Thần Điển

Chương 454: Truyền thụ tâm huyết




"Bí kỹ... chính là bí kỹ nha?" Địch Áo trực tiếp ngu người luôn, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

"Nói thí dụ như lúc nãy ngươi phóng ra một đạo Phong Nhận, nhưng tại sao nhất định phải là Phong Nhận, mà không phải là những vật khác?"

Địch Áo há mồm cứng lưỡi, Phong Nhận chính là Phong Nhận, còn có thể biến thành cái gì đây?

"Thứ ta có thể dạy ngươi chính là tùy tâm tùy ý." Lão nhân kia mỉm cười phất tay, một đạo kình khí hình trăng rằm phóng nhanh ra đánh lên trên tường viện, lập tức chém nó biến thành hai khúc.

"Còn có cái này." Lão nhân kia đổi chưởng thành quyền, đột nhiên đánh thẳng về phía trước, một đạo Phong Trùy xuất hiện ở giữa không trung rồi bay ra ngoài rừng rậm phía xa xa.

Địch Áo và Cổ Lạp Gia Tư nhìn mà ngây ngốc, đây là cái gì? Hỏa hệ Liệt Diễm Trảm, Thủy hệ Băng Trùy, thế nhưng đều có thể dùng Phong nguyên lực phóng ra?

"Chỉ cần ngươi nghĩ ra là có thể làm được, chỉ là khác biệt hình thái mà thôi. Dĩ nhiên chuyện này được quyết định bởi khả năng khống chế gió của ngươi." Lão nhân kia nhẹ giọng nói: "Những võ sĩ khác không có cách nào tu luyện, bởi vì bọn họ tu luyện trụ cột quá kém. Toàn bộ Phong nguyên lực nơi này là do ta khống chế, nhưng bây giờ ta phát hiện có hai nguồn lực cản chia ra đến từ các ngươi, đứa nhỏ, có biết không? Lực cản đến từ bản thân ngươi còn mạnh hơn Cổ Lạp Gia Tư. Ta đoán ngoại trừ Phong Ngân ra, ngươi còn có một vị lão sư khác, đúng không?"

"Ta..." Địch Áo không biết nên giải thích thế nào, từ lúc còn trẻ hắn đã tu luyện dựa theo kiến thức cơ bản ghi trong Thần Điển, nếu như hai chữ "lão sư" không giới hạn trong phương diện "nhân loại" thì coi như đối phương đã đoán đúng.

"Ta rất ngốc, suy tư nhiều năm như vậy, mãi cho đến vài ngày gần đây mới coi như là lĩnh ngộ điểm này triệt để. Đáng tiếc ta không còn đủ thời gian để hoàn thiện nó." Lão nhân nói tới những lời này thì mỉm cười nhìn về phía Địch Áo: "Ngươi và Cổ Lạp Gia Tư không giống nhau, cả đời này của hắn đã rất khó đột phá thêm lần nữa. Bởi vì hắn luôn bị những quy tắc trói buộc, nhưng chuyện này không đại biểu hắn làm không tốt, vừa vặn ngược lại, có lẽ đấy mới là con đường thích hợp với hắn nhất. Nhưng ta lại thấy được quá nhiều thứ ở trên người của ngươi, dĩ nhiên ta không dám khẳng định lĩnh ngộ của ta có thể trợ giúp ngươi hay không, cũng có thể là ngươi sẽ tự nghĩ một con đường hoàn toàn mới. Thế nhưng chuyện này không trọng yếu, ta chỉ muốn nói với ngươi là mặc kệ ngươi muốn làm gì cũng phải thuận theo ý nguyện của mình, tùy tâm mà làm, chỉ có thích hợp với mình mới là chính xác nhất."

"Tùy tâm mà làm?" Địch Áo cười khổ trong lòng, muốn thật sự làm được có dễ như nói không?

"Ngươi bây giờ dĩ nhiên làm không được." Có lẽ lão nhân nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Địch Áo, khẽ cười nói: "Trên thực tế, ngay khi các ngươi nhận được một vài thứ, đồng thời nhất định sẽ mất đi một vài thứ khác. Nên lấy hay bỏ là phải dựa vào một mình ngươi quyết định, vấn đề ta nghĩ cả đời mới thông suốt, ngươi làm sao hiểu được đáp án trong thời gian ngắn được."

Hình như là lão nhân đã lâu không nói nhiều như thế, cho nên vẻ mặt Cổ Lạp Gia Tư càng lúc càng khẩn trương. Nhưng hắn không dám mở miệng ngăn cản, chỉ có thể lo lắng đứng ở một bên, lão nhân hứng thú nói chuyện không có dấu hiệu giảm bớt, cùng với Địch Áo một nói một hỏi, bàn luận qua lại không dứt.

Trong lúc vô tình đã trôi qua một ngày, Cổ Lạp Gia Tư cẩn thận nhắc nhở lão nhân rốt cuộc ngừng lại.

"Ta chỉ có thể dạy ngươi nhiêu đó, không biết có đáng giá cho ngươi dùng một vạn học phần tới nơi này không?"

"Làm sao không đáng giá được?" Địch Áo vội vàng nói: "Có thể gặp ngài một lần đã là vinh hạnh của ta rồi."

Lão nhân lắc đầu, cười cười nói: "Cổ Lạp Gia Tư, mang hắn trở về đi."

Cổ Lạp Gia Tư hiển nhiên là lo lắng thân thể của lão nhân không tốt, lúc này mới lộ vẻ khó xử: "Lão sư..."

Lão nhân phất phất tay: "Ta không có dễ chết như vậy đâu, nhanh đi."

Thật ra không chỉ là Cổ Lạp Gia Tư, ngay cả Địch Áo cũng không muốn rời đi. Lão nhân kia đã biết thời gian không còn nhiều lắm, thế mà dùng suốt thời gian một ngày ở trên người mình, bây giờ nói đi là đi?

"Còn đứng ở chỗ này làm gì? Ngại một vạn học phần đổi lấy quá ít sao?" Lão nhân kia bắt đầu cười giỡn: "Hoắc Phu Mạn muốn tới, ta không có cách nào xử lý hắn. Bởi vì ta quản hắn không nổi, nhưng các ngươi muốn tiếp tục ở lại chỗ này, ta có thể sẽ nổi giận."

Cổ Lạp Gia Tư đàng hoàng ngậm miệng lại, dẫn Địch Áo đi ra khỏi trang viện. Đi không được bao xa, Địch Áo nhìn bộ dạng Cổ Lạp Gia Tư không yên lòng thì tự giác hiểu ra vấn đề, chỉ tay về một hướng hỏi: "Học viện ở hướng kia đúng không?"

"Đúng vậy, ngươi muốn làm gì?" Cổ Lạp Gia Tư ngẩn ra.

"Đương nhiên là tự mình quay trở về." Địch Áo nhún nhún vai nói: "Ngài sẽ không lo lắng ta đi nửa đường bị yêu thú giết chết chứ?"

"Đúng là quá tốt." Cổ Lạp Gia Tư đã hiểu ý Địch Áo, chậm rãi gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Sau khi từ biệt Cổ Lạp Gia Tư, Địch Áo quay đầu nhìn viện nhỏ ở nơi xa thêm một lần, tâm tình không thể nào bình tĩnh lại. Nói chuẩn xác, lão nhân kia dạy cho hắn không phải là phương thức sử dụng bí kỹ, mà là cảnh giới, là con đường tìm tới sự lĩnh ngộ. Ở trong đầu vị lão nhân kia là một cái tâm vô câu vô thúc (không hề bị ràng buộc, tự do tự tại), chỉ có loại người như vậy mới có thể nảy sinh ra đủ loại ý nghĩ kinh thế hãi tục, hơn nữa còn có dũng cảm biến những suy nghĩ đó thành thực tiễn.

Cho tới bây giờ, Địch Áo mới chính thức hiểu được tại sao Mạc Lâm trưởng lão lại trịnh trọng đưa ra nhiệm vụ này, nếu lão nhân kia thật sự quay trở lại Thần Vực. Hơn nữa nguyện ý trợ giúp Lan Bác Tư Bản, cục diện sẽ lập tức phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Địch Áo vẫn không tìm được cơ hội nhắc chuyện này với đối phương. Trên thực tế làm vậy cũng không có ý nghĩa, tính mạng lão nhân đã sắp đi tới điểm cuối, cần gì phải nhắc tới Thần Vực để cho đối phương phiền lòng?

Khi Địch Áo trở lại thạch động đã là một ngày sau đó, nhìn thấy Địch Áo bước vào trong thạch động, tất cả mọi người đều vui mừng nghênh đón.

Lôi Mông rảo bước quanh Địch Áo vài vòng, lắc đầu nói: "Vì sao ta cảm giác không có gì khác trước nhỉ?"

Địch Áo dở khóc dở cười, nói: "Ta vẫn là ta, có thể khác gì chứ?"

"Ngươi còn nhớ lúc Y Toa Bối Nhĩ trở lại không? Người nào cũng có thể nhận ra nàng biến hóa không nhỏ, nhưng nhìn lại ngươi đi, lúc ra đi bộ dạng gì, bây giờ vẫn y chang như thế."

"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?" Ca Đốn bất mãn nói: "Bình an trở lại là tốt rồi, hơn nữa ngươi còn ngại Địch Áo không đủ biến thái hả? Có hiểu cái gì gọi là ẩn giấu không?"

"Ta biến thái?"

"À, cái này không phải là Ca Đốn nói, bây giờ hầu như toàn bộ những người trong học viện đều biết khu năm mươi mốt đều là đồ biến thái." Y Toa Bối Nhĩ ở một bên che miệng cười nói.

Địch Áo thở dài, không biết có tính là tiếng xấu vang dội hay không đây?

"Đúng rồi, Địch Áo, chàng trở lại rất đúng lúc." Tác Phỉ Á nói: "Cuộc thi cá nhân đã bắt đầu rồi, Lôi Mông thay ngươi rút thăm, nghe nói có mấy vị đạo sư bộ cao cấp cố gắng chủ trương sắp xếp ngươi tranh tài trước. Sau đó không biết bị người nào đó đè ép xuống, may là phần lớn đạo sư đều biết đạo lý, bằng không xem như là bản thân mình tự động bỏ qua đợt tranh tài."

"Có chuyện như vậy?" Địch Áo rất ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy buồn cười. Điều này cho thấy có người đang muốn chơi xỏ mình, nhưng biện pháp này nhất định không thể nào có hiệu quả. Phải biết rằng người mang hắn đi là Cổ Lạp Gia Tư, cao tầng học viện nhất định biết rõ chuyện này. Nếu lùi một bước để nói, cho dù bởi vì thế mà không có cách nào tiếp tục tranh tài, Địch Áo cũng không cảm thấy tiếc nuối chút nào.

Nói thật, nếu không phải là vì học phần không đủ, Địch Áo đúng là có ý nghĩ cổ đến cổ thôn gặp mặt từng vị Thánh giả, bản thân bọn họ chính là một khoản tài phú cực kỳ quý giá. Cho dù đã tiến vào thời kỳ già cũng vậy, có lẽ bọn họ đã mất đi hi vọng tấn chức Thần Vũ Giả, nhưng mà kinh nghiệm tích lũy trong cả cuộc đời tuyệt đối không thể xem nhẹ.

"Địch Áo, ngươi đã gặp Địch Địch lão sư chưa? Ngươi đi quá nhanh nên ta quên mất nhờ ngươi hỏi thăm lão nhân gia một tiếng." Y Toa Bối Nhĩ nhìn sang Địch Áo, nàng cảm kích Địch Địch phát ra từ nội tâm. Dĩ nhiên còn có Cừu Đức Nhĩ nữa, chỉ có điều Địch Địch làm cho Y Toa Bối Nhĩ rung động lớn hơn một chút. Một nguyên nhân khác chính là Địch Địch ở cách những người khác khá xa. Y Toa Bối Nhĩ theo bản năng tự nhiên quan tâm đến vị lão sư bề ngoài lạnh lùng nhưng tâm địa mềm mại này hơn.

"Để cho ngươi thất vọng rồi." Địch Áo cười cười: "Ta ngay cả thôn cũng không được vào, mà bị dẫn tới một địa phương khác."

"Còn có một địa phương khác?" Lúc này ngay cả Lôi Mông cũng phải kinh ngạc, nếu quả thật giống như Địch Áo nói, lực lượng Tử Vong Chi Ca đang che dấu hình như quá mức cường đại rồi?