Thần Điển

Chương 457: Một hồi chuông tang




Trên khán đài, Ca Đốn đang buồn bực đứng ở đó: "Ta không đi lên có được không?"

"Dĩ nhiên là được, nhưng ngươi phải suy nghĩ cẩn thận hậu quả của nó. Sợ rằng ngươi sẽ trở thành trò cười của toàn bộ học viện đó, ta đề nghị ngươi nên đi lên mới tốt. Ít nhất cũng phải làm dáng một chút." Lôi Mông cười híp mắt nhìn Ca Đốn.

"Cách xa ta ra." Ca Đốn căn bản mặc kệ cái tên trùm lừa đảo này.

"Không đến nổi vậy chứ? Ca Đốn, ngươi có Hỏa Thịnh Yến, nếu muốn kiên trì một đoạn thời gian ngắn là chuyện rất đơn giản nha!" Tác Phỉ Á nói.

Địch Áo cũng gật đầu xác nhận: "Trong khoảng thời gian ngắn ta không thể nào tấn công được, xem như là tỷ thí bình thường đi, có gì phải lo lắng nhỉ?"

"Không đến nổi lo lắng, vấn đề là không có ý nghĩa chút nào. Kiên trì thời gian lâu thì sao? Ta vẫn không thắng được Địch Áo, đây không phải là lãng phí thời gian hay sao?"

"Làm gì nghiêm trọng như ngươi nói." Địch Áo cười cười: "Đến phiên chúng ta rồi, đi thôi."

Ca Đốn thở dài, đi theo Địch Áo tới sân thi đấu. Lúc này Lôi Mông ở phía sau còn nói với theo một câu: "Ca Đốn, cố gắng lên, giết chết Địch Áo."

Ca Đốn quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn tới Lôi Mông. Bởi vì trên khán đài có quá nhiều người làm cho Ca Đốn sợ ngộ thương những người khác, có lẽ đã có mấy đạo Liệt Diễm Trảm chém thẳng tới tên dở hơi kia rồi.

Nhìn thấy Địch Áo và Ca Đốn cùng nhau đi lên lôi đài, trên khán đài nhất thời vang lên tiếng nghị luận huyên náo. Tình huống cùng một khu vực dự thi gặp nhau rất hiếm thấy, nguyên nhân là vì thực lực cao thấp khác nhau và tỷ lệ đào thải trước đó, cho nên rất ít khi hai người cùng một khu vực cùng tiến vào vòng bán kết, mà nếu có vào bán kết thì tỷ lệ bốc thăm lại càng nhỏ.

Có người kinh ngạc, có người tiếc hận, dĩ nhiên là có không ít người ôm thái độ hả hê vui mừng.

Đám đạo sư cũng phản ứng gì, trên thực tế bọn họ nguyện ý nhìn thấy tình huống như thế xuất hiện. Địch Áo đạt được vị trí đệ nhất còn không có gì, dù sao thực lực và thủ đoạn của hắn đã khẳng định quá rõ rồi. Nhưng nếu để cho Ca Đốn và Lôi Mông đoạt đi vị trí thứ hai, thứ ba rất khó nói các học viên sẽ phản ứng như thế nào.

Vị đạo sư rung cái chuông nhỏ trong tay báo hiệu tranh tài bắt đầu.

Ca Đốn lập tức lật bàn tay thả Hoả Tinh xuống đất. Ngoại trừ Hỏa Thịnh Yến, hắn thật sự nghĩ không ra thủ đoạn nào có thể ngăn cản Địch Áo tiếp cận mình.

"Chờ một chút." Địch Áo mỉm cười nói với Ca Đốn: "Có dám không sử dụng Hỏa Thịnh Yến không?"

Ca Đốn ngẩn ra: "Có ý gì?"

"Ta khẳng định không dám xông vào phạm vi Hỏa Thịnh Yến bao phủ, đồng dạng ngươi cũng không dám đi ra ngoài, chẳng lẽ chúng ta một đứng ở trong một đứng bên ngoài chờ đợi tranh tài kết thúc hả?"

"Ngươi cho rằng ta muốn à?" Ca Đốn vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười.

"Đánh cuộc đi." Địch Áo cười cười: "Đánh cuộc ta có thể đột phá Chân Hồng Chi Vũ của ngươi hay không."

"Ngươi cho rằng ta ngu ngốc như gã Lôi Mông hả?" Ca Đốn tức giận nói: "Ta biết chắc chiêu gió lốc của ngươi có thể xua tan Chân Hồng Chi Vũ, định lừa gạt ta sao?"

"Dĩ nhiên không phải như ngươi nói, ngoại trừ Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh ra, ta sẽ không sử dụng bí kỹ khác, như vậy có dám đánh cuộc khong?"

"Ngay cả Phong Nhận cũng không dùng?" Ca Đốn trợn mắt không dám tin tưởng: "Ngươi nói chỉ dựa vào tránh né đơn thuần là đột phá Chân Hồng Chi Vũ của ta? Ngươi không phải là điên rồi chứ? Lỡ bị thương thì làm sao bây giờ?"

"Ta muốn khiêu chiến cực hạn của mình." Địch Áo cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không để mình bị thương."

Trên khán đài, khán giả thấy hai người Địch Áo vẫn không động thủ, chỉ đứng ở nơi đó nói chuyện nhất thời phát ra thanh âm bất mãn. Mấy người Tác Phỉ Á nghi hoặc nhìn hai người đang nói chuyện với nhau ở trên lôi đài, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Được rồi, đây là do ngươi nói, đánh cuộc gì? Người thua chịu trách nhiệm săn mồi một tháng?" Ca Đốn thấy Địch Áo rất có lòng tin đành phải đồng ý. Trên thực tế hắn cũng muốn nhìn xem đến tột cùng Địch Áo có thể làm được điểm này hay không.

"Không thành vấn đề, bắt đầu đi."

Ca Đốn gật đầu, vô số ngọn lửa quanh người bỗng nhiên đan vào nhau tạo thành một tấm lưới lửa to lớn ập xuống đầu Địch Áo.

Địch Áo phi thân lui về phía sau, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Ca Đốn. Mặc dù Địch Áo muốn đột phá hàng rào lửa này, nhưng cần phải có một quá trình thích ứng. Địch Áo đầu tiên là phải thích ứng với tần số ngọn lửa dao động, mới có khả năng bắt được trong đó khe hở tiến hành đột phá.

Hai mắt Ca Đốn khóa chặt thân ảnh Địch Áo, vô số hỏa diễm y như những con linh xà uốn lượn giữa không trung. Mặc dù Ca Đốn không có lượng nguyên lực lớn như Địch Áo, nhưng Chân Hồng Chi Vũ tiêu hao nguyên lực ít hơn Hỏa Thịnh Yến rất nhiều. Với trạng thái toàn lực công kích thế này, Ca Đốn có thể giữ vững từ nửa giờ trở lên.

Thân hình Địch Áo chợt trái chợt phải, linh hoạt xuyên qua vô số hỏa cầu. Nếu như vào lúc này có người ở trên đầu hắn sẽ phát hiện Địch Áo cơ hồ di chuyển theo quỹ tích hình cung. Nói cách khác, trong quá trình Địch Áo né tránh luôn cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Nói ra tựa hồ đơn giản, trên thực tế đây là một việc cực kỳ khó khăn. Ngày đó Địch Áo sở dĩ có thể tiến thối tự nhiên ở trong Chân Hồng Chi Vũ của Võ Tôn Ma Phi là vì hắn cố ý duy trì khoảng cách với Ma Phi. Khoảng cách càng gần ngọn lửa càng dày đặc, tránh né sẽ khó khăn gấp bội. Nhưng bây giờ Địch Áo đang không ngừng gia tăng áp lực cho mình.

Khán giả nghị luận xôn xao, bọn họ đã thấy tốc độ nhanh nhẹn của Địch Áo rồi, vấn đề khó hiểu là vì Địch Áo và Ca Đốn không có ý che giấu thực lực.

Ca Đốn khống chế Chân Hồng Chi Vũ uy thế mười phần chỉ công không thủ, có tiến không lui, vô số ngọn lửa bay tới bay lui khóa chặt thân ảnh Địch Áo, còn tốc độ Địch Áo càng lúc càng nhanh. Vì thế khán giả ngồi ở trên cao đã không còn thấy rõ thân ảnh hắn nữa, ngay cả học viên ở bộ cực hạn cũng phải lắc đầu than thở. Địch Áo phát huy ra tốc độ nhanh và linh hoạt của Phong hệ võ sĩ đến trình độ thuần thục. Đổi thành bọn họ tuyệt đối làm không được như vậy, nhất là năng lực buông thả bí kỹ không gián đoạn lại càng làm cho người ta trợn mắt líu lưỡi.

Đột nhiên, một tiếng chuông trầm muộn từ xa xa truyền tới. Hình như là bị ảnh hưởng, chỉ chốc lát sau, cái chuông lớn ở Tử Vong Chi Ca học viện cũng bị rung lên vang dội, nhưng không có bao nhiêu người hiểu được ý nghĩa của tiếng chuông này, bao gồm Địch Áo và Ca Đốn cũng không biết, vì thế cuộc chiến đấu vẫn tiếp tục.

Thời gian không lâu sau, một gã học viên mắt sáng đột nhiên thấy một màn không thể tưởng tượng nổi, cây đại kỳ thêu hình sư tử màu vàng treo trên cao đột nhiên rũ xuống.

Chuông tang? Treo cờ rũ mặc niệm? ? Chẳng lẽ là Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn băng hà rồi? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Gã học viên kia không nhịn được la lên, sau đó càng lúc càng nhiều học viên chú ý tới cây đại kỳ thêu hình sư tử, đám người lúc này ồ lên kinh ngạc, bọn họ biết khẳng định đã xảy ra đại sự.

Trên khán đài, nhóm đạo sư cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, bắt đầu thấp giọng thảo luận với nhau.

Thân là trọng tài của trận đấu lại dời tầm mắt ra khỏi lôi đài chính là bọn họ sơ suất. Nhưng cũng có thể thông cảm được chuyện này, một đại nhân vật của đế quốc qua đời rõ ràng là quan trọng hơn trận tranh tài giữa các học viên.

Lần này đối chiến với Ca Đốn, từ lúc mới bắt đầu Địch Áo đã dốc toàn lực ứng phó. Nhưng có đôi khi sự tình lại buồn cười như vậy, hắn chỉ biểu hiện đơn giản qua loa thì người xem dạt dào cảm hứng, cỗ vũ nồng nhiệt, thế mà khi hắn dùng tất cả khí lực thì không có người nào chú ý tới.

"Tranh tài tạm thời ngừng lại." Một thanh âm từ phương xa đột ngột truyền đến.

Địch Áo và Ca Đốn đã nhận ra có chỗ không đúng, không hẹn mà cùng nhau lui về phía sau.

"Vì sao?" Một đạo sư đứng lên nhìn tới phương hướng thanh âm lúc nãy phát ra: "Sâm Nạp đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngừng tranh tài?"

"Đây là mệnh lệnh của viện trưởng đại nhân." Trong khi nói chuyện thì người kia đã bay tới trên đầu mọi người, hạ xuống lôi đài rồi quét mắt một vòng, quát lên: "Ai là Lôi Mông?"

"Hả?" Lôi Mông từ chỗ ngồi đứng lên, chỉ vào mũi của mình nói: "Ta là Lôi Mông, chuyện gì?"

"Không phải là ngươi vừa mới gây họa chứ?" Y Toa Bối Nhĩ ngồi bên cạnh không nhịn được thấp giọng hỏi.

"Không có mà?" Lôi Mông cau mày suy nghĩ lại hành vi bản thân mình trong mấy ngày qua, thật sự là hắn không có làm gì vi phạm quy định kia mà?

Người kia chuyển tầm mắt lên trên người Địch Áo: "Ngươi là Địch Áo?"

"Vâng." Giờ phút này Địch Áo đã nhìn thấy cây đại kỳ thêu hình sư tử được rũ xuống, mơ hồ hiểu ra chuyện gì vừa mới phát sinh.

"Hai người các ngươi đi theo ta." Người được gọi là Sâm Nạp đạo sư sải bước đi ra khỏi lôi đài, nói vội: "Nhanh một chút."

Địch Áo thở dài một hơi rồi cất bước đi theo sau Sâm Nạp, Lôi Mông vẫn chưa hiểu là chuyện gì nhưng thấy Địch Áo đã đi rồi. Hắn cũng không muốn đặt câu hỏi vào lúc này, vội vàng nhảy ra khỏi lôi đài đuổi theo Địch Áo. Lúc đi ngang qua Ca Đốn, hắn thậm chí còn có lòng thanh thản dừng bước lại, vỗ vỗ bả vai Ca Đốn, cười hì hì nói: "Bé ngoan, biểu hiện không tệ."