Thần Điển

Chương 226: Bá tước lĩnh




"Rầm rầm ~!"

Mặt đất xuất hiện vô số vết nứt nhanh chóng lan tràn tới trước, đám võ sĩ gia tộc không kịp né tránh lập tức trúng đòn kêu la thảm thiết, lần lượt bị đánh văng ra sau máu me bê bết, ngay cả hàng rào phía sau cũng bị đạo kình khí đánh nát, máu thịt bay tán loạn bao phủ phương viên mười mấy thước, khung cảnh này thật sự quá kinh khủng.

Khoa Lâm triệt để u mê, hắn và Cách Lý Phỉ Tư mang theo các võ sĩ gia tộc chạy tới nơi này, một phương diện là muốn kéo lại tình cảm với Y Toa Bối Nhĩ, một phương diện khác là muốn tạo nên danh tiếng. Ở trong mắt bọn hắn lực lượng gia tộc phái ra đã đủ cường hãn rồi, nhưng bây giờ mới vừa tiếp xúc với các cường giả ở trong trang viên đã bị diệt toàn quân, bọn họ không có cách nào tiếp nhận kết quả cay đắng này.

"Làm hỏng cái gì ta sẽ bồi thường, yên tâm mà đánh." Môn La cười ha hả nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Hư thì cứ để hư vậy." Địch Áo cười cười nói.

"Khoa Lâm, ngươi nhớ kỹ cho ta !" Tác Phỉ Á lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn dám nhục mạ Địch Áo, ta tuyệt đối không để người còn sống rời khỏi trang viên này. Nàng vốn định tự động thủ, nhưng hiện trường bây giờ đã đổ ra không ít máu, hờn dỗi trong lòng đã phát tiết ít nhiều, lúc này nhìn trên tình hữu nghị trước kia mới bỏ qua cho Khoa Lâm thêm một lần.

"Tốt, các ngươi rất tốt." Khoa Lâm cười thảm nói, tầm mắt của hắn quét qua đám người Địch Áo, Tác Phỉ Á. Sau đó rơi vào trên người Y Toa Bối Nhĩ, nhìn thấy mặt mày Y Toa Bối Nhĩ tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, hắn từ từ cúi đầu đau khổ. Người thương trước kia từ giờ phút này xem như đã biến thành thù địch.

"Cút đi, nơi này không hoan nghênh ngươi." Địch Áo chậm rãi nói.

"Ngươi bỏ qua cho bọn họ, sau này bọn họ sẽ quay trở về làm phiền ngươi." Tái Nhân Hầu tước đột nhiên xen vào, đến bây giờ hắn mới chạy tới.

"Có lẽ là thế !" Địch Áo cười cười, Khoa Lâm có lẽ còn tìm hắn gây phiền toái, nhưng Cách Lý Phỉ Tư vĩnh viễn không có cơ hội đó.

Đám người Địch Áo lại cực kỳ thoải mái, lúc nãy náo loạn một trận, những gì nên làm đều đã làm rồi, chẳng cần phải quản chuyện tình sau này nữa. Cho dù có muốn bọn họ cũng không có biện pháp quản, đối với hướng đi trong tương lai tự nhiên có các đại nhân vật như Ngõa Tây Lý, Tây Cách Thụy Na lo lắng dùm bọn họ.

Không đề cập tới Khoa Lâm chật vật rời khỏi trang viên, ngày thứ hai đoàn người Tái Nhân Hầu tước cũng bắt đầu hành trình đi tới lãnh địa Lộ Dịch Sĩ Bá tước. Đại chiến sắp tới, hiển nhiên bọn họ phải diệt trừ sạch những nhân tố không ổn định trong nội bộ trước tiên.

Lần này Tác Phỉ Á không có đi cùng đám người Địch Áo, các nàng Tây Cách Thụy Na, Lâm Tái còn ở lại trang viên. Thân là nữ chủ nhân, Tác Phỉ Á không thể nào đi xa được, thật ra điều này cũng không có gì, nhưng làm Tác Phỉ Á buồn bực chính là cái đuôi nhỏ Lao Lạp cũng có thể danh chính ngôn thuận hấp tấp chạy theo sau Địch Áo. Còn nàng trên danh nghĩa là hôn thê chỉ có thể lưu lại yên lặng chờ đợi, cuộc đời đúng là không công bình mà.

Thật ra không chỉ là Tác Phỉ Á, ngay cả Ca Đốn và Lôi Mông cũng rất nhức đầu, mặc dù nói là đi đối phó Lộ Dịch Sĩ Bá tước nhưng trước đó mọi người từng mở mang tâm tình bàn đủ trò tiêu khiển. Bây giờ thì tiêu rồi, cho dù da mặt bọn hắn dày hơn nữa cũng cũng không thể làm trò "chuyện nhi đồng không được xem" trước mặt một nữ hài tử được.

Khi đến gần lãnh địa Lộ Dịch Sĩ, Tái Nhân và đám người Địch Áo tách ra, chia làm hai nhóm tiến vào Bá tước lĩnh.

Bá tước lĩnh chiếm diện tích lớn hơn Đường Ân Nam tước lĩnh không ít, thoạt nhìn cũng tương đối phồn vinh, ở thật xa cũng có thể nhìn thấy cửa thành rộng mở nghênh đón thương đội ra vào tấp nập, hai bên đường phố là dãy cửa hàng hoa lệ và dòng người lui tới nhộn nhịp. Tất cả mọi người đồng thời trầm tư hồi lâu, Lộ Dịch Sĩ kinh doanh lãnh địa của mình đúng là không kém.

Chỗ cửa thành đang có dòng người xếp hàng tiếp nhận kiểm tra, chủ yếu là để phòng bị đám cướp Phật Lang Duy lọt lưới gây náo loạn mà thôi. Hơn nữa Bá tước lĩnh không giống với hải cảng như Thánh Đế Tư thành, muốn đi vào cần phải nộp một khoản thuế kim nhất định, trong phương viên mấy trăm dặm vùng này, chỉ tính riêng thu nhập từ thuế đã là một khoản thu vào cực kỳ phong phú.

Mấy người Địch Áo xuất hiện dẫn tới một trận xôn xao nho nhỏ, bởi vì hình thể Hỏa Hống Thú khá lớn, thân thể màu đỏ hồng, sừng nhọn sắc bén…v …v, bất kể nhìn từ phương diện nào cũng không phải là hạng dễ trêu. Nếu như không phải là Hỏa Hống Thú biết điều đi theo phía sau Ca Đốn chưa từng chạy loạn khắp nơi, sợ rằng những người đứng ở cửa thành đã sớm hô hoán chạy giữ mạng từ lâu rồi.

Không cần biết mấy tên xa lạ này tới đây làm gì, tất cả mọi người lập tức mở ra một lối đi rộng rãi để cho mấy người Địch Áo thông qua. Đám người Địch Áo liếc nhau cảm thấy buồn cười, làm như vậy đúng lúc tiết kiệm được một ít thời gian.

Thấy mấy người Địch Áo đi tới, mấy gã võ sĩ giữ cổng thành mất tự chủ lui về sau mấy bước, mặt mày lộ vẻ hoảng sợ, có một gã võ sĩ có lẽ do khẩn trương quá độ thậm chí đưa tay định kéo chuông báo động ở cửa thành, may là một tiểu đầu mục đứng ở bên cạnh hắn nhanh tay ngăn cản.

"Các ngươi tới làm gì?" Tiểu đầu mục cố nặn ra nụ cười hỏi một câu, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nhận ra thanh âm của mình đang run rẩy.

"Đương nhiên là vào thành, bằng không ngươi nghĩ chúng ta tới làm gì?" Lôi Mông bật cười nói.

"Ta..." Tiểu đầu mục đỏ mặt nhưng không biết nên làm gì mới tốt, nếu như để cho đám người Địch Áo đi vào thì mấy tên kinh khủng này có thể sẽ gây phiền toái trong thành, khoản sổ sách sai lầm này nhất định sẽ gắn lên trên đầu hắn, nhưng bây giờ không cho vào thì tiểu đầu mục quả là không có lá gan này. Mặc dù mấy người trước mặt thoạt nhìn đều cười híp mắt có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết hạng người có thể sử dụng dã thú kinh khủng cỡ này thực lực không thể kém.

Trong khi tiểu đầu mục tiến thối lưỡng nan, một gã kỵ sĩ từ ngoài thành chạy tới nhìn thấy tình cảnh quái dị nơi cửa thành, hắn đầu tiên ngơ ngác mất một lúc rồi định lớn tiếng quát mấy câu, nhưng lời nói còn chưa có ra khỏi miệng hắn đã thấy được Hỏa Hống Thú Ca bên cạnh Đốn, sắc mặt lập tức chuyển sang tái mét.

Do dự trong chốc lát, sau đó kỵ sĩ giục ngựa đến gần chậm rãi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tát Mễ Nhĩ đại nhân !" Sắc mặt tiểu đầu mục lộ vẻ vui mừng, lúc này cho dù có cho mấy người Địch Áo vào thành hay không, hắn cũng không có trách nhiệm gì hết.

Ca Đốn im lặng quan sát gã kỵ sĩ kia, không nhịn được nói: "Ta nói Bá tước lĩnh các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Vào thành cũng phiền toái như vậy?"

"Ha hả, không phải như ngài nghĩ đâu !" Gã kỵ sĩ tên là Tát Mễ Nhĩ cười nói: "Con thú bên cạnh ngài quá lớn, khó trách làm cho bọn hắn sợ hãi. Các ngươi có thể tiến vào, hi vọng sự chậm trễ này không quấy nhiễu tâm tình của các vị."

Thấy thái độ Tát Mễ Nhĩ không tệ, mấy người Địch Áo cũng không muốn nói dài dòng nữa, chỉ gật đầu cho qua rồi tiến vào trong thành.

Tiểu đầu mục kinh ngạc nhìn tới Tát Mễ Nhĩ, vị đại nhân này nổi danh tính tình táo bạo, tại sao hôm nay lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy? Chẳng lẽ là cũng sợ mấy người này?

Đám người Địch Áo không nhận ra Tát Mễ Nhĩ nhưng Tát Mễ Nhĩ nhận ra bọn họ. Huống chi Hỏa Hống Thú xuất hiện ở nơi này nên Tát Mễ Nhĩ vừa nhìn đã xác định được thân phận mấy người Địch Áo.

Nhìn bóng lưng nhóm người Địch Áo biến mất ở trong dòng người, ánh mắt Tát Mễ Nhĩ hiện lên một tia quang mang hưng phấn, đúng là một đám không biết sống chết, lại dám đưa mạng tới tận cửa. Hiện tại Bá tước đại nhân đã có thể đạt thành nguyện vọng rồi, thử nghĩ sau khi chuyện thành công và hắn nhận được phần thưởng, trong lòng Tát Mễ Nhĩ hứng thú dâng trào, toàn thân tràn đầy lực lượng.

"Phi !" Tát Mễ Nhĩ không thèm quản tiểu đầu mục giật mình đứng ở một bên, vội vàng phóng ngựa chạy tới phủ đệ Lộ Dịch Sĩ Bá tước.

"Cái tên kia ta nhìn hơi quen thì phải? Nhưng nghĩ không ra đã gặp nhau ở nơi nào." Địch Áo cẩn thận nhớ lại nhưng chỉ có một ấn tượng mơ hồ.

"Mặc kệ nó đi, ta không quan tâm vấn đề này, Địch Áo, hẳn là ngươi hiểu chứ?" Lôi Mông nhìn sang Địch Áo.

"Ừ ừ, ta rõ ràng." Địch Áo cười khổ gật đầu.

"Nghe người ta nói gì không, hi vọng không có quấy nhiễu tâm tình của các vị, ngươi có nghe được không? Địch Áo? Ha ha." Lôi Mông vẫn chưa chịu buông qua đề tài này.

Địch Áo không còn lời nào để nói, dù sao Lao Lạp luôn đi theo chân hắn nên không thể xử lý Lôi Mông được, vì thế hắn chỉ có thể giả lơ mà thôi.

Thế nhưng mới đi không bao xa, mấy người đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, bởi vì ánh mắt những người trên đường đều nhìn bọn hắn cực kỳ quái dị., thậm chí có cả một ít hoảng sợ, một ít nghi ngờ …v …v, không thể nghi ngờ chút nào, chuyện này nhất định là ảnh hưởng do Hỏa Hống Thú mang đến.

Mấy lão bản cửa hàng đứng ở xa xa giương mắt nhìn Hỏa Hống Thú kinh khủng từ từ đi tới, ý nghĩ trong lòng mọi người cùng lúc nhất trí, đưa tay vái lên trời ngàn vạn lần đừng đến chỗ của ta, ngàn vạn lần đừng đến chỗ của ta.

Còn có một vài người bám theo phía sau, thỉnh thoảng chỉ về phía đám người Địch Áo, bộ dạng hẳn là định xem náo nhiệt. Lôi Mông không nhịn được quay đầu lại trừng mắt thật to, những người đó lập tức tránh ra nhưng không qua bao lâu liền tụ tập lại như cũ.