Thần Điển

Chương 263: Hỏa Thịnh Yến




"Giận không nhỏ nha? Tại sao lại trút lên ta chứ? Không phải là ta cự tuyệt ngươi, phi phi phi…" Lôi Mông còn chưa nói hết đã lập tức phản ứng lời nói của mình có tật bệnh, vội vàng nhổ ra vài ngụm nước bọt.

Sắc mặt Ca Đốn xanh lét, Y Toa Bối Nhĩ ở bên kia đã cười sấp cười ngửa trên mặt đất, Tác Phỉ Á ở một bên lắc đầu than thở: "Hai người này đúng là dở hơi mà."

"Lôi Mông, chuẩn bị sử dụng bí kỹ bảo vệ tính mạng tốt nhất của ngươi." Ca Đốn đứng lên.

"Để làm gì? Định khiêu chiến ta?" Lôi Mông mở to mắt ra vẻ ngạc nhiên: "Ai da, thần sắc ngươi hình như khá tốt nha?"

"Các ngươi trốn ra xa một chút." Ca Đốn không phản ứng lời nói của Lôi Mông, quay đầu nói với đám người Địch Áo.

"Đúng, đúng, các ngươi trốn ra thật xa cho ta, đừng để ảnh hưởng đến chiến cuộc." Lôi Mông không hề nhượng bộ, vén ống tay áo lên, hất hàm nói: "Xem ta thu thập hắn ra sao nhé!"

"Chuẩn bị xong chưa?" Ca Đốn bình thản nói.

"Bớt nói nhảm, có ngon thì ngày hôm nay nhà ngươi đừng có chạy." Ngay sau đó thân hình Lôi Mông đột nhiên cứng đờ, trừng mắt ngơ ngác nhìn Ca Đốn, sau đó dùng giọng nói vô cùng cẩn thận, thử dò xét: "Ngươi… ngươi lên cấp rồi?"

Ca Đốn từ từ giơ cánh tay phải lên, một đoàn hỏa diễm trắng sáng xuất hiện ở trong lòng bàn tay, tiếp theo hắn lật bàn tay xuống, đoàn hỏa diễm hóa thành vô số Hoả Tinh (đốm lửa) nhẹ nhàng hạ xuống đất. Sau một lát, vô số ngọn lửa đột ngột dâng lên, đầu tiên là liên kết với nhau tạo thành một dãy Hỏa Tường (tường lửa), rồi nhanh chóng ngưng tụ thành biển lửa bao phủ phương viên mấy chục thước.

"Ca Đốn lên cấp rồi?" Tác Phỉ Á vừa mừng vừa sợ kêu lên.

"Vì sao ta không cảm ứng được nhỉ?" Địch Áo cũng giật mình, dùng kinh nghiệm và lĩnh ngộ của mình để nhận xét những võ giả khác trên đại lục chính là sai lầm của Địch Áo.

Từ Giác tỉnh giả lên tới Thiên Phú võ sĩ, từ Thiên Phú võ sĩ tiến lên Quang Mang võ sĩ, từ Quang Mang võ sĩ đề thăng Cực Hạn võ sĩ. Mỗi một lần Địch Áo lên cấp đều dẫn phát Phong nguyên lực trong thiên địa, ban đầu, đây là lý do làm cho Ngõa Tây Lý khiếp sợ.

Những võ sĩ khác không làm được như thế, chỉ sau khi đột phá Đại Thành Luân trở thành Võ Tôn mới có khả năng dẫn phát hiệu ứng nguyên lực ở mức nhất định. Ở các hàng rào chướng ngại khác, cho dù thiên phú cực tốt có thể làm cho nguyên lực chấn động, chưa nói tới quy mô lớn nhỏ đã là chuyện cực kỳ hiếm hoi. Về phần Địch Áo thuộc về trường hợp đặc biệt trước nay chưa từng có. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Luồng hỏa diễm càng ngày càng dày đặc, cuối cùng nối thành biển lửa có kích thước chừng hai, ba mươi thước hoàn toàn bao phủ Ca Đốn và Lôi Mông ở bên trong.

Mặt đất chung quanh biển lửa phát ra một loạt tiếng vang "lách tách", tất cả đá tảng lớn nhỏ không ngừng nứt ra, trên mặt đất cũng xuất hiện vết nứt từ từ lan rộng. Đám người Địch Áo, Tác Phỉ Á đứng cách biển lửa hơn mười thước cũng cảm giác trên mặt bỏng rát, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ phải thả ra khí lạnh chống đỡ nhiệt lực ập vào mặt.

"Mụ nội ngươi, Ca Đốn, ngươi định hại chết lão tử?" Thanh âm Lôi Mông y như quỷ khóc sói tru từ trong biển lửa truyền ra.

"Ta lần đầu tiên buông thả bí kỹ này, còn rất mới lạ, Lôi Mông, ngươi có cơ hội thì chạy đi." Thanh âm Ca Đốn có vẻ đang rất hả hê.

Nếu như tầm mắt của bọn họ có thể nhìn xuyên thấu biển lửa sẽ có thể thấy Lôi Mông đang khổ cực di chuyển trong biển lửa, luồng hỏa diễm tỏa ra nhiệt độ khó thể tưởng tượng nổi, tựa hồ còn có năng lực biến thành thực chất. Lôi Mông co chân chạy vòng quanh, màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ điên cuồng run động, có lúc hắn nhảy lên cao nhưng động tác bị kìm hãm rất nhiều, tựa như chung quanh hắn không phải là lửa, mà là bùn lầy vô cùng vô tận.

"Lão tử không chơi, lão tử không chơi nữa, nhanh lên một chút…" Thanh âm Lôi Mông càng ngày càng cao, cuối cùng đột nhiên biến đổi: "Địch Áo, cứu cứu ta."

Địch Áo lo lắng Lôi Mông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa định lên tiếng bảo Ca Đốn ngừng tay, đúng lúc này một thanh âm lạnh như băng từ trên bầu trời truyền tới: "Hỏa Thịnh Yến? Ngươi là đệ tử trọng yếu của Viêm gia ở Thiên Không Thành?" Hỏa diễm hừng hực biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại mặt đất bóng loáng như gương, khuôn mặt Ca Đốn tràn đầy kinh hãi, ngó chừng bóng người trên bầu trời không chớp mắt, dùng thanh âm run rẩy nói: "Ngươi… ngươi là ai?"

Lôi Mông đặt mông ngồi xuống đất bỗng nhiên nhảy bắn lên y như điện giật, co chân chạy ra khỏi phạm vi mặt đất bóng loáng kia, bởi vì nơi đó vẫn lưu lại nhiệt độ thường nhân không thể chịu đựng nổi.

Sau đó hắn lại ngồi xuống, không ngừng đảo hai tròng mắt trắng dã, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm y như một con cá sắp chết khát. Nếu đổi lại là lúc bình thường, Lôi Mông đã sớm mắng chửi ầm lên rồi, nhưng bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn hô hấp.

"Không cần để ý ta là ai." Nữ nhân lơ lửng ở giữa không trung lạnh lùng nói: "Các ngươi mấy ngày hôm trước tới đây hô to gọi nhỏ, hôm nay còn quá đáng hơn. Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ tới hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến người khác tu luyện hay sao?"

Đám người Địch Áo, Tác Phỉ Á nhìn nhau ngại ngùng, mọi người đều không nói ra lời, học sinh làm sai bị sư phụ bắt gặp khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng.

"Nếu như không phải nhìn thấy tư chất các ngươi rất tốt, ta đã sớm đuổi các ngươi đi." Nữ nhân kia đảo ánh mắt qua rơi vào trên người Địch Áo: "Ngươi tên là gì?"

"Ta là Địch Áo." Địch Áo trả lời rất nghiêm túc.

"Sau này phải chú ý hơn, hiểu không?" Nữ nhân kia nói. Hẳn là nàng cho rằng thực lực Địch Áo mạnh nhất trong mấy người trẻ tuổi này, vì thế nói với Địch Áo là hợp lý.

"Hiểu !" Địch Áo cố nặn ra vẻ tươi cười.

"Mụ nội ngươi, Ca Đốn." Lôi Mông vừa thở gấp vừa tức giận quá mức, đột nhiên phát ra tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần kinh.

"Vô liêm sỉ !" Sắc mặt nữ nhân kia vừa hòa hoãn xuống lập tức giận dữ hai lông mày cau lại, lật ngược bàn tay đánh về phía Lôi Mông.

Lôi Mông chỉ tay tới Ca Đốn còn định tiếp tục mắng chửi, một đoàn khí lạnh đột nhiên xuất hiện bao phủ hắn vào bên trong.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Y Toa Bối Nhĩ vội vàng đứng ra: "Ngài đừng để ý, chỉ là tính tình của hắn không tốt lắm, sau khi chúng ta trở về nhất định sẽ cẩn thận giáo huấn hắn lại."

"Đúng vậy, đúng vậy." Tác Phỉ Á vội vã giảng hòa: "Mới vừa rồi hắn tỷ thí thua, cho nên..."

"Nơi này là địa phương tỷ thí hả?" Nữ nhân kia quát lên, thật ra nàng cũng không có biện pháp nào, những người có thể tới nơi này tu luyện đều là là người nhà, trừng phạt nho nhỏ còn được, nhưng thương tổn một ai thì nàng cũng không dễ khai báo.

"Chúng ta biết sai rồi !" Địch Áo vội vàng nói.

"Các ngươi thật là..." Nữ nhân kia lắc đầu, xoay người bay vào sâu trong Thánh Đế Tư hồ.

Đợi đến khi thân ảnh nữ nhân kia mất hút phía sau hồ nước, Ca Đốn giảm thấp thanh âm hỏi: "Tác Phỉ Á, nàng ta rốt cuộc là ai?"

Tác Phỉ Á lắc đầu: "Ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hình như trước kia từng nghe Lâm Tái đạo sư nói, trong Thánh Đế Tư hồ có hậu duệ Thánh Vũ Sĩ Đế Tư ẩn cư."

"Chắc là đúng rồi." Địch Áo gật đầu nói: "Lần trước ta cũng gặp qua nàng, không thể đúng dịp như vậy được, hơn nữa từ cách nói chuyện cũng có thể đoán được. Chúng ta gọi nơi này là Thánh Đế Tư hồ, nàng lại gọi là Thánh Địa."

Đúng lúc này bất chợt có tiếng nổ ầm ầm vang lên, khối băng bao quanh Lôi Mông vỡ vụn ra từng mảnh. Lấy thực lực Lôi Mông dĩ nhiên không có cách nào phá giải bí kỹ do cường giả cấp bậc Võ Tôn thả ra, đây là do khối băng tự động vỡ vụn. Nữ nhân kia chỉ muốn trừng phạt Lôi Mông một lần mà thôi, không hề có ý định giết chết Lôi Mông. Nếu không, giờ phút này Lôi Mông đã là một thi thể lạnh băng rồi.

"Ta…" Lôi Mông vừa định chửi ầm lên, rồi lại kịp thời phản ứng, nơi này không phải là địa phương hắn có thể đủ tùy tiện la hét, cho nên vội nuốt ngược những lời định nói trở vào.

"Ha hả, chúng ta trở về thôi." Địch Áo nhìn bộ dạng Lôi Mông là buồn cười, không biết nữ nhân kia dùng biện pháp gì mà khuôn mặt Lôi Mông ngưng kết một tầng băng mỏng, nhìn qua rất giống bộ hóa trang của thằng hề, thế mà bản thân Lôi Mông lại không có cảm giác.

"Ừ, đi thôi." Ca Đốn và Tác Phỉ Á cực kỳ ăn ý, không nói một lời, xoay người bước đi. Lôi Mông mang bộ mặt chói sáng lung linh đi ở phía sau, bất mãn lầm bầm: "Mụ nội nó, Ca Đốn, ngươi chờ lão tử !"

Thế nhưng Lôi Mông phát hiện ra không khí quỷ dị rất nhanh, mấy người Địch Áo không nhìn hắn còn đỡ, chỉ cần có người ném ánh mắt vào mặt hắn, sau đó lập tức có bộ dạng nín cười không nổi quay đầu sang nơi khác. Lôi Mông có thể nhìn thấy rõ ràng bả vài những người này không ngừng run rẩy. Mặc dù trí tuệ Lôi Mông có kém đến cỡ nào, giờ phút này cũng phải nhận ra có chỗ khác thường.

"Các ngươi đứng lại cho ta!" Lôi Mông thật sự không nhịn được, dù sao nơi này đã cách Thánh Đế Tư hồ rất xa, người đàn bà biến thái kia không thể nào đi đến chỗ này, hắn không cần phải cố kỵ gì nữa.

"Có việc?" Mấy người Địch Áo giơ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Lôi Mông hận đến ngứa răng, tựa như có chuyện gì đó tất cả mọi người đều biết, chỉ lừa gạt có một mình hắn không biết vậy. Điều này làm cho Lôi Mông có cảm giác bị bài xích ra ngoài.