Thần Điển

Chương 339: Nghỉ ngơi




Mạc Lâm thì không quan tâm lắm, bởi vì hắn là một vị Thánh giả, từ đầu chí cuối hắn không có lên tiếng trợ giúp chuyện gì, cũng không hề chỉ đạo đám người Địch Áo nên làm thế nào. Hắn chỉ lẳng lặng quan sát những người trẻ tuổi này lần lượt làm đủ loại trò cười.

Cảm giác ngủ ở trong hầm băng như thế nào? Chuyện này phải đi hỏi đám người Lôi Mông rồi.

Một đêm này Lôi Mông và Ca Đốn ngủ chung với nhau, mặc dù ban ngày bọn họ luôn luôn công kích lẫn nhau, hoặc là dùng ngôn ngữ, hoặc là dùng tay chân đánh loạn xạ cả lên. Nhưng vào ban đêm bọn họ lại là đồng bạn cùng chung hoạn nạn, xích mích gì cũng trực tiếp lược bỏ, lúc này cung cấp nhiệt độ ấm áp cho nhau mới là trọng yếu nhất.

Một góc hầm khác chính là phòng ngủ của các nàng Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny. Lao Lạp Miêu Tử thì vô cùng thoải mái, yêu thú biến dị chính là lợi hại ở điểm này, nhất là ở địa phương có hoàn cảnh vô cùng ác liệt như thế này mới lộ rõ sinh mệnh lực cường hãn của chúng nó.

Thân thể Miêu Tử giống như lò lửa tỏa ra nhiệt lực sưởi ấm Lao Lạp, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny nằm hai bên ôm chặc Miêu Tử ngủ say. Lao Lạp bị các nàng bài xích ra bên ngoài, nhưng Lao Lạp lại không hề để ý, người khác thích Miêu Tử, nàng chắc chắn là cao hứng. Hơn nữa, nàng cũng không bị hoàn cảnh này làm ảnh hưởng, đối với nàng tịch mịch và cô độc mới thật sự là đáng sợ. Mặc dù không biết cách biểu đạt nhưng nàng rất chán ghét cảm giác như vậy. Vì thế sau khi cảm nhận thiện ý và quan tâm của đám người Địch Áo, nàng vẫn luôn gắn bó theo sát bên cạnh Địch Áo.

Tác Phỉ Á không cần Miêu Tử là vì nàng có Địch Áo, giờ phút này Địch Áo ngồi ở một bên, Tác Phỉ Á nằm trong ngực hắn ngủ rất ngon. Thật ra lúc ban đầu Tác Phỉ Á cũng không muốn ngủ trong ngực Địch Áo, nàng biết trong thời gian dài Địch Áo cũng đã mệt mỏi, huống chi Địch Áo cũng cần phải nghỉ ngơi hồi phục.

Có lẽ là lồng ngực Địch Áo quá mức ấm áp, Tác Phỉ Á và Địch Áo hàn huyên một hồi tự nhiên cảm giác mí mắt nằng nặng, nàng chỉ định ngủ một hồi nhưng kết quả khi mở mắt ra sắc trời đã sáng tỏ rồi. Sau đó liền thấy Địch Áo mỉm cười ôn nhu, hai mắt híp lại nhìn nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tác Phỉ Á khôi phục thần trí ngơ ngác nhìn sang Địch Áo, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy cổ Địch Áo. Tặng cho Địch Áo một nụ hôn thật sâu, lúc đó phía sau lưng chợt truyền đến thanh âm Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny nói chuyện phiếm. Lôi Mông và Ca Đốn ở trên chào hỏi các nàng, nhưng lúc này Tác Phỉ Á không để ý gì cả, chỉ sợ bây giờ tất cả mọi người trên thế giới đang nhìn nàng, nàng cũng vẫn hôn Địch Áo như thế.

Nàng kiêu ngạo đây là trượng phu của nàng, nàng quyết định cả đời đi theo người nam nhân này.

So sánh với hành động đơn giản này, những chuyện xưa thề non hẹn biển làm cho người ta cảm động, đủ loại lời hứa trên trời dưới đất bất chợt biến thành u ám mờ mịt, từ xưa đến này chỉ có hành động mới thật sự có giá trị.

Nhìn Tác Phỉ Á làm ra động tác to gan kia, Y Toa Bối Nhĩ vốn định giễu cợt hai người bọn họ, nhưng há miệng mãi vẫn phải nuốt lời nói ngược trở vào. Ước mơ của nàng không phải là muốn tìm được một người đàn ông như vậy sao?

Ngày thứ tám, một tiểu đội mạo hiểm giả truyền kỳ đã triệt để biến mất, xuất hiện ở khu trung tâm đầm lầy Hắc Ám là một đội ngũ khất cái tạo thành. Đám người Địch Áo tóc tai rối bù, quần áo xốc xếch không chịu nổi, không phải là bọn họ không thích sạch sẽ, mà là vì không có cách nào giữ sạch sẽ được. Nếu như lấy y phục để xác định chức vụ thì Mạc Lâm thoạt nhìn rất giống đội trưởng, chỉ có một mình hắn coi như giữ được chút ít thể diện, nhưng cũng không khá hơn nhiều lắm.

Mới vừa tiến vào đầm lầy Hắc Ám giết chết Cự Xà hai đầu, Ca Đốn và Lôi Mông còn dám nói hùng hồn muốn một đường chém giết xuyên qua, chém hết tất cả yêu thú biến dị chặn đường. Nhưng đi suốt tám ngày, bọn họ không có chiến đấu một lần nào.

Bởi vì tinh thần và thể lực tiêu hao quá lớn, hễ phát hiện yêu thú biến dị hoặc là nghe thấy tiếng yêu thú biến dị gầm gừ cảnh cáo, bọn họ sẽ lập tức lui về sau đổi lại một con đường. Biểu hiện thế này làm cho Mạc Lâm âm thầm lắc đầu, nhưng hắn cũng hiểu mấy thanh niên chưa từng chịu khổ lại có thể kiên trì đến trình độ này đã không dễ dàng rồi, không thể nào so sánh với những võ sĩ ở trong trại huấn luyện ở Thần Vực được.

Ngày thứ mười, bọn họ rốt cuộc thấy được một dãy núi non xuất hiện ở đường chân trời, chuyện này chứng minh bọn họ đã chuẩn bị rời khỏi đầm lầy Hắc Ám.

Mọi người lập tức hoan hô ầm ĩ như sấm động, sau đó gia tăng cước bộ chạy tới ào ào. Trước khi hoàng hôn, bọn họ thành công bước lên mặt đất kiên cố.

Y Toa Bối Nhĩ lại thất thố lần nữa, ôm lấy Tuyết Ny cười nhảy tưng bừng, miệng không ngừng chúc mừng các nàng rời khỏi địa ngục trần gian. Còn Tuyết Ny cực kỳ phối hợp la hét ầm trời, xem ra nàng cũng không phải là nữ tử quá mức lạnh lùng, chỉ là nàng cố gắng khống chế bản thân mình mà thôi.

"Ta có vài chuyện cần phải đi xử lý." Mạc Lâm khẽ nói với Địch Áo nói: "Các ngươi tiếp tục đi, ta sẽ tìm các ngươi sau."

Địch Áo nhìn sang Mạc Lâm, hắn biết Mạc Lâm hẳn là đi truyền đạt tin tức về tổng bộ chuyện Hắc Sơn Đại công và Thiên Không thành, chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.

Sau khi Mạc Lâm rời đi, mấy người Địch Áo chậm rãi quan sát khung cảnh chung quanh, đáng tiếc là nơi này chỉ là một mảnh đất trụi lủi khô cằn, không nhìn thấy bất kỳ căn nhà nào. Vì thế nguyện vọng tắm rửa cực kỳ khẩn cấp của bọn họ đã tan thành bọt nước, thật ra điều này cũng rất bình thường, làm gì có người nào ngu ngốc xây nhà ở cạnh đầm lầy Hắc Ám, làm vậy chẳng khác nào lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn với tử thần.

Thất vọng thuộc về thất vọng, mặc kệ thế nào rốt cuộc bọn họ cũng thoát khỏi vùng đầm lầy chết tiệt kia, bây giờ tinh thần cả đám đang vô cùng phấn chấn, mỗi người đều có cảm giác dư thừa tinh lực. Cho nên tất cả mọi người thương lượng một hồi quyết định bất kể thế nào cũng phải tìm được một địa phương có thể tắm rửa, cho dù sau khi tắm rửa ngủ ngay trên bãi cỏ cũng không sao. Nếu như không tìm được thì đành phải tiếp tục lên đường, so sánh với hoàn cảnh ác liệt trong đầm lầy Hắc Ám, đi đường suốt đêm ở nơi này xem nhà hưởng thụ nhàn hạ rồi.

Mọi người dùng thân thể nghênh đón gió lạnh đầu mùa đông, quần áo lam lũ bay phất phơ bước đi xuyên qua vùng đất hoang vu, thế mà mọi người vẫn vô cùng hưng phấn vừa đi vừa nói chuyện tưng bừng. Nếu lúc này có người nhìn thấy bọn họ nhất định sẽ cảm khái không dứt, quả nhiên là những người trẻ tuổi tràn trề sức sống, ngay cả làm nghề ăn mày cũng có thể vui vẻ như vậy, từ đó hắn sẽ nghĩ lại thái độ đối với cuộc sống của mình, nói không chừng từ đó về sau sẽ tích cực phấn đấu quên mình vì tương lai tươi sáng.

Đại khái lúc nửa đêm, mọi người rốt cuộc thấy trên vùng quê hoang dã lóe sáng một ánh đèn leo lét, tinh thần bọn họ nhất thời rung lên, gia tăng tốc độ tiến lên, đến khi tới gần mọi người mới phát hiện đó là một cái trạm canh gác cũ kỹ, nhìn quy mô trạm canh gác hẳn là chứa được chừng hai ba người trong đó. Ý nghĩa tượng trưng vượt xa ý nghĩa thực tế, nói trắng ra là thứ này chỉ dùng để bài biện, nếu thật sự có địch nhân xâm lấn, người nơi này ngoại trừ thả ra tín hiệu cảnh báo thì không làm được gì nữa.

Thế nhưng chuyện này không có gì to tát, thứ mà mọi người quan tâm chính là chuyện khác, nếu trạm canh gác có người vậy thì sẽ có giếng. Nghĩ tới mấy người Địch Áo tăng thêm cước bộ, có lẽ là do tâm tình của bọn hắn vô cùng vọng động dẫn đến tiếng bước chân vang lên trong đêm tối rất nặng nề, lúc này trạm canh gác chợt có tiếng mở cửa.

Một cái đầu rối bù ló ra ngoài dò xét, ánh mắt nghi hoặc nhìn tới mấy người Địch Áo. Hắn chỉ ngó chốc lát, sau đó không biết vì sao bất chợt đóng cửa lại cái rầm, thanh âm lan truyền ra thật xa trong màn đêm yên tĩnh.

Lát sau, người nọ quay đầu vọt vào trong phòng, đợi đến hắn đi ra trong tay đã cầm lấy một ống nỏ, giọng nói run rẩy nhưng vẫn hô lớn: "Ngươi ngươi… các ngươi đừng tới đây."

Mấy người Địch Áo ngừng lại, nhìn người nọ cười cười: "Chúng ta chỉ đi ngang qua không có ý tứ gì khác, tới đây là vì tắm rửa cho sạch sẽ mà thôi."

Đi ngang qua? Tắm? Người nọ chửi ầm lên ở trong lòng, định lừa gạt quỷ hả? Trên thực tế, cho dù là ai vào lúc nửa đêm gặp phải một đám người quần áo lam lũ rách nát, sợ rằng cũng không thể nào tin tưởng loại chuyện ma quỷ này. Dĩ nhiên hắn cũng chỉ có thể mắng thầm trong lòng mà thôi, một khi chọc cho đối phương nổi giận, bên hắn chỉ có một người khẳng định đánh không lại nhiều người như vậy.

"Có chuyện gì không thể ngồi lại một chỗ rồi nói sao?" Người nọ cố gắng nói.

"Cho ngươi tiền là xong rồi, chúng ta không có ý định dùng miễn phí nước của ngươi." Lôi Mông đã không nhịn được nữa.

"Tiền?" Hình như lời Lôi Mông nói đã chạm đến dây thần kinh của người nọ, vẻ mặt hắn lập tức kích động, quát lên: "Muốn dùng tiền mua chuộc ta? Ta cho ngươi biết hãy từ bỏ tư tưởng đó đi." Nói tới đây, người nọ giơ ống nỏ trong tay lên cao: "Chỉ cần ta thả mũi tên này ra lập tức sẽ có quân đội ngàn người chạy tới. Thức thời thì đi nhanh lên, nếu không các ngươi đừng hòng có ai chạy thoát."