Thần Điển

Chương 340: Huy chương gây họa (1+2)




Lôi Mông bất đắc dĩ phất phất tay trước mặt người nọ: "Quân đội Hắc Sơn Công quốc các ngươi làm việc đúng là có hiệu suất nha, lập tức? Ta ở nơi này chờ xem lúc nào quân đội chạy tới."

"Ngươi cho rằng ta không dám?" Người nọ trợn tròn mắt, trên thực tế hắn thật sự không dám, một khi bắn mũi tên ra là không còn dư âm hòa hoãn nữa. Hắn năm nay còn chưa tới ba mươi tuổi, vẫn không có ý định chết một cách hồ đồ như thế.

Mấy người Địch Áo đều có lịch duyệt phong phú, chỉ nói chuyện mấy câu là có thể nhận ra người trước mặt bộc lộ bản chất tham sống sợ chết, cả đám không khỏi nở nụ cười nhẹ nhõm.

"Tốt lắm, tốt lắm, ngươi chờ một chút, ta cho ngươi xem một thứ." Ca Đốn bắt đầu lục lọi trong người, qua một lúc sau mới móc ra một cái huy chương ném tới: "Nhìn kỹ đi."

Người nọ nhận lấy huy chương nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời đại biến, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn về phía Ca Đốn: "Ngươi… ngươi là...?"

"Nhìn rồi hả? Vậy thì trả lại cho ta." Ca Đốn trực tiếp đi tới cầm lại huy chương từ trong tay người nọ: "Lúc này cũng nên tin tưởng chúng ta không phải là gian tế rồi chứ?"

Người nọ liều mạng gật đầu, ống nỏ trong tay cũng chúc xuống đất, thần thái kính cẩn mang theo sợ hãi, cười nói: "Đại nhân, vì sao ngài lại tới địa phương này?"

"Đây là chuyện ngươi có thể hỏi sao?" Ca Đốn nhíu mày nói: "Còn không nhanh chân đi nấu nước, chúng ta muốn tắm."

"Dạ dạ dạ !" Người nọ liên tục đáp ứng, lập tức vọt tới cạnh giếng nước, dùng sức xoay bánh xe trên kệ kéo gàu nước lên.

Nhìn người nọ trước sau biểu hiện hai loại thái độ khác hẳn nhau, đám người Địch Áo ở phía sau không khỏi ngạc nhiên ngẩn người ra. Ngay cả một tên lính trinh sát ở khu vực cách xa Hắc Sơn Công quốc cũng có thể nhận ra cái huy chương kia, danh khí gia tộc Ca Đốn cũng quá lớn đi?

An an ổn ổn tắm rửa nước nóng một lúc lâu, mọi người cực kỳ mất hình tượng để nguyên như vậy nằm trên mặt đất, dĩ nhiên là tên lính trinh sát cung cấp thảm lót dưới đất. Nơi này mặc dù cách xa thành thị nhưng tiếp liệu cũng không kém, thứ gì cần đều có, bởi vậy có thể thấy được binh sĩ tầng dưới chót ở Hắc Sơn Công quốc được đãi ngộ không tệ lắm.

Ca Đốn biết được tình huống vùng phụ cận từ miệng tên lính trinh sát, cách nơi này đại khái hai trăm dặm có một tòa thành tên là Tạp Tư thành, thành chủ là Lỗ Khắc Đa Phu. Người nọ sở dĩ nghe Ca Đốn là đáp, hoàn toàn không có ý giấu diếm là bởi vì cái huy chương Ca Đốn đưa ra. Viêm gia ở Thiên Không thành thường xuyên để cho thanh niên trong gia tộc ra ngoài lịch lãm, cố ý chế tạo mấy cái huy chương như vậy thông báo cho những Công quốc giáp ranh để giảm bớt những phiền toái không cần thiết.

Đây chính là nỗi bi ai khi làm hàng xóm Thiên Không thành, mặc dù ở một trình độ nhất định những Công quốc này sẽ được bảo vệ không ít thì nhiều. Nhưng mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, cẩn thận hành động sợ chọc tới đại nhân vật nào đó của Thiên Không thành, đến lúc đó coi như xui tận mạng rồi.

Hơn mười ngày, đây là một đêm mọi người được ngủ an nhàn nhất, mặc dù vẫn lấy đất làm giường lấy trời sao làm mùng, nhưng tâm tình hoàn toàn khác hẳn. Bọn họ tiến vào mộng đẹp rất nhanh, tên lính trinh sát gánh vác chức trách gác đêm, không phải là hắn không muốn vào trong nhà ngủ, vấn đề là hắn không dám. Thành viên trọng yếu của Viêm gia đang ngủ trên nền đất lạnh như băng, nếu hắn quả thật làm như vậy, một khi tin tức này truyền đi kết quả nhất định là cực kỳ thê thảm.

Sáng sớm ngày thứ hai, mấy người Địch Áo để lại cho tên lính trinh sát mười mấy kim tệ, sau đó cả nhóm tiến thẳng tới Tạp Tư thành.

"Ca Đốn, danh dự nhà các ngươi hơi kém thì phải?" Lôi Mông quay đầu lại nhìn thoáng qua trạm canh gác chỉ còn lại một điểm đen, cười hì hì hỏi.

"Có ý gì?"

"Ngươi nhìn đi, lúc ngươi cho tiền hắn bất kể thế nào cũng không dám nhận. Sau đó Y Toa Bối Nhĩ phải ra mặt hắn mới nhận lấy, ngươi không nghĩ là điều này có ý nghĩa gì sao?"

"Chuyện này có gì kỳ quái, Y Toa Bối Nhĩ trề môi khinh bỉ, ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt tiền của một nữ tử xinh đẹp chứ?" Ca Đốn nhìn Lôi Mông, cười cười: "Nếu như là ngươi ra mặt ta nghĩ hắn cũng sẽ nhận lấy, ừ, không sai, đúng là như vậy."

"Đúng thế, danh dự của ca tốt hơn ngươi nhiều." Lôi Mông đắc ý nói, chợt phát hiện sắc mặt mấy người Địch Áo có chút cổ quái, qua một lúc sau Lôi Mông mới kịp phản ứng, hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm vào Ca Đốn.

"Nhìn ta làm gì, ta nói danh dự của ngươi tốt hơn ta mà, có gì không đúng sao?" Ca Đốn làm một bộ kinh ngạc lập lại câu Lôi Mông vừa nói.

"Ngươi..." Lôi Mông nghiến răng nghiến lợi hồi lâu nhưng tìm không được cách phản bác, chỉ biết buồn bực đi qua đi lại. Mấy người Địch Áo cùng nhau cười cười, chỉ cần hai người này khôi phục chút ít sức lực sẽ biến thành tình trạng này, tựa hồ nếu có ngày nào không đấu võ mồm bọn họ sẽ cảm thấy không thoải mái.

Mấy người cứ như vậy cười cười nói nói, đến xế chiều rốt cuộc chạy tới Tạp Tư thành, tòa thành này không lớn, bức tường bên ngoài lộ vẻ cũ kỹ lâu năm lắm rồi. Mấy tên vệ binh đứng trên tường thành nhìn thấy Hỏa Hống Thú của Ca Đốn từ xa đi đến nhất thời khẩn trương lên, mọi người vội vã nắm binh khí vào trong tay, cảnh giác nhìn đoàn người Địch Áo tới gần.

Ca Đốn thở dàibất đắc dĩ, hình thể Hỏa Hống Thú quả thật là dọa người, nhưng đây là chuyện không có cách nào né tránh, hắn không nỡ bỏ rơi Hỏa Hống Thú.

Trải qua một phen thảo luận dài dòng, Ca Đốn rốt cuộc làm cho nhóm vệ binh tin tưởng đây là tọa kỵ của mình sẽ không tùy tiện đả thương người. Sau đó nhóm vệ binh cẩn thận kiểm tra mấy người thân phận Địch Áo, lại bỏ ra một kim tệ, mọi người mới bắt đầu tiến vào thành. Thật ra chỉ cần Ca Đốn đưa cái huy chương kia ra sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái, nhưng hắn không muốn làm như vậy. Một khi bị Lỗ Khắc Đa Phu biết được thân phận của mình, nói không chừng gia tộc hắn sẽ phái người chạy tới.

Vị trí Tạp Tư thành tọa lạc không tốt lắm, đoàn thương đội ít khi đi qua đường này, chỉ có một vài mạo hiểm giả to gan lớn mật mới dám xuất hiện ở khu vực này. Vì thế bên trong thành chỉ có mấy mấy cửa hàng linh tinh, quán trọ chỉ có một, quy mô cực nhỏ. Mấy người Địch Áo không thể lựa chọn phương án nào khác, đành phải tùy ý đi vào thuê vài phòng, cũng may đang là mùa đông nên không có mạo hiểm giả xuất hiện, phòng ốc xem như đầy đủ.

Uống xong chén súp nóng hổi, mọi người cùng nhau thở dài thỏa mãn, thật là thoải mái, trong lúc vô tình mọi người hạ thấp yêu cầu trong cuộc sống xuống rất nhiều. Nhìn qua bọn họ không khác gì những mạo hiểm giả sống ở tầng dưới chót, sau khi cả nhóm cùng trải qua một đường mệt nhọc, bây giờ được ăn một bữa thức ăn đầy đủ đã là hưởng thụ sung sướng lắm rồi.

Lão bản lữ quán ngồi ở sau quầy nhìn mấy người Địch Áo ăn uống thả cửa tựa như mấy năm trời chưa từng được ăn no. Trong lòng âm thầm cảm thấy đáng tiếc cho các nữ tử Tác Phỉ Á, đi theo một đám mạo hiểm giả kém cỏi như vậy, trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, các nàng đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Tình yêu hay sao?

Lão bản quán trọ lắc đầu, hình như bản thân lão lúc trước cũng từng có ý nghĩ không thực tế tương tự, nhưng thực tế vĩnh viễn tàn khốc hơn tưởng tượng. Chung quy sẽ có một ngày, các nữ tử này sẽ phát hiện mình đã sống uổng đoạn thời gian mỹ lệ nhất trong cuộc đời. Nghĩ tới đây lão bản quán trọ không nhịn được nở nụ cười tự giễu, bản thân lão có tư cách gì giáo huấn người khác chứ? Đã trải qua nhiều như vậy còn không phải cũng quay trở lại địa phương này mở quán trọ, mỗi ngày dựa vào vài đồng tiền gầy còm sinh sống qua ngày hay sao? Những người trẻ tuổi này cũng không có gì không tốt, ít nhất sẽ không gặp phải nguy hiểm nào ảnh hưởng đến tính mạng.

Mấy người Địch Áo tự nhiên không biết bọn họ đã bị lão bản quán trọ định nghĩa là một đám mạo hiểm giả "cực kỳ kém cỏi", sau khi ăn uống no đủ tất cả mọi người trở lại phòng nghỉ ngơi. Trải qua quãng thời gian thật dài sinh sống ngoài vùng hoang dã, khó khăn lắm mới được nằm ngủ trên cái giường mềm mại êm ấm, dĩ nhiên bọn họ phải cố gắng tận hưởng cảm giác sung sướng hiếm có này.

Lão bản nhìn thấy tình cảnh này đã xác nhận phán đoán trong lòng là chính xác, vừa ăn xong là ngủ, chẳng lẽ bọn họ là heo sao?

"Địch Áo, có thể đi vào không?" Thanh âm Lôi Mông từ bên ngoài vang lên.

"Vào đi !"

"Không có quấy rầy các ngươi chứ?" Thấy Tác Phỉ Á đã ở trong phòng, Lôi Mông cười ha hả trêu ghẹo một câu rồi nói: "Địch Áo, mới vừa nãy ta mua được một tấm bản đồ từ tay mạo hiểm giả, chúng ta nên thương lượng bước kế tiếp sẽ đi đâu."

"Không phải là đã quyết định phải xuyên quá rừng rậm rồi sao?" Địch Áo hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Không cần thiết." Lôi Mông nói: "Cái tên Ca Đốn kia vẫn có chút lai lịch, chỉ lấy ra một cái huy chương đã có tác dụng lớn như vậy. Hơn nữa vẫn chưa thuộc về khu vực Thiên Không thành. Ta nghĩ rằng chúng ta nên tìm đường gần sớm ngày tiến vào lãnh địa Thiên Không thành thì tốt hơn."

"Lôi Mông, không phải ngươi sợ đó chứ?" Tác Phỉ Á mỉm cười nói.

"Sợ? Ta sợ cái gì?" Lôi Mông kêu lên.

Tác Phỉ Á cười mà không nói, sau khi đi ra đầm lầy Hắc Ám, tất cả mọi người có cảm giác y như được trọng sinh một kiếp. Hào hứng nhiệt tình xông pha mạo hiểm cũng không còn cao như trước kia nữa, tuyệt đại đa số nhân loại tụ tập ở trong thành trấn không phải là không có đạo lý. Cả ngày di chuyển trong khu hoang dã, trong đoạn thời gian ngắn còn có một chút cảm giác mới lạ, nhưng thời gian quá dài lại là chuyện cực kỳ đau khổ, bởi vì bọn họ có rất nhiều thứ không quen thuộc.

Ngay cả Y Toa Bối Nhĩ một lòng muốn rời nhà ra đi cũng phải chùng bước, khi nghĩ tới rừng rậm còn rộng lớn hơn cả đầm lầy Hắc Ám, trong lòng nàng sinh ra mấy phần sợ hãi. Chỉ có điều từ vấn đề mặt mũi nên ngại ngùng nói lên ý kiến thay đổi kế hoạch mà thôi.

"Ta thì tùy tiện." Địch Áo nói: "Đi đường nào cũng được, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là đưa các ngươi an toàn về nhà. Như vậy đi, đợi ngày mai mọi người đều tỉnh dậy, chúng ta cùng nhau thương lượng xem thế nào?"

"Ngươi không phản đối là tốt rồi." Lôi Mông nói.

"Mạc Lâm còn chưa có trở lại mà." Tác Phỉ Á đột nhiên nói: "Nếu như bây giờ chúng ta thay đổi lộ tuyến, hắn có thể tìm thấy chúng ta không?"

"Quản hắn làm cái khỉ gió gì?" Lôi Mông bỉu môi nói: "Qua nhiều ngày như vậy, hắn đã giúp chúng ta việc gì chưa? Có hắn hay không cũng giống nhau thôi."

Địch Áo không nói gì, hắn cũng không lo lắng về Mạc Lâm, năng lực lấy Thần Vực không cần biết bọn hắn thay đổi lộ tuyến nào, Mạc Lâm nhất định sẽ tìm ra bọn họ.

Trong lúc Địch Áo và Lôi Mông nói chuyện, trong thành có một vài người thần sắc vội vã đang tìm kiếm cái gì đó, rốt cuộc có người bước chân vào lữ điếm đám người Địch Áo ở trọ.

Có ý tứ chính là có một người đàm luận với lão bản lữ điếm một hồi rồi xoay người rời đi, sau đó lại có một người khác bước chân vào lữ điếm hỏi vấn đề giống như trước.

Hai mươi phút sau, một lão giả chậm rãi bước vào lữ điếm rồi trực tiếp đi lên lầu. Đó chính là Mạc Lâm, hắn tìm được gian phòng Địch Áo rất chính xác, nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.

"Ai?" Địch Áo không vui, hắn đang tu luyện, trong đoạn thời gian này rất ghét bị người khác quấy rầy.

"Là ta." Mạc Lâm ở bên ngoài đáp lại.

Địch Áo vội vàng đứng lên nghênh đón, mở cửa phòng ra cười nói: "Ngài tìm tới nhanh như thế?"

"Không thể không nhanh được." Trong lời Mạc Lâm nói tựa hồ ẩn tàng hàm nghĩa bí ẩn nào đó, hắn do dự hồi lâu mới nói: "Bảo mọi người thu thập đồ đạc nhanh một chút, chúng ta lập tức động thân."

"Bây giờ?" Địch Áo kinh ngạc ngây người.

"Không sai, chính là bây giờ." Mạc Lâm nói.

"Nhưng mà..." Địch Áo hơi do dự, đã nhiều ngày bọn họ cuối cùng mới tìm thấy một địa phương "có người ở" dừng lại nghỉ ngơi, tự nhiên bảo lập tức động thân đi ra ngoài đúng là quá đáng. Lôi Mông và Ca Đốn còn dễ nói, Y Toa Bối Nhĩ nhất định sẽ nổi giận lôi đình cho coi.

"Nhanh đi, thời gian không nhiều lắm." Mạc Lâm nhẹ giọng nói.

"Tại sao?" Địch Áo lúc này mới phát hiện, giữa hai hàng lông mày Mạc Lâm đang cau lại lộ vẻ sầu lo.

"Bởi vì có một tên ngu xuẩn sử dụng huy chương Thiên Không thành ở trạm canh gác gần biên giới." Mạc Lâm nói: "Quân đội Hắc Sơn Đại công đã chạy tới."

"Quân đội Hắc Sơn Đại công?" Địch Áo kinh hãi.

"Các ngươi sơ suất quá." Mạc Lâm nhẹ giọng nói: "Cũng vô cùng khinh thường năng lực của Hắc Sơn Đại công, trước kia các ngươi có thể chiếm cứ ưu thế là bởi vì Hắc Sơn Đại công căn bản không có đặt Khắc Lý Tư bình nguyên hoang vu vào trong mắt, tự nhiên không chú ý tới Tái Nhân Hầu tước, ngay cả Thánh Đế Tư học viện cũng vậy. Bây giờ Hắc Sơn Đại công đã hiểu rõ các ngươi, biết ngươi là đệ tử Phong Ngân, Phong Ngân sở dĩ có thể xuất chiến dùm Tái Nhân Hầu tước chính là vì ngươi. Ngươi cho là hắn sẽ không làm gì cả, để mặc các ngươi thông qua Hắc Sơn công quốc hay sao?"

Thấy Địch Áo còn đang cố gắng tiêu hóa tin tức vừa nhận được, Mạc Lâm nói tiếp: "Chỉ cần bắt được ngươi, Hắc Sơn Đại công sẽ chiếm cứ chủ động. Huống chi bây giờ đã có Thiên Không thành cường giả trợ trận, hắn cũng không cần phải sợ Phong Ngân."

"Lan Bác Tư Bản đại nhân có cái chỉ thị gì không?" Địch Áo hỏi.

"Ta còn chưa bắt được liên lạc với Lan Bác Tư Bản đại nhân, chỉ mới phát tin tức ở nơi này ra ngoài, sau đó lập tức chạy tới đây." Mạc Lâm nói: "Cho dù Lan Bác Tư Bản đại nhân lập tức cho ra phản ứng cũng cần thời gian mấy ngày để an bài. Trong khoảng thời gian này chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta." Nói đến đây, Mạc Lâm chợt thở dài thật sâu.

"Tự chúng ta?"

"Nói chuẩn xác là dựa vào vận khí của chúng ta." Mạc Lâm chậm rãi nói: "Hắc Sơn Đại công đã hiểu rõ thực lực của các ngươi rồi, bốn Cực Hạn võ sĩ, hai Quang Mang võ sĩ, còn có một cô bé dã nhân và một con yêu thú biến dị. Nếu như hắn không có coi trọng các ngươi, chỉ phái ra một ít võ sĩ cấp thấp đuổi bắt thì các ngươi có chút ít hy vọng. Nếu như hắn làm việc quá cẩn thận, phái ra cường giả chân chính xuất thủ, thậm chí để cho cường giả Thiên Không thành tham dự vào, vậy thì phiền toái to rồi."

"Hiểu." Địch Áo cười khổ nói.

"Hơn nữa, không tới trình độ nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ không thể ra mặt giúp các ngươi." Mạc Lâm nói: "Hy vọng suy đoán đầu tiên là đúng, Hắc Sơn lớn công mà để cho cường giả Thiên Không thành ra mặt đuổi bắt mấy người trẻ tuổi sẽ làm hắn triệt để mất mặt. Cho nên ta không thể để cho hắn phát hiện tồn tại Thần Vực, các ngươi trì hoãn càng lâu, thành công thoát hiểm lại càng lớn. Nếu thật sự để ta xuất thủ, Hắc Sơn Đại công tất nhiên sẽ dốc toàn lực ứng phó đuổi bắt các ngươi, như vậy chúng ta trốn không thoát."

"Ta đi đánh thức bọn họ." Địch Áo lập tức chạy ra khỏi phòng én.

Thật ra vào lúc này tất cả mọi người mới vừa nằm ngủ, Địch Áo không kịp gõ cửa, cứ trực tiếp phá cửa lao vào, mạnh mẽ kéo người trên giường dậy. Nếu tên nào còn không tỉnh, hắn dứt khoát ném người đó xuống đất, dội cho một chậu nước lạnh.

Chỉ qua năm phút ngắn ngủi, tất cả mọi người mặc quần áo xốc xếch tụ tập trong phòng Địch Áo. Địch Áo nói lại tin tức của Mạc Lâm một lần, mọi người không khỏi trợn mắt nhìn nhau ngơ ngác. Ngay cả Y Toa Bối Nhĩ một mực mắng mỏ Địch Áo quá mức thô bạo cũng ngậm miệng lại.

"Đã hiểu? Hiểu là tốt rồi." Địch Áo nói: "Cho các ngươi năm phút để thu thập đồ đạc của mình, sau đó lập tức rời khỏi tòa thành này."

"Nhưng… nhưng chúng ta cần xe ngựa." Lôi Mông kêu lên: "Chẳng lẽ bảo chúng ta dùng cặp chân so tốc độ với chiến mã bốn chân? Nếu như vậy chúng ta không thể chạy xa."

"Xe ngựa không có, nhưng ở ngoài thành ta có chuẩn bị chiến mã cho các ngươi." Mạc Lâm đột nhiên nói chen vào: "Người trẻ tuổi, không nên quá chìm sâu vào hưởng thụ an nhàn, lâm vào tình cảnh này còn phải đợi có xe ngựa mới đi sao?"

Lôi Mông đảo cặp mắt trắng dã, hắn không còn lời nào để nói với Mạc Lâm nữa. Mới vừa nãy còn chửi bới Mạc Lâm trước mặt Địch Áo, bây giờ người ta kịp thời chạy tới báo tin động trời, còn chuẩn bị sẵn đường thoát hiểm cho bọn họ. Nếu thật sự chờ mọi người tỉnh lại từ trong giấc mộng, có lẽ lữ điếm đã bị quân đội Hắc Sơn Đại công bao vây chặt chẽ rồi.

Tiếp theo mọi người vội vã trở về phòng của mình, thu thập đồ đạc đơn giản rồi lao ra lữ điếm. Lão bản vẫn đang ngồi ở sau quầy, yên lặng nhìn mấy người tuổi trẻ hành động. Lúc nãy có mấy người đi vào hỏi thăm tin tức, giờ phút này nhìn thấy những người tuổi trẻ vội vã rời đi, hắn biết chắc đã phát sinh chuyện nguy hiểm nào đó. Nhưng hắn làm ăn ở chỗ này, người ta cũng không có thiếu tiền phòng của hắn, hắn không cần phải chõ mõm vào làm gì.

Mười phút sau, mọi người đã đi tới cửa thành, Hắc Sơn công quốc có cấm lệnh quãng thời gian giữa đêm cho đến bình minh phải đóng cửa thành. Vệ binh nhìn thấy một đám người trẻ tuổi vọt tới phương hướng cửa thành liền vội vàng chạy xuống ngăn trở.

Lôi Mông thô bạo đẩy mấy võ sĩ cản đường ra hai bên, vừa tới gần cửa thành liền thi triển một chiêu Liệt Địa Kích. Cửa thành lập tức nổ vang hóa thành từng mảnh vụn bay lả tả trong không trung, chốc lát sau đám người Địch Áo xông thẳng ra ngoài.

Dựa theo Mạc Lâm chỉ dẫn, mọi người đi tới một rừng cây nhỏ, quả nhiên ở bên trong đã có mười mấy con chiến mã cao lớn, còn có hai gã võ sĩ chịu trách nhiệm trông chừng, vừa thấy đám người Địch Áo chạy tới, hai gã võ sĩ lặng lẽ lui qua một bên.

Đám người Địch Áo nhảy lên chiến mã lập tức thúc ngựa phi như bay, trước kia Y Toa Bối Nhĩ bởi vì muốn lịch lãm cho vui mới có ý định xuyên qua rừng rậm, bây giờ nơi đó biến thành sinh lộ duy nhất của bọn họ.

Mạc Lâm đưa mắt nhìn đám người Địch Áo đi xa, khẽ thở dài một hơi. Lúc này một gã võ sĩ đi tới nhẹ giọng nói: "Lão sư, ta đã an bài một ít nhân thủ quét sạch toàn bộ dấu vết bọn họ lưu lại. Sau đó phân ra các phương hướng khác nhau chạy trốn, hy vọng có thể hấp dẫn truy binh. Làm như vậy Địch Áo thiếu gia tạm thời an toàn một đoạn thời gian."

"Quét sạch tất cả dấu vết bọn họ lưu lại? Ngươi xác định có thể giấu diếm được người của Hắc Sơn Đại công không?" Mạc Lâm cười cười nói: "Nếu như không thể gạt được, chẳng phải là nói cho bọn hắn biết Địch Áo trốn theo hướng nào?"

"Vậy ...." Gã võ sĩ kia trầm mặc chốc lát rồi nói: "Ta có thể tìm thêm người đánh lạc hướng, ít nhất có thể tạo được hiệu quả mê hoặc truy binh."

"Vô dụng." Mạc Lâm chậm rãi nói: "Ngươi làm vậy ngược lại sẽ hại Địch Áo."

"Lão sư, vì sao?" Gã võ sĩ giật mình hỏi lại.

"Khi làm chuyện gì cũng phải dùng đến não." Mạc Lâm nói: "Mục tiêu bị đuổi bắt đột nhiên cảnh giác chạy ra khỏi thành giữa đêm khuya đã làm cho người ta hoài nghi. Lại còn có người âm thầm trợ giúp mục tiêu bị đuổi bắt, bày trận thế quấy nhiễu truy binh. Nếu như ngươi là Hắc Sơn Đại công, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"

Gã võ sĩ ngây dại, không biết nên nói gì.

"Hắc Sơn Đại công khẳng định phái ra nhiều cường giả, không chỉ là đuổi bắt Địch Áo mà còn để đối phó chúng ta." Mạc Lâm nói.

"Lão sư, vậy thì chúng ta không làm gì hết?"

"Không làm gì chính là trợ giúp tốt nhất." Mạc Lâm suy nghĩ một lát, sau đó nhíu mày nói: "Vấn đề dấu chân chiến mã rất khó giải thích. Như vậy đi, ngươi mang thương đội của chúng ta đến nơi đây, bảo rằng thương đội chúng ta bởi vì thành đã đóng cửa không có cách nào vào thành, chỉ có thể ở nghỉ ngơi trong rừng cây. Không ngờ có mấy người trẻ tuổi đột nhiên xông tới cướp sạch thương đội, ừ, cứ như thế, bây giờ cho người chạy vào thành báo vệ binh, về phần những chi tiết khác không cần ta dạy chứ?"

"Lão sư, điểm này ta có thể làm tốt, ngài yên tâm đi." Gã võ sĩ cười nói.