau khi Thiên Ngưu Trùng tám cánh bay lên, thân thể là chợt nghiêng trái nghiêng phải, cũng may lớp giáp xác đã bị Lao Lạp đánh vỡ tạo thành vô số vết nứt. Địch Áo và Lao Lạp dùng tay giữ chặt vào đó mới không bị rơi xuống. Lao Lạp dùng một tay giữ cố định thân thể, một tay khác vẫn kiên trì tung ra từng quyền một lên trên lớp giáp xác.

Rốt cuộc miếng vảy hình lục giác bị Lao Lạp đánh nát chừng nửa thước, các sợi mạch máu thô to và da thịt lập tức lộ ra ngoài. Địch Áo không dám chậm trễ chút nào, dùng một hơi buông thả mấy đạo Lôi Quang Phong Nhận đánh vào trong thân thể Thiên Ngưu Trùng tám cánh. Làm xong hết thảy những điều đó, Địch Áo đưa tay kéo Lao Lạp lại gần, hai người cùng nhau nhảy ra khỏi lưng Thiên Ngưu Trùng tám cánh.

Gặp phải công kích trầm trọng như vậy, Thiên Ngưu Trùng tám cánh không còn khí lực phi hành, tám cái cánh dài liền ngừng lại, lướt về phía trước thêm một đoạn ngắn khoảng rồi đập mạnh xuống mặt đất.

Con Thiên Ngưu Trùng tám cánh này thật sự là xui xẻo, bởi vì nó đã vô lực khống chế góc độ, vì thế trong lúc rơi xuống cái đầu trực tiếp cắm xuống đất, sau đó bị lực quán tính cường đại tác dụng lên toàn bộ thân thể, sau một trận thanh âm đinh tai nhức óc thân thể nó lật ngửa ra nằm bất động trên mặt đất, để lộ cái bụng đầy vết thương ra trước mặt đám người Tác Phỉ Á.

Chuyện kế tiếp rất đơn giản, Thiên Ngưu Trùng tám cánh không còn năng lực chống cự, chỉ cần đánh thêm mấy kích là hoàn toàn bất động.

Nói tóm lại, kết quả của nhiệm vụ lần này coi như là tương đối hài lòng, mặc dù hao phí thời gian khá dài nhưng cũng không có ai bị thương. Ngoại trừ Lôi Mông bị đánh choáng váng đầu óc ra, tất cả những người khác đều hoàn hảo bị không tổn thương gì.

Đám người Địch Áo mới vừa quay trở lại khu vực thạch động, còn chưa kịp đi tìm đạo sư đổi học phần đã thấy Thương Nam vội vã chạy tới. Địch Áo không khỏi nhíu mày, tính cách Thương Nam luôn luôn trầm ổn, rất ít khi vội vã giống như bây giờ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Thương Nam đi tới gần không nói gì hết, trực tiếp kéo Địch Áo qua một bên.

"Mạc Lâm trưởng lão có tin tức mới." Thương Nam thấp giọng nói.

Địch Áo gật đầu ý bảo Thương Nam nói tiếp, trên thực tế khi Thương Nam kéo hắn đi ra ngoài. Địch Áo đã đoán được nhất định là có liên quan tới Thần Vực rồi, nếu không cũng không cần thiết tránh né những người khác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Mạc Lâm trưởng lão nhờ ta chuyển cáo ngươi, chiến tranh đã sắp bắt đầu, tốt nhất là nhanh chóng quyết định đi." Nói tới đây, vẻ mặt Thương Nam hơi cổ quái. Bởi vì ở trong ấn tượng của hắn, Mạc Lâm trưởng lão luôn là một trưởng giả cực kỳ nghiêm túc, địa vị trong Thần Vực rất cao, nhưng hắn chịu trách nhiệm thuật lại nguyên đoạn văn này rõ ràng tiết lộ một tin tức, đó là Mạc Lâm trưởng lão không thể nào làm ảnh hưởng đến quyết định của Địch Áo, vậy thì thân phận Địch Áo cao đến mức nào đây?

"Chiến tranh? Chiến tranh gì?" Địch Áo ngây ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới có người tiến công Phỉ Tể công quốc, căn bản không có chú ý tới vẻ mặt của Thương Nam.

"Là chiến tranh giữa Nguyệt Ảnh đế quốc và Sư Tâm đế quốc, đoán chừng thêm một thời gian ngắn nữa sẽ có tin tức truyền đến nơi này." Giọng nói Thương Nam giống như là đang tường thuật một chuyện hoàn toàn không liên quan tới mình. Nguyên nhân là Thương Nam tu luyện ở trong Tử Vong Chi Ca học viện lâu như vậy, nhưng hoàn toàn không có nảy sinh tình cảm đối với Sư Tâm đế quốc.

Thì ra không phải là Phỉ Tể công quốc đã xảy ra chuyện, Địch Áo thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó chợt ý thức được, chuyện này đối với hắn cũng không phải là một tin tức tốt, vội vàng hỏi tới: "Chiến tranh là bên nào phát động trước?"

"Đương nhiên là Nguyệt Ảnh đế quốc." Thương Nam hồi đáp: "Thế nhưng ngươi không cần lo lắng, Nguyệt Ảnh đế quốc xâm lấn từ nam bộ Sư Tâm đế quốc, trừ phi Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn chiến bại, nếu không sẽ không thể nào lan tới đây."

Địch Áo thở dài một hơi, nếu như không có Lôi Mông, hắn hiển nhiên không cần phải lo lắng làm gì. Nhưng bây giờ lại khác hẳn, Lôi Mông là người thừa kế duy nhất của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn, làm sao có thể núp ở trong Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện khi chiến tranh bộc phát. Sau khi Lôi Mông rời đi, bọn họ sẽ không thể tiếp tục lưu lại nơi này. Ít nhất Ca Đốn sẽ không bỏ rơi Lôi Mông vào thời điểm này, Địch Áo cũng làm không được.

Nói cách khác, cuộc sống một năm "nhàn nhã đi chơi" sắp kết thúc. So sánh với đoạn kinh nghiệm ở đầm lầy Hắc Ám và rừng rậm nguyên thủy. Đám người Địch Áo sống ở nơi này quả thật nhẹ nhàng, quá trình tu luyện cũng có bước phát triển nhảy vọt.

"Ngươi đi báo lại là ta đã biết phải làm thế nào." Địch Áo nhìn sang Thương Nam: "Đúng rồi, còn ngươi? Ngươi tính thế nào?"

"Ta?" Thương Nam nhún vai bất đắc dĩ: "Mạc Lâm trưởng lão không có ra chỉ thị đặc biệt, ta dĩ nhiên vẫn tiếp tục tu luyện ở nơi này."

Địch Áo trầm ngâm một lát rồi nói: "Cũng tốt, chiến tranh quy mô này không phải hạng người như chúng ta có thể tham dự. Đoán chừng mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời đi, mấy ngày này ngươi đã giúp chúng ta không ít. Thật sự cảm tạ, ta không muốn nói nhiều, ta nghĩ ngươi sẽ không thích nghe những lời sáo rỗng."

"Có cái gì để tạ ơn ?" Thương Nam trừng mắt lên: "Còn có xem ta là bằng hữu không?"

Địch Áo cười cười nói: "Sau khi ngươi tấn thăng lên Võ Tôn rời khỏi học viện, nếu không muốn ở lại Sư Tâm đế quốc thì đi tới Phỉ Tể công quốc tìm ta."

"Phỉ Tể công quốc? Ta từng nghe nói qua nơi đó." Thương Nam nghĩ là Địch Áo chỉ nói lấy lệ mà thôi, mỉm cười nói: "Nhưng chuyện này bản thân ta không thể quyết định được, phải xem Mạc Lâm trưởng lão an bài ra sao."

"Không có chuyện gì là tuyệt đối, chỉ cần ngươi muốn, ta tự nhiên có biện pháp."

"Thiệt hay giả?" Thương Nam dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Địch Áo, rất là kỳ quái Địch Áo lấy lòng tin từ đâu. Nhưng nhớ tới cách Mạc Lâm trưởng lão nói chuyện với người này. Thương Nam mơ hồ cảm thấy Địch Áo không giống như đang khoác lác.

"Sự thật sẽ chứng minh hết thảy, đến lúc đó ngươi sẽ biết." Địch Áo không có ý giải thích quá nhiều.

Thương Nam cũng không tiếp tục truy vấn, dù sao muốn tốt nghiệp Tử Vong Chi Ca học viện, hắn còn có một đoạn đường rất dài. Trong khoảng thời gian ngắn không thể nào rời khỏi nơi này được, vì thế hắn tạm thời không đặt lời Địch Áo nói vào trong lòng: "Ta còn có chút việc, xin phép đi trước, đúng rồi, nếu các ngươi dự định rời đi nhớ nói trước cho ta biết để ta đưa tiễn các ngươi một đoạn."

"Ừ, nhớ rồi !" Địch Áo gật đầu đưa mắt nhìn Thương Nam rời đi, sau đó xoay người đi vào trong thạch động.

Thấy Địch Áo đi tới, ánh mắt đám người Tác Phỉ Á và Lôi Mông dều tập trung vào người hắn, nhưng không có ai mở miệng hỏi thăm. Bọn họ biết không cần phải hỏi, nếu muốn nói thì Địch Áo tự nhiên sẽ nói.

Địch Áo nhìn thoáng qua mọi người, chậm rãi nói: "Một tin tức tốt và một tin tức xấu, các ngươi muốn nghe cái nào trước?"

"Đương nhiên là nghe tin tức tốt trước." Y Toa Bối Nhĩ giành trước: "Ít nhất cũng có thể làm cho ta vui vẻ một lát."

"Vậy cũng tốt." Địch Áo gật đầu: "Tin tức tốt chính là không qua bao lâu nữa chúng ta sẽ rời khỏi Tử Vong Chi Ca học viện, tới lúc đó mọi người sẽ không cần ở bên trong động đá nữa."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chuẩn bị rời khỏi Tử Vong Chi Ca học viện? Vừa tới nơi đây có thể nói là không có một người nào thích thú địa phương quái lạ này. Nhưng trải qua thời gian dài, Địch Áo đột nhiên nhắc tới rời đi, không biết tại sao trong lòng mọi người lại có cảm giác không nỡ.

"Đây không tính là tin tốtmà?" Ca Đốn gãi gãi đầu, nghi ngờ nói: "Tại sao phải rời đi? Ở chỗ này tu luyện không tốt sao? Yên tĩnh hơn bên ngoài nhiều."