Thần Điển

Chương 466: Nghi vấn




Đến lúc này, Địch Áo cũng bắt đầu nổi giận, ngay cả Bàn Thạch Thủ Hộ của Địa hệ võ sĩ cao cấp cũng bị công phá, chẳng lẽ bản thân hắn không đối phó nổi một sợi dây xích? Địch Áo thả ra Diễn Sinh Phong Nhận lần nữa, tựa như lần trước đối chiến Tư Tát Nhĩ Đạt vậy, lần này Diễn Sinh Phong Nhận ngưng tụ thành một tia sáng màu xanh, đầu đuôi nối nhau nhanh chóng bắn về phía Tát Bách Lâm Na.

Trước giờ vẫn đứng yên một chỗ, ngay lúc này Tát Bách Lâm Na rốt cuộc có động tác, nàng vươn tay ra nhanh như chớp cầm lấy Hàn Băng Tỏa Liên, nhẹ nhàng vung một cái, cả sợi dây xích nhất thời xoay vòng vòng, kình phong bắn ra bốn phía. Hàn Băng Tỏa Liên vốn dài không tới mười thước trong nháy mắt tăng vọt lên hơn hai mươi thước, từ mặt bên nhìn lại sợi dây xích này giống như là sóng biển dâng trào đón đỡ tia sáng màu xanh kia.

Kèm theo thanh âm rổn rảng vang lên liên tiếp, mảnh vụn băng bay ra chung quanh tung tóe, tia sáng màu xanh xông tới mạnh mẽ va chạm chính diện với sợi dây xích kia. Từng đoạn dây xích nát bấy, khi một đạo Diễn Sinh ra Phong Nhận cuối cùng biến mất, Hàn Băng Tỏa Liên trong tay Tát Bách Lâm Na chỉ còn lại chiều dài hơn ba thước.

Địch Áo thật sự là hết chỗ nói rồi, loại công kích vào cùng một điểm này ngay cả Tư Tát Nhĩ Đạt cũng chống không lại, thế mà nó không thể hủy diệt Hàn Băng Tỏa Liên của Tát Bách Lâm Na? Thật ra, nếu Địch Áo liên tục buông thả Diễn Sinh bí kỹ, đoán chừng Tát Bách Lâm Na không thể nào ngăn chặn toàn bộ, nhưng Địch Áo cảm thấy đối mặt một nữ tử "nhu nhược" thế này, dùng phương thức gần như vô lại để giành lấy thắng lợi thì không có một chút vinh quang.

Tát Bách Lâm Na nhẹ nhàng vuốt sợi dây xích trong tay, nghiêng đầu "nhìn" tới đối thủ, trên mặt của nàng hiện lên nụ cười ấm áp, cả khuôn mặt tỏa ra ánh sáng thuần khiết vô ngần.

"Ta đúng là không dám tiến công!" Tát Bách Lâm Na khẽ cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta không có lòng tin đối với bản thân mình, ta không thích cảm giác như thế, cho nên... ngươi phải cẩn thận nha !" Vừa dứt lời, Tát Bách Lâm Na nắm sợi dây xích mạnh mẽ huy động, sợi dây xích chỉ còn lại chừng ba thước lại gia tăng kích thước lên tới hai mươi mấy thước, thế nhưng lần này Tát Bách Lâm Na không có lựa chọn phòng thủ, mà là chủ động tiến công.

Sợi dây xích vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, quét về phía Địch Áo.

Địch Áo hiển nhiên không bị công kích trình độ này đánh trúng, thân hình phóng thẳng lên cao làm cho sợi dây xích lướt qua dưới chân hắn.

Nhưng mà đúng lúc này, đốt cuối cùng của sợi dây xích chợt ngóc đầu lên y như một con độc xà, từ thấp đâm lên cao nhắm ngay chân Địch Áo.

Địch Áo lập tức thả ra Phong Ưu Nhã lướt tà tà về phía bên trái.

Khiến cho Địch Áo không ngờ được chính là Hàn Băng Tỏa Liên dưới sự khống chế của Tát Bách Lâm Na linh hoạt y như là có mắt vậy, mục tiêu vẫn luôn khóa chặt lấy thân thể hắn. Địch Áo vốn không có thủ đoạn phòng ngự, huống chi đã chứng kiến thủ đoạn khống chế của Tát Bách Lâm Na quá quỷ dị, hắn không dám bảo đảm gió lốc có thể làm cho Hàn Băng Tỏa Liên lệch khỏi quỹ đạo hay không. Vì thế đành phải buông thả Phong Ưu Nhã thay đổi phương hướng lần nữa.

Trên mặt Tát Bách Lâm Na lộ ra thần sắc kinh ngạc, đến bây giờ Địch Áo đã thi triển Phong Ưu Nhã ba lần liên tục, đây là chuyện mà Phong hệ Cực Hạn võ sĩ không thể nào làm được. Mặc dù hơi kinh ngạc nhưng Tát Bách Lâm Na không có dừng động tác lại, Hàn Băng Tỏa Liên nằm trong tay nàng bay múa khắp trời, cho dù Địch Áo vọt tới phương hướng nào cũng đuổi theo Địch Áo sát nút. Chỉ cần động tác của hắn hơi chậm lại là sẽ gặp nguy hiểm ngay.

Thân hình Địch Áo mau đến mức lưu lại trên không trung hàng loạt hư ảnh, nếu đổi lại bất kỳ đối thủ nào chỉ sợ rằng không có cách nào khóa chặt Địch Áo làm mục tiêu. Đối với Tát Bách Lâm Na lại có vẻ rất nhẹ nhàng, bất kể tốc độ Địch Áo nhanh cỡ nào cũng không thể thoát khỏi Hàn Băng Tỏa Liên truy tung.

Đám người Tác Phỉ Á ngồi trên khán đài không tự chủ được nín thở quan sát, đây là lần đầu tiên các nàng thấy Địch Áo bị Cực Hạn võ sĩ đuổi đánh. Thực lực Tát Bách Lâm Na đúng là đáng sợ, bất kỳ một người nào trong các nàng đi ra, chỉ sợ đã sớm bị đánh bại rồi.

Địch Áo dốc toàn lực chạy trốn không có chú ý tới theo thời gian trôi đi, sắc mặt Tát Bách Lâm Na càng lúc càng trắng, thậm chí đã đến trình độ gần như trong suốt rồi.

Ở trong mắt người khác, Địch Áo một mực liều mạng tránh né, còn Tát Bách Lâm Na đứng tại một chỗ lấy khỏe chống mệt, rõ ràng là Địch Áo bị vây trong hoàn cảnh xấu. Nhưng tình huống thực tế là Tát Bách Lâm Na tiêu hao lớn hơn Địch Áo. Bởi vì khống chế Hàn Băng Tỏa Liên truy kích Địch Áo không chỉ hao phí nguyên lực, mà còn có tâm lực. Nếu không, nàng làm sao khóa chặt thân hình Địch Áo được?

Địch Áo dĩ nhiên không chấp nhận bị đánh mãi, có nhiều lần đã thành công dùng Phong Nhận cắt đứt Hàn Băng Tỏa Liên, nhưng chốc lát sau sợi dây xích sẽ lập tức mọc ra thêm một đoạn mới bù vào chỗ cũ. Cho nên Địch Áo bất đắc dĩ phát hiện lần tranh tài này trong lúc vô tình đã biến thành một trận tiêu hao chiến.

Trên khán đài Lôi Mông bỗng nhiên thở dài: "Thật sự là không hiểu nổi, tại sao lại có nhiều người như vậy cứ thích buộc Địch Áo phải chơi trò hao tổn chiến nhỉ? Loại chuyện này cho dù đánh chết ta, ta cũng không làm."

"Tại sao ta có cảm giác hình như nguy hiểm sắp đến?" Tác Phỉ Á ngồi một bên lo lắng nói, nhìn từ ngoài mặt thì Địch Áo quả thật một mực bị Tát Bách Lâm Na đuổi đánh, nếu nói quan tâm sẽ bị loạn, Tác Phỉ Á khó tránh khỏi lo lắng rồi sinh ra sợ hãi.

"Yên tâm đi, nếu thật sự gặp nguy hiểm, Địch Áo đã sớm dùng Lôi Quang Phong Nhận rồi." Lôi Mông cười nói: "Ngươi nhìn thấy Địch Áo giống như người không hiểu được tùy biến à?" Tác Phỉ Á cẩn thận suy nghĩ rồi không nói gì nữa, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi.

Từ từ theo thời gian trôi qua, trên trán Tát Bách Lâm Na đã toát ra một tầng mồ hôi mịn, nàng chỉ là một Cực Hạn võ sĩ cấp năm, thủ đoạn khống chế Hàn Băng Tỏa Liên tinh diệu đúng là có khả năng gia tăng chiến lực, nhưng không thể nào thay đổi được thiếu sót trên phương diện nguyên lực.

Rốt cuộc, sau khi Hàn Băng Tỏa Liên bị Địch Áo chặt đứt một lần nữa. Tát Bách Lâm Na không có lựa chọn tiếp tục truy kích Địch Áo, không phải là Tát Bách Lâm Na ý chí không đủ kiên định, mà là vì nàng biết rõ ràng làm như vậy đã mất đi ý nghĩa vốn có.

Địch Áo thở phào nhẹ nhõm, Tát Bách Lâm Na tạo thành áp lực rất lớn đối với hắn, nếu Địch Áo không có năng lực liên tục buông thả Phong Ưu Nhã tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi Tát Bách Lâm Na truy kích gắt gao như thế.

Nếu Địch Áo đã xem Tát Bách Lâm Na như một đối thủ chân chính, hiển nhiên không để cho đối phương có cơ hội thở dốc, Thân hình hắn chợt lóe rút ngắn khoảng cách giữa song phương, đồng thời phóng ra một đạo Diễn Sinh Phong Nhận, ngay sau đó Phong Nhận nổ tung rồi ngưng tụ thành một tia sáng xanh bắn về phía Tát Bách Lâm Na nhanh như chớp.

Nếu như đổi lại thành những Thủy hệ võ sĩ khác, ngay lúc này lựa chọn tốt nhất hẳn là buông thả Băng Tường để ngăn cản Diễn Sinh bí kỹ nhằm tranh thủ thời gian. Nhưng Tát Bách Lâm Na không có làm như vậy, cánh tay khẽ run lên, Hàn Băng Tỏa Liên trong tay nhất thời kéo dài thẳng tắp, mũi nhọn đầu tiên bỗng nhiên nổ tung, mấy chục đốt xích ở sau mở rộng ra lúc tụ lúc giãn hóa thành một mũi thương to lớn trực tiếp đón đỡ Diễn Sinh Phong Nhận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Một trận thanh âm va chạm kịch liệt vang lên, Hàn Băng Tỏa Liên trong tay Tát Bách Lâm Na chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủn, tất cả bộ phận còn lại đã hóa thành vụn băng bay tán loạn. Sau khi đón đỡ một kích của Địch Áo, Tát Bách Lâm Na vốn đã là dây cung hết đà, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Thế mà nàng vẫn đứng thẳng ở nơi đó, bộ dạng kiên định làm cho người ta phải nể phục.

Địch Áo không tiếp tục công kích, bởi vì hiện tại bất cứ người nào cũng có thể nhận ra Tát Bách Lâm Na đã bại trận rồi.

Nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là trên mặt Tát Bách Lâm Na không có thần sắc buồn bã.

"Quả nhiên đúng như ta đoán, rốt cuộc ta biết tại sao mình thất bại." Tát Bách Lâm Na nở nụ cười thoải mái: "Thật sự là Cực Hạn võ sĩ cấp ba hả?"

"Nếu nói chính xác thì ... đúng là thế !" Địch Áo nhìn tới Tát Bách Lâm Na, nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ nữ tử này đã cảm giác được Căn Luân của mình có chỗ khác thường?

"Được rồi, ta tin tưởng ngươi không có láo. Nhưng có biết không, mũi thương băng mà ta huyễn hóa ra, cho dù là học viên bộ cực hạn cũng không có cách nào phá hủy đơn giản như thế, nhất là dưới tình huống đã nhiều lần sử dụng Phong Ưu Nhã hao tổn rất nhiều nguyên lực lại càng không thể." Tát Bách Lâm Na phất tay, một đoạn Hàn Băng Tỏa Liên còn sót lại tiêu tán vào không khí: "Cho nên ta thật sự tò mò, đến tột cùng tại sao ngươi làm được điều đó."

Địch Áo cười nói: "Có thể nói cho ta biết tại sao Hàn Băng Tỏa Liên của ngươi không giống với những người khác?"

"Dĩ nhiên có thể." Tát Bách Lâm Na nở nụ cười khả ái: "Bởi vì ta chỉ biết sử dụng một loại bí kỹ là Hàn Băng Tỏa Liên. Từ nhỏ đến lớn, ta dành tất cả tinh lực và thời gian cho nó, dĩ nhiên là phải phát hiện ra một ít công dụng đặc thù, kết quả như bây giờ hoàn toàn là bình thường. Hiện tại đến phiên ngươi nói cho ta biết đáp án rồi?"