Thần Điển

Chương 188: Vô tình ngang qua




Nhưng Lâm Tái nhìn không thấu một điểm, đó chính là biểu hiện của Địch Áo, tựa hồ cường độ huấn luyện này vẫn không đạt tới cực hạn của hắn. Chuyện này khiến cho Lâm Tái cảm thấy rất tò mò, nghe Tác Phỉ Á nói hiện tại Địch Áo chỉ là Quang Mang võ sĩ cấp sáu, nhưng sau khi Ca Đốn và Lôi Mông kiệt lực, Địch Áo vẫn có thể hành động tự nhiên như thường.

Nếu như Lâm Tái biết Địch Áo từng dựa vào sức lực một mình hắn hao tổn chết qua một gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, chỉ sợ nàng không chỉ hiếu kỳ đơn giản như thế, có thể nói chuyện này căn bản không thể phát sinh. Chiến đấu giữa Cực Hạn võ sĩ và Quang Mang võ sĩ, kỹ xảo không có một chút tác dụng, bằng vào lượng nguyên lực khổng lồ, Cực Hạn võ sĩ hoàn toàn có thể đánh bại võ sĩ dưới cấp vô cùng dễ dàng.

"Ầm …"

Đầu tiên là Lôi Mông bị đánh văng ra ngoài sân, mười phút sau Ca Đốn cũng thở hỗn hển đặt mông ngồi xuống đất.

Địch Áo ngừng lại, hắn hao tổn nguyên lực không lớn nhưng thân thể sắp sửa không chịu nổi. Thế nhưng tình hình hai người khác thảm hại hơn hắn nhiều, Ca Đốn khá hơn một chút, có thể ngồi ở tại chỗ thở dốc, Lôi Mông lại không bò dậy nổi, nằm thẳng trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực phập phồng kịch liệt chứng tỏ là hắn còn sống.

"Không tệ, Lôi Mông kiên trì lâu hơn hôm qua một chút." Địch Áo cười nói.

"Không tệ cái rắm !" Lôi Mông vô lực đảo cặp mắt trắng dã nói: "Lại là lão tử thua trước, các ngươi chờ đó cho ta. Sớm muộn gì cũng có ngày ta đá các ngươi ra ngoài trước."

"Ha ha." Địch Áo và Ca Đốn đồng thời cười ầm lên.

Đúng lúc này từ nơi xa truyền đến một trận hoan hô, thanh âm vô cùng thanh thúy, hẳn là một nhóm nữ nhân cùng nhau la to.

"Ý? Xảy ra chuyện gì?" Lôi Mông chật vật ngồi dậy. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Chẳng lẽ Thánh Đế Tư học viện đã chiếm lĩnh khu vực khai thác mỏ rồi?" Ca Đốn nói.

"Từ trên thời gian hẳn là không khác nhiều lắm." Địch Áo gật đầu.

Chốc lát sau, thân ảnh Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ xuất hiện ở bên ngoài sân, bộ dạng hai người cực kỳ vui vẻ, khi còn cách hơn mười thước, Tác Phỉ Á đã lớn tiếng kêu lên: "Địch Áo, Địch Áo, tin tức tốt."

"Hắc hắc, có thể làm cho Tác Phỉ Á thất thố như vậy, nhất định là tin tức đặc biệt tốt." Lôi Mông thấp giọng cười nói.

"Tin tức tốt gì thế?" Địch Áo hỏi.

"Tuyết Ny rốt cuộc đột phá bình cảnh trở thành Cực Hạn võ sĩ rồi." Tác Phỉ Á bước nhanh tới trước mặt Địch Áo, đưa một phong thơ cho Địch Áo.

Địch Áo nhận lấy thơ nhìn lướt qua, đây là Tuyết Ny tự tay viết, ở trong thơ Tuyết Ny giới thiệu tình thế vùng phụ cận mỏ quặng, ba đại thế lực Thánh Đế Tư thành, Tái Nhân Hầu tước, đám cướp Phật Lang Duy tạo thành mối quan hệ rắc rối phức tạp. Đến cuối thư nàng mới viết vài dòng đơn giản, kể lại kinh nghiệm trải qua khi nàng thăng cấp thành Cực Hạn võ sĩ, còn có cảm ngộ đối với thiên địa, đối với nguyên lực, nàng hi vọng cảm ngộ của mình sẽ có ích đối với bằng hữu.

Văn phong rất phù hợp với tính cách Tuyết Ny, vô cùng đơn giản và bình thản, tựa hồ không xem chuyện lên cấp có gì to tát.

Ca Đốn và Lôi Mông phản ứng hơi kỳ quái, Ca Đốn bộ dạng buồn bã không biết đang suy nghĩ cái gì, còn Lôi Mông lại lười biếng nằm trên mặt đất, hai mắt đăm đăm, ngơ ngác nhìn lên mây trắng trên trời.

"Các ngươi bị gì vậy hả? Chẳng lẽ các ngươi không cao hứng vì Tuyết Ny sao?" Tác Phỉ Á ngẩn người ra, sau đó chợt hiểu ra gì đó, cười cười tế nhị.

"Cao hứng, dĩ nhiên là cao hứng." Lôi Mông cười khan nói.

"Mấy gã nam tử hán đáng thương bị tổn lòng tự ái, hì hì." Giọng nói Y Toa Bối Nhĩ có phần ranh mãnh.

Đây cũng là điểm khác biệt giữa tính cách Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ, các nàng đều hiểu tại sao đám người Địch Áo phản ứng kỳ quái như thế, nhưng Tác Phỉ Á lựa chọn làm như không biết, Y Toa Bối Nhĩ lại nhân cơ hội đâm thọt mấy câu.

"Này này, cái đó có quan hệ gì tới lòng tự ái?" Lôi Mông la lên. Thật ra mấy người bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng có mấy phần cảm giác mất mác, luận tuổi tác thì Tuyết Ny nhỏ hơn bọn hắn, luận trình độ tu luyện khắc khổ thì bọn họ tự nhận đã rất nỗ lực. Nhất là Ca Đốn, nhiều lần trải qua sinh tử thử nghiệm đã xem như rèn luyện trong hoàn cảnh cực hạn rồi, luận tài nguyên gia tộc, luận vấn đề gầy dựng trụ cột ở thời kỳ thiếu niên, bọn họ tuyệt đối không thua kém Tuyết Ny.

Nhưng bây giờ Tuyết Ny lại là người đầu tiên trở thành Cực Hạn võ sĩ, vứt bọn họ lại ở phía sau.

"Không sao hả? Thật không sao...?" Y Toa Bối Nhĩ cười hì hì nói.

"Thật ra chuyện này giống như chúng ta chạy bộ vòng quanh sân vậy." Địch Áo mỉm cười nói: "Vòng thứ nhất Tuyết Ny chiếm vị trí đệ nhất, nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục chạy, không phải sao?"

"Đúng vậy." Ca Đốn lập tức phấn chấn tinh thần, đưa tay túm lấy Lôi Mông, hô lên: "Lôi Mông, chúng ta tiếp tục!"

"Đúng cái rắm." Lôi Mông hất tay Ca Đốn ra không chút khách khí: "Ngươi đúng là một tên ngu ngốc."

"Ngươi nói ai?" Ca Đốn muốn phát cáu lên rồi, buồn bực quát.

"Nói ngươi đó." Lôi Mông chợt ngồi dậy: "Nếu bây giờ chúng ta là Cực Hạn võ sĩ, ừ, giống như Địch Áo mới vừa nói, chúng ta sẽ bắt đầu chạy vòng thứ hai, nhưng tại sao ngươi lại cho rằng ngươi có thể thắng được?"

"Tại sao ta lại không được?"

"Ngươi có thể so hơn Địch Áo không?" Lôi Mông nói.

Vẻ mặt Ca Đốn lúc này trở nên cứng ngắc, không sai, tốc độ Địch Áo lên cấp thật sự là quá nhanh, nếu như bọn họ có thể trở thành Cực Hạn võ sĩ trước Địch Áo trước một bước thì còn đỡ, đó là bởi vì bọn họ đã giành xuất phát trước. Nếu thật sự mới bắt đầu chạy ngang Địch Áo, tất cả mọi người ở nơi này đều bị Địch Áo hất ra phía sau, ngay cả Tuyết Ny cũng thế.

"Nói đi, ngươi có thể nhanh hơn Địch Áo không?" Lôi Mông thấy đúng lý liền không buông tha người.

"Ta không so với Địch Áo." Ca Đốn cười cười nói: "Chỉ cần ta nhanh hơn ngươi là được."

"Mụ nội..." Lần này đến phiên Lôi Mông hết chỗ nói rồi, con ngươi hắn xoay lòng vòng nói: "Ta cũng không so sánh với ngươi, ta có thể vượt qua Y Toa Bối Nhĩ là tốt rồi."

"Này…" Y Toa Bối Nhĩ lúc này hận đến đỏ mặt, tức giận nhìn chằm chằm Lôi Mông: "Ngươi có thể biểu hiện ra chút ít tiền đồ hay không hả?" Y Toa Bối Nhĩ lười biếng có thể nói là nổi danh ngang với trí tuệ của nàng, cho dù là ai đốc thúc cũng không có tác dụng, bởi vì chí hướng của nàng không có ở chỗ này.

"Không thể !" Lôi Mông xem như bất chấp giá nào rồi.

Ngày này, mấy người Địch Áo mới vừa ăn xong bữa trưa, còn đang ngồi tại chỗ suy đoán chiến cuộc bên ngoài, một gã võ sĩ bỗng nhiên vội vã xông vào: "Tiểu thư, phía nam xuất hiện rất nhiều võ sĩ !"

Địch Áo ngẩn ra hỏi: "Hướng tới chúng ta ?"

"Hình như không phải thế." Võ sĩ lắc đầu: "Nhìn bộ dáng có thể là đi ngang qua nơi này, thế nhưng trang phục của bọn hắn rất giống đạo tặc."

"Đại khái bao nhiêu người?" Lôi Mông hỏi.

"Nhóm đầu cũng có hơn một ngàn."

Mấy người Địch Áo cũng kinh hãi, tình hình trước mắt ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên, ngoại trừ đám cướp Phật Lang Duy ra thì không còn đoàn đạo tặc nào có quy mô lớn như thế, nhưng vì sao bọn chúng lại chạy đến nơi này?

"Đi, ra ngoài nhìn xem thế nào!" Địch Áo đứng lên nói với La Y: "Tập hợp tất cả mọi người lại, đóng cửa lớn lại chuẩn bị chiến đấu."

Nếu quả thật là người của Phật Lang Duy, vậy thì rất khó nói bọn chúng có thể công kích trang viên hay không, đạo tặc không khác gì châu chấu, nơi nó đi qua chắc chắn là gà chó không yên. Hiện tại chiến lực cao cấp trong trang viên chỉ có hai người Lâm Tái và Phí Đức Sĩ, dưới tình huống này bọn họ rất khó lòng bảo vệ tốt những người khác nếu xảy ra chiến đấu quy mô lớn.

Đợi đến lúc bọn họ đi tới gần cửa lớn trang viên mới có thể cảm giác được mặt đất rung động từng đợt. Mấy người Địch Áo chia ra đi lên trên hai tòa tiễn tháp của trang viên, từ đó dõi mắt nhìn ra xa là có thể thấy cách đó hơn mười dặm đang có một đội ngũ do nhóm lớn võ sĩ tạo thành đang di chuyển rất nhanh, phía sau bốc lên bụi mù cuồn cuộn theo tiếng vó ngựa ầm ầm.

Phía trước đội ngũ là một đại hán trung niên dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhợt, hắn đang liếc mắt nhìn thoáng qua trang viên ở xa xa, sau đó lập tức dời tầm mắt trở lại, xem bộ dáng là không có đặt tòa trang viên nho nhỏ này vào trong mắt.

"Đầu lĩnh !" Một gã kỵ sĩ từ phía sau chạy lên, lớn tiếng nói: "Trang viên kia có ánh sáng vũ khí phản quang, ta mang mấy người đi qua đó xem thế nào, được không?"

Ánh mắt đại hán trung niên chợt lóe, hắn làm sao mà không biết tên thủ hạ này có chủ ý gì chứ, nhưng mấy trận đánh trước đây đã tổn vài phần nhân thủ. Mặc dù hiện tại đã thành công phá vây chạy thoát ra ngoài, nhưng tinh thần nhóm thuộc hạ đã bị hạ thấp rất nhiều. Thành viên trong đội toàn là dựa vào cướp bóc mà sống, nếu lúc này ngăn cản rất khó tránh khỏi làm cho tinh thần càng thêm uể oải.

"Đi đi, tốc độ nhanh lên, không được quá một canh giờ !" Đại hán trung niên gật đầu đồng ý.

Gã kỵ sĩ kia nhất thời mừng rỡ: "Yên tâm đi, đầu lĩnh !" Sau đó là một tràng hoan hô vang dậy, trong đội ngũ tách ra một nhóm võ sĩ giục ngựa xông ra, số lượng tầm mười mấy người.

Những người khác trong đội ngũ nhìn đội nhân mã xông về phía trang viên với ánh mắt hâm mộ, trong lòng âm thầm tính toán nếu gặp tình huống tương tự nhất định phải giành trước mới được.