Thần Điển

Chương 315: Người mất tích




Buồn cười nhất chính là Ma Phi không biết Địch Áo đã không còn đủ lực lượng buông thả loại Phong Nhận cổ quái này. Trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi, trầm ngâm chốc lát, Ma Phi trợn mắt nhìn chằm chằm Địch Áo, sau đó quay người chạy đi, cuộc chiến đấu này đã không cần phải tiếp tục nữa, đối phương có tốc độ hơn xa hắn, lại còn có năng lực phá hủy nguyên lực chiến giáp, tiếp tục đánh nữa sợ rằng chỉ có thể tự rước lấy nhục vào thân.

Nhìn bóng lưng Ma Phi rời đi, Địch Áo ngẩn người kinh ngạc, hắn theo bản năng định đuổi theo nhưng do dự một chút vẫn đứng im tại chỗ. Ngoại trừ loại Lôi Quang Phong Nhận ra, những bí kỹ khác rất khó phá hư nguyên lực chiến giáp của Ma Phi, hắn bây giờ đã vô lực buông thả loại Phong Nhận đặc thù kia, đuổi theo cũng không có ý nghĩa.

Sau khi bóng lưng Ma Phi biến mất ở phương xa, Địch Áo cũng phóng thẳng về phía đám người Tác Phỉ Á.

Tốc độ Địch Áo không còn nhanh như trước, hắn tiêu hao nguyên lực rất nhiều, nếu tiếp tục buông thả Phong Ưu Nhã lỡ may gặp phải tình huống đột ngột, hắn sẽ vô lực ứng phó.

Địch Áo cũng không cần tìm chỗ yên lặng tu luyện, chỉ cần chung quanh có gió lưu động, hắn sẽ có thể hấp thu nguyên lực, mặc dù tốc độ khôi phục không nhanh nhưng được cái không cần phải ước thúc hao phí thời gian.

Bôn ba về phía nam ước chừng ba giờ thì một chiến trường tan hoang đập vào mắt hắn, Địch Áo vội vàng chạy tới.

Hai mươi mấy cỗ thi thể nằm ngổn ngang trong phạm vi vài trăm thước, mặt đất cũng bị các loại bí kỹ oanh kích hoàn toàn biến dạng. Có địa phương, ánh lửa còn chưa dập tắt, có địa phương thì tầng băng bao phủ rất dày, vô số vết nứt trải rộng ra chung quanh. Hiển nhiên nơi này từng phát sinh một trận chiến đấu kịch liệt.

À, cũng không phải hoàn toàn là thi thể, có một chiến sĩ chống kiếm xuống đất, hai mắt mê mang đầy vẻ thống khổ, hắn đang bước đi chập choạng thì thấy Địch Áo tiến đến gần lập tức ngây dại ra.

Các nàng Tác Phỉ Á đều là võ sĩ trẻ tuổi ra ngoài lịch lãm, vì thế hành nghề không có biện pháp so sánh với đạo tặc chuyên nghiệp, sau trận chiến hậu các nàng thu thập chiến trường qua loa rồi đi tiếp, không có chú ý tới còn lưu lại một người sống.

Địch Áo mặc kệ đối phương, từ từ dừng bước cúi người đặt bàn tay chạm vào tầng băng, mặt băng đã bắt đầu tan chảy, dòng nước thấm vào đất, có khi hòa với máu đọng lại thành những vũng nước nho nhỏ.

Từ vết máu trên hiện trường, đám người Tác Phỉ Á hẳn là rời đi hai canh giờ trước, tầng băng có thể lưu lại tới bây giờ nhất định là do Tuyết Ny xuất thủ.

Tầm mắt Địch Áo tìm kiếm bốn phía, mặc dù biết nếu có đồng bạn bị thương thì nhóm Tác Phỉ Á nhất định sẽ mang người đi. Nhưng hắn vẫn không yên lòng, tìm tòi một vòng, thấy thi thể toàn là người xa lạ mới thở phào nhẹ nhỏm.

Một cái đầu bị đóng băng hấp dẫn Địch Áo chú ý, hắn đi tới thì thấy đó là A Mạn Nam tước, xuyên thấu tầng băng có thể nhìn thấy loáng thoáng hai tròng mắt A Mạn Nam tước lồi ra ngoài, miệng mở thật to, hình như trước khi tử vong hắn muốn hét lớn câu gì đó.

Địch Áo đột nhiên đá một cước, cái đầu A Mạn Nam tước phá băng lao ra, bay thẳng tới chỗ gã võ sĩ kia.

"Phịch !"

Cái đầu A Mạn Nam tước đụng vào sau gáy gã võ sĩ rồi tan vỡ hóa thành vô số vụn băng, còn gã võ sĩ bị đánh trúng cắm đầu nhào tới trước năm, sáu thước, sau đó ngã nhào xuống đất không bao giờ động đậy nữa.

Địch Áo tìm kiếm một vòng lần nữa, nhưng quả thật không có thứ gì đáng giá, vì thế hắn tiếp tục chạy thẳng về phía nam.

Lúc rời đi hắn từng nói với Tác Phỉ Á, chậm nhất là cuối ngày sẽ đuổi kịp xe ngựa. Làm vậy là vì sợ Tác Phỉ Á suy nghĩ lung tung, cố ý kéo dài thời gian ra một chút, lần đầu tiên một mình đối mặt Võ Tôn, hắn không có biện pháp tiên đoán kết cục, cũng có thể nói Địch Áo đã sớm chuẩn bị sẵn khả năng bị thương.

Nguyên lực đã khôi phục một chút, hẳn là có thể bảo đảm chiến đấu an toàn trong thời gian ngắn. Địch Áo lập tức buông thả Phong Ưu Nhã tăng tốc chạy đi.

Nếu như đổi thành Phong hệ võ sĩ khác có thể buông thả Phong Ưu Nhã liên tục, nhưng tốc độ vẫn không thể so được Địch Áo. Sau khi đạt đến điểm cực hạn nhất định, không khí sẽ biến thành bức tường vô cùng vô tận làm ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển. Thế mà Địch Áo không cảm thụ được lực cản, hắn là cá, gió trong thiên địa chính là nước, chẳng những không quấy nhiễu Địch Áo, ngược lại sẽ giúp cho hắn thoải mái vẫy vùng.

Mỗi một lần buông thả Phong Ưu Nhã, phía sau Địch Áo sẽ bốc lên một mảnh tro bụi, thân hình hắn như mũi tên liên tục lao thẳng tới trước.

Thời gian Địch Áo trì hoãn lấy đà quá ngắn, người bình thường căn bản không thể nào thấy rõ, đứng ở nhìn lại chỉ thấy một dãy tàn ảnh mơ hồ lướt đi mà thôi.

Ước chừng qua nửa giờ, khi Địch Áo phóng lên một ngọn núi nhỏ rốt cuộc thấy được đám người Tác Phỉ Á, hắn thả chậm tốc độ lặng lẽ đuổi theo đoàn xe.

Cách thật xa đã nghe thấy thanh âm Lôi Mông: "Ca Đốn hả? Ha ha ha, nếu không có ca ca ta, các ngươi nói không chừng..."

"Được rồi, Lôi Mông, ngươi đã nói xong chưa?" Ca Đốn không nhịn được cắt đứt vở kịch Lôi Mông tự biên tự diễn: "Đường đường nam tử hán vì sao dài dòng giống như lão bà bà vậy."

"Ta dài dòng từ khi nào?" Lôi Mông cả giận nói.

"Mấy giờ rồi, miệng của ngươi từng ngậm lại lần nào chưa? Nói nhiều như vậy, nói văng nước miếng tung tóe thế kia, trong đó chỉ có hai tư tưởng mà thôi." Ca Đốn nói: "Một là ngươi rất mạnh, cực cực cực kỳ mạnh, hai là chúng ta rất kém cỏi, phi thường phi thường kém cỏi. Nếu như không có ngươi, chúng ta nói không chừng sẽ phải xuất hiện thương vong."

"Ta nói không đúng sao?" Lôi Mông nói. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Ngươi nói rất đúng, chỉ cần ngươi có thể im lặng, chúng ta liền thừa nhận ngươi là võ sĩ cường đại trong nhóm chúng ta, được chưa?" Ca Đốn nói.

Địch Áo vào lúc này đã hóa thành một con mèo hoang lặng lẽ tiếp cận con mồi, hắn bụm miệng cười cười, từ từ tiến lại gần một chiếc xe ngựa, sau đó gõ nhẹ vào cửa khoang, co chân nhảy vào.

Bên trong buồng xe không có một bóng người, Mạc Lâm không biết đi đâu. Địch Áo mỉm cười bí hiểm, hắn gấp gáp trở về không chỉ là vì Tác Phỉ Á

"Người nào?" Phía trước truyền đến thanh âm Tuyết Ny.

Địch Áo nhảy ra khỏi buồng xe vẫy vẫy tay với Tuyết Ny, Tuyết Ny không nghĩ tới Địch Áo trở về nhanh như vậy, trên mặt lộ vẻ vừa mừng vừa sợ: "Địch Áo, ngươi…"

Cửa một chiếc xe ngựa khác lập tức bị đẩy ra, Tác Phỉ Á từ bên trong ló đầu ra nhìn quanh.

Thân hình Địch Áo bay thẳng lên trời như chim ưng giương cánh, mũi chân điểm nhẹ lên đỉnh xe lao thẳng tới chỗ Tác Phỉ Á, hắn đang ở trên không trung chợt lộn một vòng đáp xuống trước cửa xe ngựa.

Tác Phỉ Á vội vàng lùi lại nhường lối đi vào, thân hình Địch Áo chợt lóe rồi biến mất ở bên trong buồng xe. Tuyết Ny bất đắc dĩ lắc đầu, nàng biết Địch Áo đi ngăn chặn Võ Tôn Ma Phi nên trong lòng tràn ngập tò mò đối với trận chiến ấy. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc tìm hiểu căn nguyên sự tình, cho dù Địch Áo muốn nói khẳng định không phải nàng là người đầu tiên.

"Địch Áo trở về chưa?" Lôi Mông ở phía trước kêu lên.

"Về rồi." Tuyết Ny trả lời.

"Có bị thương không?" Lôi Mông lại hỏi.

"Ngươi còn có mặt mũi hỏi?" Ca Đốn nói.

"Ngươi có ý gì? Ca Đốn…" Lôi Mông tức giận hét lên: "Tại sao hôm nay ngươi luôn nhằm vào ta?"

"Không tại sao cả, chỉ là không ưa người nào đó thích thổi phồng bản thân." Ca Đốn trả lời: "Ta nói này Lôi Mông. Ngươi là võ sĩ cường đại nhất trong nhóm chúng ta, sau này có chuyện gì sẽ không cần làm phiền Địch Áo, đúng không? Ngươi lợi hại như thế còn sợ một gã Võ Tôn nho nhỏ sao?"

Lôi Mông im lặng không lên tiếng, thật ra tất cả mọi người đều rõ ràng giải quyết phiền toái đơn giản như thế, điểm mấu chốt là nhờ có Địch Áo bất chấp nguy hiểm trì hoãn võ sĩ cường đại nhất của đối phương. Nếu như Ma Phi ở chỗ này, cả đoàn xe đoán chừng đã sớm tan nát rồi.

"Vì sao câm rồi? Ngươi nói chuyện đi, nói a…aaa…!" Ca Đốn trề môi lẩm bẩm.

Ở bên trong buồng xe, Tác Phỉ Á hỏi: "Địch Áo, chàng có bị thương không?"

"Không có chuyện gì!" Địch Áo cười nói.

Tầm mắt Tác Phỉ Á rơi vào vạt áo nám đen, rách nát, mặt mày lập tức tái mét, vội vàng cúi người quan sát cẩn thận.

Nửa cái trường bào của Địch Áo đã bị thiêu hủy rồi, hiện tại hắn ngồi dưới sàn xe. Tác Phỉ Á quá mức cấp bách lấy tay sờ soạng ngẫu nhiên mò tới chỗ không nên động vào, thân hình bỗng nhiên cứng ngắc lại, sắc mặt từ từ đỏ rực, vội vàng chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Địch Áo cười thầm trong lòng, hạ giọng xuống thật thấp: "Thật sự không có chuyện gì, nếu không ta cũng không thể trở lại nhanh như vậy."

"Cái tên Ma Phi kia, chàng đã giết hắn?" Tác Phỉ Á nhẹ giọng hỏi, một Cực Hạn võ sĩ đơn đả độc đấu giết chết một vị Võ Tôn, chuyện này vốn không thể nào phát sinh. Nhưng Địch Áo đã sáng tạo quá nhiều kỳ tích rồi, cho nên Tác Phỉ Á tự nhiên suy nghĩ theo phương diện đó.

"Không có, Võ Tôn có lực chiến đấu quá cường đại, nhất là nguyên lực chiến giáp." Địch Áo nhẹ giọng thở ra: "Làm cho người ta rất đau đầu, ta không tìm ra cơ hội." Nếu như hắn cũng có thể thả ra nguyên lực chiến giáp, tên Ma Phi kia đã sớm bị hắn giết chết rồi. Uy lực Lôi Quang Phong Nhận vô cùng mạnh mẽ, nhưng Ma Phi phản ứng cũng không chậm, nếu muốn Ma Phi không rảnh tránh né chỉ có thể chính diện tấn công. Hắn phải tiến tới gần Ma Phi trong phạm vi chừng mười thước, sau đó buông thả Phong Nhận, xa hơn nữa thì Ma Phi có thể tránh né dễ dàng, Phong Nhận cũng bị giảm lực sát thương xuống vài phần.