Thần Điển

Chương 271: Cực hạn khiêu chiến




Các võ sĩ của Đặng Khẳng Bá tước lĩnh đồng thời trợn mắt há mồm kinh hãi, lãnh chủ đại nhân cùng lãnh chủ phu nhân trở mặt rồi? Nếu như mọi người đã trở mặt, vậy thì bọn họ phải làm gì?

Đặng Khẳng đang định nói gì đó thì tiếng reo hò từ xa truyền đến cắt đứt lời của hắn, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy quân kỳ Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước không ngừng lui về phía sau, chỉ cách bọn họ không đủ ba trăm thước.

Đặng Khẳng hít vào một hơi, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước tự mình tiến lên nghênh đón địch nhân, An Đông Ny thủy chung tiêu cực tránh chiến. Sau khi trở về hắn sẽ gặp phải kết quả gì? Nếu như chiến bại, có lẽ Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước sẽ đẩy toàn bộ lý do chiến bại lên trên người hắn.

Đặng Khẳng ho khan vài tiếng ổn định lại tâm tình của mình, chậm rãi nói: "An Đông Ny, có lời gì chúng ta trở về từ từ nói, đây là một lần sau cùng, có được không?"

"Không có lần sau." An Đông Ny lắc đầu: "Ta… ta muốn về nhà."

"An Đông Ny, ngươi có thể nhìn xa một chút không? Nếu như Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước chiến bại, nơi nào là nhà của chúng ta?" Đặng Khẳng vội vàng la lên.

"Ta muốn trở về nhà của ta." Thanh âm An Đông Ny nghẹn ngào: "Khi chúng ta kết hôn, phụ thân ta cho người tới nói cho ta biết, nếu như ta xuất hiện ở trước mặt hắn lần nữa, hắn sẽ đích thân giết chết ta. Xem ra đây chính là vận mệnh của ta rồi, Đặng Khẳng, chúc ngươi hạnh phúc."

"An Đông Ny, ngươi nói ngu ngốc gì đó?" Lúc này Đặng Khẳng cực kỳ sợ hãi.

Trên chiến trường chính, liên quân Đại công lĩnh kế tiếp bại lui, nếu như không có kỳ tích phát sinh thì kết cục đã có thể đoán trước rồi. Bọn họ chẳng những chống đỡ không nổi thế công của Tái Nhân Hầu tước lĩnh, ngược lại còn hao tổn hơn phân nửa chiến lực ở chỗ này. Cường giả Võ Tôn có lẽ còn có thể chạy trốn, những võ sĩ bình thường nạp mạng là cái chắc rồi. Dĩ nhiên còn phải nhìn đám người Tái Nhân có bao nhiêu quyết tâm, nếu như quyết tâm tiêu diệt đối phương, bọn họ sẽ phải giao ra cái giá không nhỏ.

Đám người Địch Áo không rảnh để bận tâm đến tình huống ở chiến trường chính, ở đó có Ngõa Tây Lý căn bản không cần bọn họ phải lo lắng. Nhiệm vụ trước mắt là giải quyết xong tiểu đội Cực Hạn võ sĩ này đã xem như là thắng lợi to lớn rồi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đối phương hiển nhiên cũng có ý nghĩ đồng dạng, tất cả mọi người xuất thủ không hề giữ lại chút nào, mắt thấy Địch Áo sắp lao ra khỏi phạm vi Chân Hồng Chi Vũ phong tỏa, gã Địa hệ võ sĩ không còn kịp suy nghĩ vì sao Địch Áo làm được điều đó. Hắn còn chưa chuẩn bị xong đòn công kích vẫn phải động thủ, nếu đợi thêm một lát sẽ rất khó đánh trúng Địch Áo.

Từng đạo kình khí lăng không đánh tới Địch Áo, chỉ cần Địch Áo tiếp tục vọt tới trước sẽ bị kình khí đánh trúng, nếu lui về phía sau lại sẽ lọt vào phạm vi Chân Hồng Chi Vũ.

Triệt Á ở trên không trung bắn ra từng đạo Phong Nhận, mục tiêu công kích của hắn không phải là Địch Áo, mà là vùng phía sau Địch Áo. Phong hệ võ sĩ không thể nào dùng thân thể ngạnh kháng bí kỹ công kích, chỉ cần trì hoãn tốc độ Địch Áo chậm lại, Chân Hồng Chi Vũ sẽ có thể phát huy uy lực lớn nhất.

Thoạt nhìn ba người này không phải là lần đầu tiên phối hợp, tiến thối mười phần ăn ý, liên thủ công kích cơ hồ phong kín tất cả không gian Địch Áo có thể tránh né. Nếu như là một gã Phong hệ võ sĩ bình thường chỉ sợ đã sớm bị thương rồi, đáng tiếc là bọn họ đối mặt với Địch Áo.

Địch Áo hít sâu một hơi, thân hình không lùi mà tiến, phóng thẳng về phía Liệt Địa Kích. Địch Áo có lòng tin không bị Chân Hồng Chi Vũ đánh trúng là bởi vì có rất ít Hỏa hệ võ sĩ có thể khống chế Chân Hồng Chi Vũ tinh chuẩn giống như Phí Đức Sĩ, cảnh tượng hàng loạt quả cầu lửa ập xuống dĩ nhiên tráng quan, nhưng trong đó vẫn có rất nhiều khe hở để cho Địch Áo né tránh.

Liệt Địa Kích lại khác hẳn, trước tiên là mật độ công kích nhỏ hơn Chân Hồng Chi Vũ rất nhiều, nhưng nhờ thế uy lực của nó được gia tăng không ít. Kình khí vô hình khó tránh né hơn luồng hỏa diễm như thực chất kia.

Đối mặt Địa hệ võ sĩ đánh ra Liệt Địa Kích, Phong hệ võ sĩ bình thường chỉ có một lựa chọn là chạy ra khỏi phạm vi công kích, Phong Nhận không thể nào đánh tan công kích của đối phương, cho dù là Địch Áo Diễn Sinh bí kỹ cũng làm không được.

Địch Áo cũng không có biện pháp nào khác, nếu như không thể nhanh chóng xông qua sẽ bị đối phương quấn lấy ở chỗ này. Huống chi, hắn cũng muốn thử một lần xem bản thân rèn luyện kỹ xảo lúc trước rốt cuộc sẽ phát huy được bao nhiêu.

Triệt Á và gã Hỏa hệ võ sĩ công kích trọng điểm ba phía của Địch Áo, chỉ chừa mỗi hướng chính diện. Bọn họ căn bản không ngờ rằng Địch Áo sẽ chọn đột phá vòng vây từ chính diện. Ở trong mắt bọn hắn làm như vậy chẳng khác gì chịu chết, nhất thời không kịp phản ứng để cho Địch Áo chạy ra khỏi phạm vi Chân Hồng Chi Vũ.

Vào lúc này ở trước mặt Địch Áo chính là kình khí vô hình của Liệt Địa Kích. Gã Địa hệ võ sĩ chỉ đứng yên tại chỗ cười lạnh, đánh chết hắn cũng không tin Địch Áo có thể xuyên qua luồng kình khí mà không bị tổn hại gì. Trừ phi Địch Áo tình nguyện chấp nhận bỏ ra một phần thân thể làm cái giá, gã võ sĩ khẽ cong người lại, thân hình bắn tới trước y như một viên đạn pháo kim quang lấp lánh. Cho dù Địch Áo may mắn còn sống xuyên qua Liệt Địa Kích, chỉ cần bị hắn đụng phải cũng không thể thoát khỏi kết cục tử vong.

Ở trước mắt đám người Triệt Á, thân hình Địch Áo bỗng nhiên đung đưa qua lại nhanh như chớp lưu lại một dãy hư ảnh mơ hồ. Địch Áo di động quá nhanh, trong thời gian ngắn ngủi Địch Áo đã thả ra Tật Phong Tấn Ảnh bảy lần di động trong không gian chừng một thước vuông. Luồng kình khí của Liệt Địa Kích không phải là một lớp công kích, mà là từng nhóm nối nhau lao tới, để hoàn toàn né tránh chiêu này, mỗi lần di chuyển Địch Áo không được dừng lại lâu quá nửa giây.

Nghe thì thấy dễ dàng, chỉ cần Địch Áo không ngừng buông thả Tật Phong Tấn Ảnh là có thể thay đổi phương hướng né tránh kình khí vô hình. Trên thực tế, để làm được chuyện này Địch Áo chẳng những cần phải có năng lực buông thả bí kỹ liên tục, cường độ thân thể chịu đựng cũng có yêu cầu rất lớn. Cũng may Địch Áo đã được Ngõa Tây Lý rèn luyện thích ứng với phương thức vận động cao, cho nên thân thể vẫn không đến nổi hỏng mất.

Đối với Địch Áo, lần này xem như là mạo hiểm một lần, có nhiều lần kình khí lướt sát qua da thịt của hắn, chỉ cần Địch Áo chậm trễ một chút thôi, cho dù là một cái nháy mắt cũng có thể bị đánh trúng trọng thương rồi.

Mặc dù kình khí không có chân chính tiếp xúc thân thể Địch Áo, nhưng khí lưu cuồng mãnh vẫn để lại trên người Địch Áo mấy đạo vết xướt rướm máu, y phục rách tan tành, bộ dạng thoạt nhìn chật vật tới cực điểm.

Lúng túng nhất chính là tên Địa hệ võ sĩ, hắn đang đâm đầu lao tới chợt nhìn thấy một dãy tàn ảnh đung đưa, căn bản không thể định vị thân hình Địch Áo, cảm giác như vậy làm cho hắn rất khó xác định mục tiêu. Chỉ có thể dựa theo quán tính tiếp tục vọt tới trước, về phần có thể đụng vào đối phương hay không, hắn không thèm nghĩ tới nữa.

Khi Địch Áo cảm giác thân thể của mình sắp sửa không chịu nổi tốc độ vận động cao thế này nữa, rốt cuộc hắn cũng thoát ra khỏi phạm vi Liệt Địa Kích công kích. Chuyện kế tiếp lại vô cùng đơn giản, ngăn cản trước mặt hắn chỉ còn mỗi gã Địa hệ võ sĩ, Địch Áo chỉ cần thay đổi phương hướng một lần nữa là có thể bỏ rơi đám người Triệt Á, chạy tới trợ giúp Tác Phỉ Á ở bên kia.

Địch Áo bay vòng qua gã Địa hệ võ sĩ, sau đó tiếp tục buông thả Phong Ưu Nhã kéo giãn khoảng cách với đám người Triệt Á. Vừa nhìn tới chiến trường bên phía Tác Phỉ Á, có Phí Đức Sĩ ở đó nên Tác Phỉ Á sẽ không có vấn đề, nhưng Lao Lạp lại khó nói. Nàng không giống với Tác Phỉ Á, nói cho nghiêm khắc thì Lao Lạp là do Địch Áo mang về, Phí Đức Sĩ không có nghĩa vụ chiếu cố nàng, nhất là dưới tình huồng cường địch vây bốn phía, hắn nhất định phải bảo đảm cho Tác Phỉ Á an toàn trước.

Mấy gã võ sĩ xông về Phí Đức Sĩ đều bị Chân Hồng Chi Vũ ngăn cản ở bên ngoài, không có một gã võ sĩ nào dám ngạnh kháng Phí Đức Sĩ công kích, chỉ có thể không ngừng biến hóa phương hướng tìm kiếm nhược điểm của đối phương. Phí Đức Sĩ thậm chí còn rảnh tay giảm bớt một phần áp lực dùm cho đám người Tác Phỉ Á.

Tuyết Ny giơ tay phóng ra một mảnh Băng Vụ, nàng chỉ là Cực Hạn võ sĩ dĩ nhiên không thể khống chế địch nhân hành động như Không Gian Nhược Thủy của Nhã Duy Đạt. Nhưng vẫn có thể trì hoãn tốc độ của đối phương, lại còn có tác dụng che tầm mắt đối phương sáng tạo cơ hội cho Ca Đốn xuất thủ.

Tác Phỉ Á lại thả ra khí lạnh đóng băng mặt đất, làm như vậy cho dù địch nhân tấn công hay là lui về sau cũng sẽ bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định.

Ca Đốn vươn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoàn hỏa quang đỏ rực, bởi vì mới vừa tấn chức Cực Hạn võ sĩ, thời gian hắn buông thả Hỏa Thịnh Yến tương đối dài. Nếu như một mình đối địch, thời gian chuẩn bị dài như vậy đã đủ cho địch nhân làm rất nhiều chuyện, hoàn toàn có thể né tránh hoặc công kích phủ đầu. Hiện tại nhờ có Tuyết Ny và Tác Phỉ Á phối hợp bù đắp thiếu sót, mọi sự đã dễ dàng hơn nhiều