Thần Điển

Chương 29: Chặn giết




Ngã Lệ quan sát Địch Áo chốc lát, thần sắc từ từ bình tĩnh trở lại, thế nhưng giọng nói vẫn còn lạnh lẽo: "Ngươi ra giá một lần nữa đi."

"A Ba Sĩ cho ta năm kim tệ." Địch Áo nói: "Chỉ cần ngươi trả giá cao hơn hắn, toàn bộ những thứ này đều thuộc về ngươi."

"Năm kim tệ?" Ngã Lệ nghi ngờ nhìn kỹ bao châu báu, lại nghĩ đến phong cách hành sự của A Ba Sĩ, cảm giác hẳn là không sai lắm mới nói: "Thật sự là năm kim tệ?"

"Ừ."

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy một người làm ăn kiểu như ngươi." Ngã Lệ mỉm cười nói: "Ta cho ngươi năm kim tệ, cộng thêm một đồng tiền là có thể cầm hết số châu báu này?"

"Cộng thêm một đồng?" Địch Áo ngây dại, vốn hắn muốn thử làm thương nhân lòng dạ hiểm độc một lần, cuối cùng làm không xong lại còn bị hố, hắn ra giá như thế là vì muốn đổi lấy cảm tình của Ngã Lệ, không ngờ rằng lại mua dây tự buộc chân mình.

Đáng tiếc là đối tượng Địch Áo đang giao dịch không phải là quý nhân hào khí rộng rãi, mà là chủ quán nho nhỏ trong một thị trấn xa xôi. Bởi vì đánh giá đối phương sai lầm, lại thêm đối phương kinh nghiệm tràn trề, cho nên hắn càng nói càng lâm vào bế tắc.

"Ngươi là đại nam nhân sẽ không tính toán chi li với ta chứ?" Ngã Lệ cười hì hì nói: "Hồi nãy ngươi nói chỉ cần ta ra giá cao hơn A Ba Sĩ, số châu báu này sẽ thuộc về ta, đúng không?"

"Ngươi đã thêm vào một đồng tiền lại còn nói ta tính toán chi li?" Địch Áo coi như hiểu được cái gì gọi là "bị cắn ngược" rồi, hắn ngó chừng Ngã Lệ nhìn hồi lâu, chỉ biết thở dài rồi lại thở dài nghĩ thầm: "Quên đi, khuya hôm nay trước tiên giải quyết mấy tên bên kia cho xong, ngày mai mua một ít đồ dùng cần thiết rồi rời khỏi Đôi Tháp trấn. Người nơi này… quá đáng giận."

"Thế nào? Đồng ý?" Ngã Lệ nhìn thấu vẻ mặt Địch Áo đang thả lỏng.

"Đồng ý." Địch Áo gật đầu.

"Tốt, đây mới gọi là đại nam nhân nha!" Ngã Lệ cười ha ha, sau đó khuôn mặt bất chợt nhăn nhó nói: "Thế nhưng, hiện tại ta không có nhiều tiền như vậy, thật là ngại quá, trước tiên ta ghi phiếu nợ cho ngươi, lâu nhất là hai tháng, ta sẽ trả đủ tiền cho ngươi, không thiếu đồng nào đâu, yên tâm đi."

Địch Áo trợn mắt há mồm ngay tại chỗ, một chữ cũng phun không ra, dùng một câu nói kiếp trước hắn từng nghe "sét đánh ngang tai vẫn bình thản đánh cờ chính là tướng tài", Địch Áo không yêu cầu mình có khả năng bình tĩnh đến mức đó nhưng tâm tính hắn cũng không kém. Thế mà giờ phút này hắn thật sự khống chế không nổi bản thân mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ta bây giờ viết phiếu nợ cho ngươi." Ngã Lệ xoay người lấy giấy bút ra, viết được mấy chữ mới ngẩng đầu lên hỏi: "Đúng rồi, ngươi tên gì?"

Việc Địch Áo muốn làm nhất bây giờ chính là bóp cổ Ngã Lệ, sau đó treo nàng lên tường, rống to vào mũi của nàng, ngươi dám đùa bỡn lão tử?

"Hình như ngươi đang khó xử?" Ngã Lệ nhận ra thái độ Địch Áo có điểm không đúng.

"Ta... ta cần tiền." Địch Áo nói năng quá tối nghĩa rồi, bởi vì hắn phải tận lực khống chế bản thân không bộc phát hung tính.

"Cần tiền làm gì?"

"Tiền có thể làm rất nhiều chuyện, ví như ở trọ, ăn cơm…, chẳng lẽ bảo ta ngủ ngoài đường hả?" Địch Áo đưa tay cầm lấy cái bọc, hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với đối phương.

"Không sao!" Ngã Lệ đè tay Địch Áo xuống: "Ngươi có thể ở trọ chỗ của ta, ta chuẩn bị cho ngươi gian phòng tốt nhất, ăn cơm miễn phí. Mọi thứ cứ bao trên người ta, thế nào?"

"Còn bao thứ gì khác nữa không?" Địch Áo vừa nói vừa nheo mắt cười cười.

"A? Ngươi còn muốn cái gì?" Ngã Lệ không hiểu ra ý đồ trong đó.

Địch Áo biết mình lại sai lầm rồi, một quả phụ đã quen nghe thiên hạ trêu chọc không thể nào không hiểu ý tứ của hắn. Nhưng bộ dạng Ngã Lệ không có gì khác biệt hết, chỉ có thể chắc chắn rằng Ngã Lệ và hắn đều thuộc về loại người khống chế tâm tình rất tốt. Thế mà hết lần này tới lần khác hắn cứ đâm đầu vào ngõ cụt.

"Không có gì." Địch Áo buông lỏng tay ra: "Tìm cho ta một gian phòng."

"Bây giờ?"

"Đúng, ngay bây giờ." Địch Áo nói: "Ta cần nghỉ ngơi, đúng rồi, buổi tối ngươi nghỉ ngơi lúc nào?"

"Ta hả? Khoảng mười giờ."

"Trước khi ngươi đi ngủ thì đánh thức ta dậy."

Mười giờ, Địch Áo mở mắt cực kỳ đúng lúc, thật ra quản lý giờ giấc sinh học là một việc rất dễ dàng, chỉ cần ra ám hiệu cho tâm lý là được rồi. Vấn đề là phải tin tưởng vào khả năng khống chế tinh thần của chính mình.

Địch Áo đứng lên từ từ mặc quần áo vào, hắn cũng không vội, vội vàng là một số người khác.

Hắn vừa đi tới cửa phòng thì cánh cửa đã bị đẩy ra, Ngã Lệ từ bên ngoài đi vào nói với Địch Áo: "Ngươi đã tỉnh rồi hả?"

"Ừ."

"Lúc này tỉnh dậy là muốn làm gì?"

"Chuẩn bị đồ đạc!" Địch Áo nói.

"Chỉ là thu dọn đồ đạc?" Ngã Lệ trừng to hai mắt.

Có lẽ do chuẩn bị nghênh đón một trận chiến đấu, giờ phút này Địch Áo phát ra một luồng nhuệ khí khiến cho người ta cảm giác cực kỳ khác thường. Hai mắt lấp lánh có thần, khí sắc trầm trọng, nhìn thế nào cũng không giống như đi thu xếp đồ đạc. Dĩ nhiên là phần lớn người bình thường sẽ không phát hiện dị thường, nhưng Ngã Lệ chắc chắn không nằm trong số người đó.

"Đúng vậy." Địch Áo đáp.

"Quên đi, ta cũng lười quản chuyện của ngươi." Ngã Lệ ngáp một cái lắc lư rời khỏi gian phòng.

"Ngã Lệ."

"Cái gì?" Ngã Lệ nghiêng đầu nhìn về phía Địch Áo.

"Ta cần một thanh kiếm."

"Lộ chân tướng nha?" Nụ cười Ngã Lệ có chút cổ quái: "Dưới lầu có phòng chứa đồ, đều là đồ vật của mấy tên nghèo rớt mồng tơi để lại thế chấp, ngươi tự đi lấy đi."

Thời gian không lâu sau, Địch Áo chậm rãi xuất hiện trên đường phố từ từ đi về hướng lữ điếm. Lúc này đã đến gần giữa đêm nên người đi đường rất ít ỏi, đã đi chừng mười phút cũng chỉ gặp phải hai người, còn đội tuần tra lại đụng tới vài nhóm.

Nếu như thật sự bộc phát xung đột, đội tuần tra ở Đôi Tháp trấn chẳng có tác dụng gì cả, bởi vì bọn họ nhân số tuy nhiều nhưng không có lực lượng trúng kiên, khó lòng tạo lực uy hiếp cho kẻ khác. Đội tuần tra tồn tại chỉ có một hiệu quả cảnh báo, đó là báo cho tất cả người mới tới rằng chúng ta đề phòng sâm nghiêm không nên ở chỗ này lộn xộn.

Trong lữ điếm cực kỳ vắng lặng, hiện tại đã đến giờ đi ngủ rồi, ngay cả lão bản lữ điếm cũng đã nghỉ ngơi. Chỉ lưu lại một tên tiểu nhị nhỏ tuổi núp ở trong quầy lim dim, ở bên trong góc phòng còn có mấy nữ nhân trang điểm son phấn ngồi tán gẫu, các nàng thấy Địch Áo đi tới liền ngậm miệng lại, ngó thẳng vào mặt Địch Áo. Tựa hồ đang chờ đợi Địch Áo mời các nàng uống vài chén. Chẳng qua là Địch Áo không có để ý các nàng, chỉ đơn giản ngồi xuống ghế, thần thái lãnh đạm làm cho các nàng rất thất vọng.

Loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt này cũng có một vài điểm mấu chốt, ví như phải chú ý thời gian, cuối giờ chiều cả sảnh luôn luôn ồn ào náo nhiệt, khoảng thời gian này thích hợp nhất tới chọn người. Còn vào giữa đêm gái đẹp cơ hồ đã bị người ta chọn sạch rồi, người còn ở lại hầu như chỉ là canh tàn cơm cặn, trừ phi đói điên rồi chứ trên căn bản sẽ không có người đánh chủ ý lên các nàng.

Địch Áo ngồi được mười mấy phút, tầm mắt dần chuyển vào mấy người phụ nhân kia, sau đó duỗi ngón tay ra ngoắc ngoắc một người trong nhóm.

Nữ nhân kia không dám tin tưởng, đầu tiên là nhìn chung quanh một vòng, tiếp theo mới dùng đầu ngón tay chỉ vào ngực mình để xác nhận.

Bất kể nói thế nào Địch Áo cũng là bạn thanh mai trúc mã với Tác Phỉ Á, cuộc sống trong trang viên không hề thiếu thốn thứ gì. Tác Phỉ Á và quản sự Bích Cơ chưa bao giờ bạc đãi Địch Áo, những thứ khác không nói, chỉ tính riêng trường bào hắn đang mặc đã là hàng thượng phẩm rồi. Nếu so sánh với đại thành thị thì không có gì lớn, nhưng ở chỗ này tuyệt đối là người có thân phận, địa vị cao sang, để cho những nữ nhân kia phải tự ti mặc cảm.

Thấy Địch Áo gật đầu, nữ nhân kia vui mừng quá đỗi, hôm nay không có làm ăn quyết định ngày mai nàng sẽ đói bụng, đối với nàng đây chính là đại sự cực kỳ quan trọng.

Nữ nhân kia đứng lên cố nở nụ cười đi về phía Địch Áo, vừa đến gần liền đặt mông ngồi lên trên đùi Địch Áo, bộ dạng như chim nhỏ dán chặt vào ngực hắn. Thế nhưng thể trạng nàng tương đối tráng kiện, sức nặng thân thể ép cho cái ghế không ngừng rung động phát ra thanh âm kẽo kẹt.

Một cỗ hương phấn thấp kém kèm mùi mồ hôi đập vào mặt khiến người ta hít thở không thông, nhưng thần sắc Địch Áo không hề thay đổi. Điều này thể hiện rõ năng lực chịu đựng cường hãn của hắn, phải biết rằng giờ phút này không khác gì cực hình cả, hơn nữa tay phải hắn lại còn nhẹ nhàng khẽ vuốt vuốt cái lưng nữ nhân kia, làm như trong ngực hắn thật sự là mỹ nhân thiên kiều bá mị vậy.

"Ngươi đi thu thập mọi thứ, sau đó đến phòng tìm ta." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Không cần gõ cửa, trực tiếp đi vào."

"Không cần chuẩn bị, chúng ta cùng nhau đi luôn." Nữ nhân kia dịu dàng nói, cố ý xoay xoay thân thể mấy cái, mùi mồ hôi tuôn ra càng thêm nồng đậm.

"Nghe lời." Địch Áo đưa tay vỗ một cái lên mông nữ nhân: "Lầu hai, gian phòng bên trái, nhớ chưa?"

Nữ nhân kia đứng lên bày ra nụ cười tự cho là đẹp nhất, lại còn tặng cho Địch Áo một nụ hôn gió, sau đó mới đi về hậu viện, các nàng cùng mướn chung một gian phòng tạp hóa nằm ở góc hẻo lánh nhất trong hậu viện. Địch Áo bảo nàng đi thu thập cho thấy là không hài lòng với bộ dạng của nàng hiện tại, cho nên nàng phải đi trang điểm lại lần nữa.