Thần Điển

Chương 337: Nội tình Thần Vực




"Trợ giúp? Hắn nhận được trợ giúp từ đâu?" Địch Áo hỏi.

"Chớ quên bên kia Hắc Sơn công quốc chính là Thiên Không thành." Mạc Lâm nhàn nhạt nói.

Địch Áo lập tức hiểu ra, Hắc Sơn Đại công đã truyền tin tức Phong Ngân xuất hiện cho Thiên Không thành, Ngõa Tây Lý từng ám sát Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão. Từ ngày đó toàn bộ Thiên Không thành đã xem Ngõa Tây Lý thành tử địch, sau khi bọn họ xác nhận tin tức nói không chừng sẽ phái ra một nhóm cường giả đi tới Phỉ Tể công quốc thanh trừ Ngõa Tây Lý.

Hắc Sơn Đại công có thể ở thế ngư ông đắc lợi, an tĩnh chờ đợi xuất quân chiếm đoạt Phỉ Tể công quốc. Mục tiêu chủ yếu của Thiên Không thành là Ngõa Tây Lý, không có yêu cầu gì về lãnh thổ. Nếu không, Hắc Sơn công quốc đã không còn tồn tại từ lâu rồi, đây cũng là lý do Hắc Sơn Đại công có can đảm hợp tác với Thiên Không thành.

Nghe thấy ba chữ Thiên Không thành, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng rơi vào người Ca Đốn.

Vẻ mặt Ca Đốn hơi mất tự nhiên, lẩm bẩm: "Nhìn ta làm gì?"

"Các ngươi phải giúp Hắc Sơn Đại công?" Những người khác đều ngại hỏi quá trực tiếp, Lôi Mông thì mặc kệ, hắn không bao giờ quản nhiều như vậy.

"Chúng ta?" Ca Đốn cười khổ nói: "Ta đây không quen biết Hắc Sơn Đại công, hơn nữa trong những chuyện như thế này, ý kiến của ta căn bản không có tác dụng."

Ca Đốn có lòng tin ngăn cản người ở Thiên Không thành xuất thủ với Lao Lạp, nhưng không có cách nào ngăn cản bọn họ báo thù. Từ một phương diện nào đó, Phong Ngân không chết Thiên Không thành vĩnh viễn không thể rửa sạch sỉ nhục do Ngõa Tây Lý mang đến.

Lôi Mông cũng biết Ca Đốn nói đúng sự thật, cho dù lấy địa vị của hắn nếu gặp chuyện như vậy, Lôi Mông cũng không có lòng tin có thể ngăn ngăn được mọi người.

"Tác Phỉ Á, nhìn bộ dạng lãnh địa của nàng không giữ được rồi." Địch Áo cười cười.

"Đừng nói lung tung." Khuôn mặt Tác Phỉ Á ửng hồng, sau đó kỳ quái nhìn sang Địch Áo, đã phát sinh chuyện lớn như vậy vì sao Địch Áo còn có tâm tư nói giỡn?

Mạc Lâm không khỏi ngây ngốc, hỏi lại: "Lãnh địa của nàng?"

"Đúng vậy, à đúng rồi, ngươi còn không biết, vốn là chúng ta muốn để cho Tác Phỉ Á làm Đại công lĩnh. Nhưng bây giờ nhìn lại thật sự là nguy hiểm." Địch Áo giải thích.

Mạc Lâm trầm mặc lại, vốn nghĩ là quan hệ giữa Địch Áo và Tái Nhân Hầu tước tương đối tốt. Vì thế trợ giúp Tái Nhân mưu đoạt vị trí Đại công tước cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ hoàn toàn khác hẳn. Tác Phỉ Á là hôn thê của Địch Áo, như vậy chẳng phải là Phỉ Tể Công quốc trong tương lai cũng là của Địch Áo? Ánh mắt Mạc Lâm chợt sáng ngời bỗng nhiên cho ra một suy đoán to gan lớn mật. Thật ra không phải là Thần Vực không có năng lực chiếm cứ một cái Công quốc, nhưng làm như vậy hậu quả chính là bị Nguyệt Ảnh đế quốc công kích mãnh liệt. Quân Đồ Minh tuyệt đối không cho phép Thần Vực gầy dựng lại lãnh thổ.

Nhưng Địch Áo lại không giống, Địch Áo là đệ tử Ngõa Tây Lý, đồng thời cũng là người đời sau của huyết mạch Bất Hủ truyền thừa, thực lực lại thấp đến đáng thương. Người như vậy căn bản không đáng giá để Quân Đồ Minh xuất thủ đối phó, hơn nữa ở trong mắt người khác, Địch Áo tồn tại chỉ mang đến song phương phiền toái. Về phần nói Ngõa Tây Lý có khả năng liên thủ Thần Vực hay không? Trong vấn đề này thì Quân Đồ Minh có thể trực tiếp cho ra một đáp án khẳng định duy nhất, không thể.

Mấy người Tác Phỉ Á tò mò nhìn Mạc Lâm đứng im như phỗng, thần sắc trên mặt không ngừng biến ảo tựa hồ đang suy tư một chuyện cực kỳ phức tạp.

"Địch Áo, chúng ta trở về Phỉ Tể Công quốc, hay là..." Lôi Mông lười để ý Mạc Lâm đang suy nghĩ cái gì, hắn chưa bao giờ có hảo cảm với lão già không hề xuất lực lại ham ăn này.

"Nếu đã đi tới đây còn trở về làm gì? Huống chi chúng ta cũng không giúp đỡ được gì, ta nói có đúng không, Mạc Lâm?"

"A? Ngươi nói gì?" Mạc Lâm giật mình ngơ ngác như từ trong mộng mới tỉnh.

Cho đến khi Địch Áo lập lại một lần nữa, Mạc Lâm mới giãn hai hàng chân mày cười nói: "Ta cũng nghĩ là không cần thiết phải trở về, Thiên Không thành không phải là chúa tể thế giới này."

Địch Áo nghe Mạc Lâm nói như vậy cũng hiểu ý tứ trong đó. Chỉ cần Thần Vực chịu ra mặt hòa giải, cho dù không thể hóa giải thù hận giữa Ngõa Tây Lý và Thiên Không thành, ít ra cũng có thể làm cho Thiên Không thành không còn ủng hộ Hắc Sơn Đại công. Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn. Địch Áo không cần lo lắng cho Ngõa Tây Lý, ngay cả Quân Đồ Minh đại đế cũng không thể lưu lại Ngõa Tây Lý, Thiên Không thành lại càng không thể.

Mấy người Y Toa Bối Nhĩ lộ vẻ khó hiểu nhìn tới Mạc Lâm, về phần Tác Phỉ Á thì đã biết thân phận Mạc Lâm nên đoán được một vài đầu mối. Chỉ có Thần Vực ra mặt mới có thể thay đổi quyết định của Thiên Không thành. Vừa nghĩ tới đây, Tác Phỉ Á lại tăng thêm một phần hảo cảm đối với Mạc Lâm.

"Được rồi, đây là chuyện các đại nhân vật cần phải quan tâm, sau này hãy nói sau, trước tiên chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã." Địch Áo cảm thấy không khí hơi trầm lắng, lặng lẽ đổi sang đề tài khác.

Đám người Y Toa Bối Nhĩ nhìn sang Địch Áo tràn đầy nghi hoặc nhưng không có ai nói gì. Các nàng rất rõ ràng Địch Áo là hạng người gì, không thể nào đã biết Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng lâm vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn bình thản như thế. Nếu hắn đã nói như vậy nhất định là không có chuyện gì.

Mấy người cẩn thận đỡ Lao Lạp đi về phía xe ngựa, Miêu Tử đã khôi phục lại hình dạng cũ đi theo bên cạnh Lao Lạp một tấc không rời. Chẳng qua là thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phương hướng thi thể Cự Xà hai đầu, tựa hồ nơi đó có đồ vật gì đó đang hấp dẫn nó vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lao Lạp bỗng nhiên dừng bước cố gắng xoay người, chỉ tay về phía thi thể Cự Xà hai đầu.

"Lao Lạp? Ngươi muốn làm gì? Ngươi bây giờ cần phải nghỉ ngơi." Tác Phỉ Á vừa nói vừa đỡ lấy Lao Lạp từ trong tay Tuyết Ny, nhưng Lao Lạp lại bướng bỉnh không chịu rời đi, mở miệng nói lắp bắp: "Ta... muốn ... nó !"

Lôi Mông nhìn theo hướng ngón tay Lao Lạp, há to miệng kinh ngạc: "Không phải chứ? Ngươi ngàn vạn lần đừng có nói cho ta biết ngươi muốn cỗ thi thể kia nha?"

Không ngờ Lao Lạp lại gật đầu thật mạnh, khóe miệng còn mỉm cười sáng rỡ. Lôi Mông lúc ấy lập tức ỉu xìu, đây chính là Cự Xà dài mấy chục thước, chẳng lẻ phải kéo nó đi?

"Có lẽ dùng thi thể con rắn đó làm thức ăn cho Lôi Báo." Mạc Lâm ở một bên nhẹ giọng nói, hắn nhớ được hình như một vài yêu thú có khả năng thôn phệ loài khác để tiến hóa.

Mấy người Địch Áo suy nghĩ một lát, cũng chỉ có cách giải thích này mới có thể thông được. Nhưng vấn đề là cỗ thi thể lớn như vậy, Miêu Tử không thể nào ăn hết trong khoảng thời gian ngắn, tất nhiên phải chở đi. Tình hình trước mắt không có công cụ vận chuyển thích hợp, xe ngựa tuyệt đối kéo không nhúc nhích. Sau đó lại nhìn ánh mắt mong đợi của Lao Lạp thì không ai đành lòng cự tuyệt, nhận thức Lao Lạp thời gian dài như vậy, mọi người lần đầu tiên thấy Lao Lạp tỏ vẻ hứng thú như vậy. Dĩ nhiên lúc ăn cơm là ngoại lệ, cho dù được ăn món gì, Lao Lạp vĩnh viễn ăn uống cực kỳ say mê.

Mọi người nghiên cứu một hồi lâu cũng không thể tìm ra biện pháp nào tốt, cuối cùng toàn bộ ánh mắt đều dừng lại trên người Hỏa Hống Thú, ai bảo nó có thân thể lớn nhất chứ, sắc mặt Ca Đốn nhất thời thay đổi: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Không làm gì cả." Lôi Mông cười khan nói: "Chỉ muốn thử xem một chút."

"Thử cái rắm!"

"Ngươi nhìn ngươi kìa, ta đã nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên thô lỗ như vậy. Dù sao Cự Xà hai đầu nhất định phải mang đi, hoặc là chúng ta kéo nó đi, hoặc là để cho Hỏa Hống Thú thử một lần, tự ngươi tuyển chọn một phương án đi."

"Ta..." Ca Đốn không biết nói gì hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Mông và Địch Áo cười hì hì lấy dây thừng ra buộc thi thể Cự Xà hai đầu lên thân Hỏa Hống Thú.

Thử một lần rồi mọi người mới phát hiện Hỏa Hống Thú quả thật có khí lực rất lớn, nó kéo thi thể Cự Xà hai đầu rất nhẹ nhàng. Vốn Địch Áo định tìm cách giảm bớt gánh nặng, nhưng cẩn thận quan sát lại thấy dưới bụng Cự Xà có một tầng lân phiến trơn bóng, nhờ đó lúc kéo đi thuận tiện không ít.

Trong ao đầm căn bản không có đường đi, xe ngựa di chuyển ở trong đó rất khó khăn, cộng thêm thi thể Cự Xà liên lụy nên đội ngũ tiến lên bị trì hoãn rất nhiều. Cho đến khi sắc trời tối đen mọi người mới tìm được một nơi địa thế tương đối bằng phẳng, mọi người tự thân động thủ dựng lều nổi lửa.

Cơm tối tự nhiên do nhóm các nữ tử Tác Phỉ Á thu xếp, lúc này khí sắc Lao Lạp đã tốt lên rất nhiều, không cần người khác đỡ cũng có thể đứng lên, năng lực khôi phục cường đại như thế khiến cho Mạc Lâm cũng phải sợ hãi than thở. Thủ hộ giả nhất tộc vẫn có rất nhiều điều thần bí, chỉ riêng năng lực khôi phục thương thế đã làm cho những chủng tộc khác đuổi ngựa cũng theo không kịp rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Lao Lạp không nghỉ ngơi theo lời Tác Phỉ Á khuyến cáo, mà chậm rãi đi tới chỗ khối thi thể Cự Xà hai đầu, móc ra một con dao bằng xương bắt đầu cắt thi thể Cự Xà. Chỉ có điều thân thể Cự Xà quá lớn, con dao trong tay Lao Lạp lại nhỏ đến đáng thương, theo tốc độ cắt của nàng không biết đến khi nào mới có thể cắt đứt thân thể Cự Xà.