Thần Điển

Chương 411: Nhiệm vụ quá dễ?




"Thế nhưng, nàng bây giờ đã hiểu ra rồi, San Đóa Lạp kiêu ngạo sẽ có một ngày biến lão bà thành San Đóa Lạp, khi đó mọi người sẽ vứt bỏ nàng, quên lãng nàng. Tận mắt thấy những học viên nhập học cùng với nàng đã lên bộ cực hạn, gần đây nàng biểu hiện rất thất thường, tâm tình táo bạo, dễ giận và cáu bẳn, đã phát sinh xung đột với không ít người. Nhưng... không có biện pháp khác." Thương Nam nói rất nhỏ. Nếu như có thể tự do lựa chọn, hắn tuyệt đối không công khai địch ý đối với San Đóa Lạp, nhưng bởi vì đám người Địch Áo, hắn phải làm như vậy.

"Có ý tứ." Địch Áo cười cười nói: "Ta còn tưởng rằng mấy ngày này sẽ phải lần lượt thi hành từng nhiệm vụ nhàm chán, có thể xuất hiện một vài khúc quanh hẳn là cuộc sống sẽ thú vị lắm đây."

"Không nên quá đại ý." Thương Nam lắc đầu bất đắc dĩ, cháu trai Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn tiến vào học viện tháng đầu tiên đã đập phá cửa nhà viện trưởng đại nhân. Còn lai lịch Địch Áo hình như không thua kém Lôi Mông là mấy. Hắn đã nói lực hiệu triệu của San Đóa Lạp ở trong học viện ra hết rồi. Thế mà Địch Áo vẫn lơ đễnh không thèm để ý.

Trầm mặc chốc lát, Thương Nam bổ sung thêm: "Cuộc tranh tài xếp hạng sẽ bắt đầu vào tháng sau, ta cảm giác cái tên Đạt Nhĩ Sâm kia có thể sẽ gian lận trong trận đấu."

"Tranh tài?"

"Đúng thế." Thương Nam nói: "Học viện sẽ có phần thưởng cho học viên ưu tú, hàng cử hành một cuộc tranh tài. Phần thưởng đệ nhất là ba vạn học phần, năm trước và năm ngoái đều bị khu bốn mươi chín của Đạt Nhĩ Sâm chiếm đệ nhất." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Năm nay bọn họ phải cút đi rồi." Địch Áo cười nói: "Đúng rồi, Thương Nam, các ngươi dùng học phần ở chỗ nào? Toàn bộ trao đổi lấy mảnh vỡ tinh thần hả? Có còn những thứ khác không? Ta đang có số lượng lớn học phần không biết làm gì."

"Tuyệt đại đa số đều làm thế, bởi vì đổi lấy mảnh vỡ tinh thần là thích hợp nhất, những thứ khác..." Thương Nam nghĩ chỉ chốc lát: "Ta nhớ ra rồi, có thể dùng học phần đổi lấy đạo sư thần bí chuyên môn phụ đạo. Nhưng cái giá quá cao nên không có ai có gan bỏ ra, một vạn học phần mới có khả năng nhận một lần phụ đạo, chỉ được thời gian một ngày."

Thần sắc Địch Áo lập tức xuất hiện biến hóa, ánh mắt cũng lóe lên không chừng.

"Địch Áo, tại sao?" Thương Nam kỳ quái hỏi.

"Không có chuyện gì." Địch Áo lắc đầu nói.

Có Thương Nam cung cấp nước lưu hoàng, khả năng ép đám Ba Nhĩ Tạp Cự Thử chạy lên trên mặt đất sẽ lớn hơn một chút. Chẳng qua là quá trình vận chuyển hơi phiền phức, nhưng xem như không thành vấn đề, trong vòng một tháng hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi, mấy người Địch Áo hoàn toàn có đủ thời gian để chuẩn bị kỹ lưỡng.

Đợi đến khi công tác chuẩn bị xong xuôi hết thảy đã trôi qua mười ngày, trong khoảng thời gian này mấy bằng hữu Phổ Lai Tư vốn muốn tiếp xúc với đám người Địch Áo nên lấy cớ hỗ trợ chạy tới nhìn mấy lần, thái độ nhiệt tình hơn trước rất nhiều, xem ra danh tiếng Thương Nam tương đối tốt.

Đây là chuyện rất bình thường, học viên cao cấp có ý nghĩa là nguồn cung cấp tin tức phong phú hơn. Kim tiền không có bao nhiêu tác dụng ở trong Tử Vong Chi Ca học viện, hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo không tổn hao gì mới là chuyện mọi người quan tâm nhất.

Tình cảnh lúc này gần giống với Địch Áo từng thấy qua, trên mặt đất không thấy một con Ba Nhĩ Khắc Cự Thử nào hoạt động. Đoàn người đứng ở chỗ cao nhìn xuống phía dưới đám cỏ khô vàng có tới mấy chục hang động, âm thầm sợ hãi than thở. Hơn nữa, theo lời Thương Nam nói những hang động kia còn dẫn ra vô số cửa ngầm bí mật, xem ra mảnh đất này đã bị Ba Nhĩ Khắc Cự Thử đào thành một mạng lưới huyệt động rộng khắp rồi.

"Bằng không, ta đi tới thử xem thế nào? Nhiều hang động như vậy hẳn là chịu không nổi chấn động quá lớn." Lôi Mông bắt đầu động tâm, bí kỹ Địa Chấn gia truyền của hắn đúng lúc thích hợp dùng cho loại tình huống này. Thế nhưng Lôi Mông bây giờ chỉ là Cực Hạn võ sĩ sơ cấp, không có cách nào phát huy uy lực Địa Chấn lên đến mức tận cùng.

"Hay là quên đi." Địch Áo lắc đầu phản đối: "Bên phía học viện hẳn là hiểu rõ ngươi nhất, nếu quả thật đơn giản như vậy bọn họ không thể nào để cho chúng ta làm nhiệm vụ này. Một khi không thành công lại làm kinh động Ba Nhĩ Khắc Cự Thử thì còn mệt hơn. Đến lúc đó Ca Đốn đi qua nguy hiểm lại càng lớn."

Ca Đốn đứng tại chỗ im lặng điều chỉnh trạng thái của mình, đám người Địch Áo thu thập cỏ khô ở một trên đỉnh núi gần đó, rừng rậm mùa này không. thiếu cành cây khô, cỏ khô. Dạo một vòng là bọn họ đã gom được mấy chục bó lớn, để cho Miêu Tử ngậm trong miệng mang tới đặt ngay cửa động. Hiển nhiên không có cắm thẳng xuống phía dưới, đống cỏ khô sẽ lộ một nửa bộ lên trên mặt đất, một nửa nằm trong hang động, làm như vậy sau này Ca Đốn dễ làm việc hơn.

"Có thể bắt đầu rồi." Khi Miêu Tử đặt một bó cỏ khô cuối cùng xuống, Địch Áo phủi phủi tay, nói với Ca Đốn: "Cẩn thận chút, cảm thấy nguy hiểm lập tức quay trở lại, mọi người sẽ tìm biện pháp khác."

"Ta hiểu rồi." Ca Đốn gật đầu, sau đó chạy tới gần khu vực hang động.

Có lẽ là do bước chân Ca Đốn làm mặt đất chấn động, những địa phương hắn chạy qua chợt có mấy cái đầu to lớn lộ ra, nhanh chóng cắn mấy bó cỏ chia năm xẻ bảy, rồi nhìn tới thân ảnh Ca Đốn kêu lên "chít chít"

Ca Đốn không để ý tới phía sau, trong quá trình chạy đi giơ tay thả ra Chân Hồng Chi Vũ, một mảnh hỏa diễm dài hẹp xẹt qua vùng đất, nhanh chóng đốt đống cỏ khô cháy lên hừng hực.

Lúc này đã có mười mấy đầu Ba Nhĩ Khắc Cự Thử vọt ra đuổi theo Ca Đốn, ánh mắt Địch Áo đảo qua phát hiện bên trong có hơn một nửa không có lao ra từ cửa động. Hắn nhấc một cái thùng gỗ ở dưới chân lên rồi phóng thẳng tới trước, Lao Lạp vỗ vỗ đầu Miêu Tử ra hiệu cho nó, Miêu Tử cũng mang một cái thùng gỗ, phe phẩy hai cánh đi theo phía sau Địch Áo.

Mười mấy đầu Ba Nhĩ Khắc Cự Thử dồn lực chú ý lên trên người Ca Đốn nên không nhìn thấy Địch Áo và Miêu Tử đang xông lại. Địch Áo đi tới một cửa động không có chút trở ngại, rót toàn bộ nước lưu hoàng trong thùng vào bên trong, sau đó lập tức chạy tới cửa động tiếp theo.

Ca Đốn đốt lửa cũng không có ý định bỏ qua cho mấy con Ba Nhĩ Khắc Cự Thử đuổi theo ở phía sau. Chân Hồng Chi Vũ có ưu thế ở chỗ linh hoạt, hắn hoàn toàn có thể vừa đốt cháy đống cỏ khô vừa phát động công kích Ba Nhĩ Khắc Cự Thử.

Trí tuệ Ba Nhĩ Khắc Cự Thử hiển nhiên không thấp, không có đần độn tới mức đâm đầu vào ngọn lửa, động tác loại yêu thú tương đối nhanh nhẹn nhưng Chân Hồng Chi Vũ có thể di chuyển theo tâm ý Ca Đốn. Chỉ cần chúng nó lọt vào phạm vi Ca Đốn công kích sẽ rất khó tránh né. Mặc dù không thể tạo thành thương tổn trí mạng cho Ba Nhĩ Khắc Cự Thử, nhưng hỏa diễm nhiệt độ cực cao cũng làm cho chúng nó đau nhức khó chịu, trong lúc nhất thời núi rừng vang lên tiếng gào thét tức giận.

Ba Nhĩ Khắc Cự Thử xuất hiện càng lúc càng nhiều, càng về sau Ca Đốn đã phải dành phần lớn tinh lực đối phó mấy con chuột này, nhức đầu nhất chính là Ca Đốn không dám dừng lại, hắn mới vừa đặt chân ở chỗ nào hơi chậm một chút là nơi đó có một cái lưỡi đỏ lòm đâm rách mặt đất cuốn tới bàn chân Ca Đốn. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng phía trên đó trải rộng một lớp gai góc sắc bén.

Vào lúc này, gia nhập chiến đấu chỉ có Ca Đốn và Địch Áo, Miêu Tử xem như không đáng kể. Bởi vì nó an toàn nhất, có khả năng phi hành giúp cho nó chiếm hết tiện nghi, nhiệm vụ của nó là trợ giúp Địch Áo vận chuyển thùng gỗ chứa nước lưu hoàng. Dĩ nhiên thỉnh thoảng canh đúng cơ hội, Miêu Tử sẽ không ngần ngại dùng đuôi chùy hung hăng đập xuống một phát, cứ một đập là một mạng chuột ra đi, sau đó lại dương dương đắc ý vỗ cánh bay lên cao.

Tình trạng Địch Áo không có nguy hiểm như Ca Đốn, nhưng vẫn phải cẩn thận tránh né mấy cái lưỡi đỏ lòm chẳng biết nhô ra từ chỗ nào. Hắn không quản tình hình chiến đấu bến phía Ca Đốn như thế nào, chỉ cố gắng nhớ kỹ vị trí cửa động vừa bắt gặp, sau đó đổ nước lưu hoàng vào trong đó.

Mấy người Tác Phỉ Á đứng ở trên cao thấy vậy cũng sợ hãi toát mồ hôi hột, các nàng chưa từng thấy qua phương thức công kích kỳ lạ như thế này. Nhất là trong nháy mắt Địch Áo dừng lại đổ nước lưu hoàng xuống, mặt đất dưới chân ít nhất cũng có năm sáu cái lưỡi to đùng chui lên. Cũng may là Địch Áo có năng lực dừng lại trên không chốc lát, nếu không bây giờ đã bị đánh trúng vài lần rồi.

Theo thời gian trôi qua, trên không trung hiện ra một mảng khói dày đặc bay cuồn cuộn làm cho các nàng Tác Phỉ Á không thấy rõ thân ảnh Ca Đốn và Địch Áo nữa. Tình trạng Ca Đốn là nguy hiểm nhất, tầm mắt của hắn bị khói đen che mất, nhưng Ba Nhĩ Khắc Cự Thử lại không bị ảnh hưởng bao nhiêu, chúng nó dựa vào mặt đất chấn động vẫn dễ dàng xác định vị trí Ca Đốn. Ca Đốn thường thường phải đợi đến lúc Ba Nhĩ Khắc Cự Thử vọt tới gần mới có khả năng phát hiện đối phương, trong lúc nhất thời không kịp đốt cỏ nữa, vội vàng co chân di động sang hướng khác. Đồng thời dốc toàn lực vũ động ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ phong tỏa bốn phía chung quanh mình đến mức gió thổi không lọt. Mặc dù làm như vậy rất hao phí nguyên lực, nhưng Ca Đốn tình nguyện đưa thân ra chịu một đao chứ không muốn để cho cái lưỡi gớm ghiếc kia dính vào người.