Thần Điển

Chương 349: Tìm đường




Một trận chiến đấu vô cùng bạo lực bắt đầu diễn ra, tên mập công kích hoàn toàn không có ý định giữ lực, theo sau tiếng nổ tungliên tiếp , một luồng lại một luồng Băng Tinh Phong Bạo thổi quét ra bốn phương tám hướng. Tên mập có lực phá hoại vượt xa Ma Phi, hắn thả ra Băng Tinh Phong Bạo bộc phát lực lượng cường hãn không ngừng phá nát từng mảng rừng cây.

Địch Áo chợt cảm nhận được trước nay chưa có áp lực, và Ma Phi lúc đối chiến, hắn ít nhất có thể hoàn thủ, nhưng bây giờ chỉ có thể hết sức né tránh.

Phạm vi Băng Tinh Phong Bạo công kích quá rộng, Hàn Băng Tỏa Liên lại có thể truy tung làm cho Địch Áo rất nhức đầu, còn có Băng Trùy thỉnh thoảng xuất hiện đánh úp sau lưng, cộng thêm không gian chung quanh tràn ngập khí lạnh kìm hãm tốc độ rất lớn. Chỉ cần hắn lộ ra một điểm sơ hở chắc chắn sẽ bị giết chết ngay lập tức.

Đáng sợ nhất không phải là những bí kỹ công kích , mà là Không Gian Nhược Thủy.

Có thể nói nếu Địch Áo chưa từng chiến đấu với Ma Phi, lĩnh ngộ ra phương pháp lợi dụng sức gió thổi tan hỏa diễm, trận chiến này hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Không Gian Nhược Thủy có thể hạn chế tốc độ di động rất lớn. Nếu như muốn giết chết Địch Áo ở đoạn thời gian trước, chỉ cần lĩnh vực Không Gian Nhược Thủy và một đạo Băng Trùy là được rồi, đáng tiếc là bây giờ Địch Áo có năng lực sinh tồn mạnh hơn trước kia rất nhiều.

Chỉ cần cảm giác được chung quanh xuất hiện biến hóa, Địch Áo sẽ lập tức giải phóng lực lượng ngưng tụ trong cơ thể ra. Sau đó lộn vòng nhanh chóng thoát khỏi hiểm địa, tên mập đã nhiều lần hạ sát thủ nhưng không có đạt được kết quả cụ thể.

Dĩ nhiên không thể bỏ qua công lao của Ngõa Tây Lý, suy nghĩ đến tình cảnh Địch Áo còn rất nhỏ yếu, nếu tiến vào hàng ngũ cường giả cao cấp quá sớm khó tránh khỏi nguy cơ trùng trùng. Cho nên hắn mới dạy cho Địch Áo phương pháp bảo vệ tính mạng trọng yếu nhất.

Ở bên trong quá trình tập huấn, Địch Áo không ngừng buông thả bí ký, xoay chuyển thay đổi góc độ né tránh công kích từ ngoài đánh vào. Còn Ngõa Tây Lý buông thả Phong Nhận lộ vẻ nhàm chán, nhưng mỗi ngày phụng bồi Địch Áo tập luyện mấy giờ vẫn cố gắng tìm cách triệt tiêu bớt nhược điểm tồn tại trên người đệ tử.

Hai tên Địa hệ võ sĩ cũng tiến vào chiến trường, bọn họ cố gắng ngăn chặn Địch Áo nhưng căn bản không theo kịp tốc độ của Địch Áo. Hơn nữa tên mập thả ra Băng Tinh Phong Bạo thỉnh thoảng bao phủ bọn họ vàp trong khiến cho bọn họ khổ không thể tả, kiên trì một hồi liền bỏ qua ý định giáp công.

Không biết đánh trong thời gian bao lâu, Địch Áo đối mặt tên mập toàn lực tiến công cũng lộ vẻ mệt mỏi. Huống chi, Thủy hệ võ sĩ có một loại đặc tính không thể bỏ qua, hiệu ứng của khí lạnh có thể chồng chất lên nhau, một đạo khí lạnh trước đó còn chưa có biến mất thì một đạo khí lạnh sau đó lại tràn tới làm cho không khí chung quanh cực kỳ lạnh lẽo, thân ảnh Địch Áo từ từ trở nên chậm chạp.

"Ha ha ha !" Tên mập đột nhiên dừng tay, cười to nói với Địch Áo đang chật vật né tránh: "Thế nào? Ngươi muốn hao hết nguyên lực của ta hả? Giống như ngươi đối phó cái tên sa tặc đầu lĩnh trước kia?" Thật ra giờ phút này hắn cũng phải bội phục Địch Áo, nếu đổi thành bất kỳ một gã Cực Hạn võ sĩ nào cũng không có khả năng kiên trì lâu như vậy khi hắn toàn lực công kích.

"Tuyết rơi." Địch Áo đưa tay đón lấy một bông tuyết vừa rơi xuống, thản nhiên nói. Thế nhưng thần thái của hắn không có thoải mái như giọng nói, lồng ngực hắn đang phập phồng rất kịch liệt, hô hấp cũng hít nhiều hơn thở ra, trên trán, thái dương toát ra từng dãy mồ hôi bị khí lạnh ngưng tụ thành bông tuyết lốm đốm.

Tên mập bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn quanh, rừng rậm đã bị hắn điên cuồng công kích hóa thành bình địa, hiện tại mưa tuyết không ngừng rơi xuống che dấu rất nhiều thứ. Ở trong một mảnh chứa đầy tuyết trắng này, hắn không thể nhận ra phương hướng, cũng không thể biết được đối phương đã trốn theo hướng nào.

"Chỉ mong các ngươi còn có thể tìm được đường đi." Địch Áo mỉm cười phất tay, xoay người rời đi.

Tốc độ Địch Áo cũng không nhanh nhưng tên mập lại chần chờ đứng tại chỗ, trước tiên không nói tới vấn đề có thể đuổi kịp hay không. Mấu chốt là tên mập hoài nghi Địch Áo phương hướng rút lui vừa vặn ngược lại với lộ tuyến đám người Tác Phỉ Á chạy trốn. Sở dĩ chậm quyết định như vậy là vì sợ bị dụ dỗ đuổi theo sai đường.

Nhưng nếu như hướng là đúng thì sao? Chẳng phải là hắn đã lãng phí một cơ hội tốt? Trì hoãn thời gian càng lâu, khả năng đuổi theo đám người Tác Phỉ Á lại càng nhỏ, điều này là sự thật không thể nghi ngờ. Tên mập không khỏi phiền não, cho dù tình hình diễn ra như thế nào đi nữa, hắn lựa chọn cũng không thể nào chính xác được, từ trước tới nay hắn chưa từng khó xử giống như bây giờ.

Thật ra tên mập đánh giá Địch Áo quá cao, bão tuyết che giấu tất cả dấu vết không chỉ có hắn bị lạc hướng, ngay cả Địch Áo cũng y như thế. Cố ý làm ra bộ dạng định liệu trước chỉ là muốn để cho bọn họ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Mắt thấy thân ảnh Địch Áo biến mất trong gió tuyết, tên mập cắn răng dẫn hai thủ hạ còn sống chạy theo phương hướng ngược lại. Hôm nay chỉ có thể tìm vận may rồi, hắn không thể nào đứng ở nơi đó không làm gì cả.

Mặc dù không còn nhìn thấy nhóm tên mập, tốc độ Địch Áo đi tới vẫn không nhanh không chậm, một đường vừa đi vừa ngừng tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó. Rốt cuộc Địch Áo ngừng lại trước một cây đại thụ, trên thân cây có một đồ án hình tam giác, khắc sâu một phân, bên trong có hình bông tuyết thoạt nhìn rất là bắt mắt.

Ánh mắt Địch Áo lại nhìn về phía hai cây đại thụ bên cạnh, phía trên chia ra có một đồ án hình tròn và một hình vuông. Lúc trước Tuyết Ny đã đoán được khí trời biến hóa, cho nên Địch Áo lưu lại rất nhiều ký hiệu ở vùng phụ cận để đánh dấu. Dĩ nhiên những dấu hiệu này chỉ có Địch Áo hiểu được, mỗi một phương thức sắp xếp sẽ chỉ ra phương hướng khác nhau.

Sau khi Địch Áo rời đi không bao lâu, ở một hướng khác tên mập cũng gặp mấy cây đại thụ như vậy. Mặc dù hắn xác định những đồ án này nhất định là Địch Áo lưu lại, nhưng đáng tiếc là hắn không thể phân biệt được ý nghĩa trong đó. Nếu như không có những đồ án này, tên mập hoàn toàn có thể tiếp tục đi thẳng, dĩ nhiên ở trong bão tuyết giữa đêm khuya thế này rất khó bảm đảm đi một đường thẳng tắp, nhưng điều này đối với nhóm tên mập cũng không có gì. Dù sao bọn họ đã chấp nhận dựa vào vận khí, đợi đến lúc mặt trời mọc sẽ có thể phân rõ phương vị đại khái, chỉ cần không có lệch khỏi quỹ đạo quá xa, bọn họ vẫn có hy vọng có thể đuổi kịp đám người Tác Phỉ Á.

Có đôi lúc lòng người rất kỳ quái, đã biết rõ một thứ gì đó chưa chắc sẽ đưa đến tác dụng đối với mình nhưng vẫn phải cố gắng điều tra cho đến tột cùng. Giống như tên mập bây giờ vậy, hắn tập trung tinh thần ngó chừng những đồ án trên cây hy vọng có thể moi ra một vài tin tức hữu dụng, trong đầu không ngừng thiết tưởng đủ loại đáp án. Tên mập suy nghĩ trong đầu đây là vật gì, nó biểu hiện ý gì? Nếu như dùng để chỉ đường ít nhất cũng phải có một đầu mũi tên chứ?

Cuối cùng tên mập đưa ánh mắt rơi vào hình tam giác, do dự một lát liền đi theo phương hướng đầu mũi tên chỉ thị, đi không được bao xa đoàn người tên mập lại thấy được nhóm ấn ký thứ hai. Chúng nó không hề giống lúc trước chính là hình tam giác lần này lại chỉa thẳng lên trời, tên mập nhất thời có cảm giác muốn hỏng mất, chẳng lẽ phải bay lên trời dòm hướng hay sao? Người ngu cỡ nào đi nữa cũng không bao giờ làm như vậy. Tên mập thậm chí bắt đầu hoài nghi những đồ án này căn bản không có đại biểu phương hướng chó má gì hết, mà là Địch Áo cố ý lưu lại để mê hoặc bọn họ.

Giờ phút này, đầu óc tên mập cực kỳ mê mang.

Đám người Tác Phỉ Á đi trong gió tuyết chưa từng dừng lại lần nào, chỉ cần đi xa mười mấy thước thì những dấu chân phía sau sẽ bị bông tuyết lấp đầy biến mất tung tích. Thời tiết như thế này dĩ nhiên không cần lo lắng bị người ta đuổi theo, hiện tại các nàng chỉ quan tâm Địch Áo có thể tìm được các nàng hay không, cho dù đi đến nơi nào cây cối bốn phía thoạt nhìn đều giống nhau như đúc, quả thực khó lòng nhận ra phương hướng cụ thể. Nếu như là một thân một mình đi lại trong hoàn cảnh như thế này khó tránh khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Cũng may bên phía Tác Phỉ Á có nhân số không ít nên không bị khung cảnh tiêu điều ảnh hưởng, nhưng bởi vì như thế các nàng lại cànglo lắng cho Địch Áo.

"Tác Phỉ Á, mệt mỏi hả?" Ca Đốn chú ý tới sắc mặt Tác Phỉ Á đang đỏ dần lên, tựa hồ là dấu hiệu của thể lực suy kiệt.

Tác Phỉ Á lắc đầu nói: "Ta không sao." Nói như thế nhưng Tác Phỉ Á có cảm giác mình nhịn không nổi nữa rồi, lúc này nàng mới cảm nhận được tại sao khi đó Địch Áo nói là nên rời khỏi rừng rậm trước khi tuyết rơi. Đi lại trên mặt đất xốp mềm nhũn đầy lá rụng, bây giờ lại cộng thêm một tầng tuyết dày tới đầu gối, mỗi khi nàng đi một bước cũng phải hao phí khí lực rất lớn, ở trong tình hình này nguyên lực không có bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể dựa vào thể lực chống đỡ mà thôi.

"Trước tiên nghỉ ngơi một lát, những người đó hẳn là không đuổi kịp đâu." Ca Đốn lo lắng nhìn sang Tác Phỉ Á.

"Không được." Tác Phỉ Á, Tuyết Ny và Y Toa Bối Nhĩ đồng thời lắc đầu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Ca Đốn ngơ ngác một hồi vì phản ứng kỳ quái của các nàng.