Thần Điển

Chương 178: Cố chấp




"Đừng có nằm mộng." Đường Ân đột nhiên cắt ngang lời Tư Phái Khắc: "Bá tước lĩnh rất nhiều người biết Tác Phỉ Á từng tu luyện ở Thánh Đế Tư học viện, ngươi cho rằng Tái Nhân Hầu tước sẽ không hoài nghi thành ý của chúng ta? Quá ngây thơ."

"Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?" Tư Phái Khắc trừng mắt lên hỏi.

Đường Ân trầm mặc chốc lát, đột nhiên dùng sức một bàn một cái, sắc mặt đột nhiên âm trầm, gầm lên: "Tác Phỉ Á, tin tức quan trọng như vậy, ngươi dĩ nhiên giấu diếm ta mãi cho đến hôm nay, ở trong lòng ngươi rốt cuộc có còn xem ta là phụ thân của ngươi hay không?"

Tác Phỉ Á và Địch Áo đồng thời kinh ngạc ngây người, Đường Ân làm khó dễ quá đột ngột rồi.

"Không có biện pháp." Đường Ân lại tự hỏi tự đáp : "Ban đầu Bố Lan Đạt bị chết kỳ lạ như vậy, sau đó có người tập kích Tác Phỉ Á, ta cũng chỉ đánh một trận với Cơ Tư của Sắc Vi Hoa gia tộc, rồi không làm gì nữa. Đối với một phụ thân vô năng như ta, Tác Phỉ Á nhất định là có oán hận, hơn nữa ta bây giờ chỉ định người thừa kế là Ba Lý Khắc. Vì thế Tác Phỉ Á và Địch Áo tìm được khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần làm sao nói cho ta biết được chứ?"

"Còn chưa đủ." Tư Phái Khắc cười cười nói: "Chúng ta nên quậy phá trong trang viên, ừ, hình như phải phá hủy mấy gian phòng, lại đả thương vài người, như vậy mới có thể được Tái Nhân Hầu tước tín nhiệm."

"Tư Phái Khắc thúc thúc." Tác Phỉ Á dở khóc dở cười nói.

Đang ngồi ở đây đều là người thông minh, bọn họ đã hiểu dụng ý Đường Ân, những lời đó sau đó chính là trọng điểm, Ba Lý Khắc với Cơ Tư Nam tước cấu kết dẫn quân đội của Sắc Vi Hoa gia tộc tiến công Nam tước lĩnh, xảy ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Đường Ân lại có thể nhẹ nhàng buông xuống, căn bản không có xử phạt Ba Lý Khắc, thậm chí còn tỏ vẻ trước mặt mọi người, Ba Lý Khắc mới là người thừa kế hợp pháp của Nam tước lĩnh. Vì thế Tác Phỉ Á lòng mang oán hận cố ý che giấu sự thật, không muốn chia sẻ tài phú từ khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần với Nam tước lĩnh. Hết thảy điều sẽ trở thành chuyện đương nhiên.

Thậm chí Địch Áo còn nhìn thấu một ít kế hoạch Đường Ân không nói rõ ràng. Người thừa kế Nam tước lĩnh trong tương lai là Ba Lý Khắc nhất định sẽ tìm cách tiếp cận Tái Nhân Hầu tước. Còn Tác Phỉ Á, Địch Áo sẽ đứng cùng trận doanh với Thánh Đế Tư thành, bất kể trong tương lai ai thua ai thắng cũng có thể chu toàn đường sống, Nam tước lĩnh tuyệt đối không bị diệt tuyệt. Nếu như Thánh Đế Tư thành chiếm cứ thượng phong, Tác Phỉ Á từ hiếu tâm sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, chủ động nghênh đón nhóm Đường Ân, Thánh Đế Tư thành không thể nào kiên trì tính toán nợ cũ với Đường Ân. Nếu như đến cuối cùng phe Tái Nhân Hầu tước đứng thượng phong, Đường Ân lại có thể tìm tội danh xóa bỏ Ba Lý Khắc hoặc là dứt khoát giết chết, sau đó để cho Tác Phỉ Á làm người thừa kế Nam tước lĩnh, nhìn trên mặt mũi Đường Ân, chẳng lẽ Tái Nhân Hầu tước lại đi gây sự với một cô bé? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Địch Áo không thể nói lời cảm thụ ở trong nội tâm là gì, người tên Đường Ân này suy nghĩ kín đáo, mỗi khi làm sự tình đều kín kẽ nước chảy không lọt, chẳng qua là có vẻ … vô cùng âm hiểm.

"Cứ như vậy đi." Đường Ân nói: "Chúng ta lập tức trở về chuẩn bị, đúng rồi, Tác Phỉ Á, chuyện tình phục kích không cần các ngươi nhúng tay, chỉ cần chuẩn bị tiếp thu hàng hóa là được rồi."

"Tiếp thu?" Tác Phỉ Á kinh ngạc hỏi lại.

"Các ngươi không thể đặt mảnh vỡ tinh thần ở trong sân chứ?" Đường Ân cười cười nói: "Chờ đến lúc người của Thánh Đế Tư học viện tới, nơi này sẽ trở nên rất là náo nhiệt."

"Hiểu !" Tác Phỉ Á nói.

"Số lượng mảnh vỡ tinh thần chiếm được, mấy người lão già chúng ta lấy ba thành, còn dư lại giao cho các ngươi." Đường Ân nói không hề khách khí: "Nếu như phẩm chất mảnh vỡ tinh thần đúng như lời các ngươi nói, chỉ cần chúng ta có đủ vận khí, có lẽ đủ hy vọng đột phá bình cảnh trở thành Võ Tôn, ha hả, mơ ước bao nhiêu năm nay."

Tác Phỉ Á không nói gì, phân phối như thế rất hợp lý, nàng cũng hi vọng phụ thân của mình, còn có hai thúc thúc có thể thuận lợi đột phá bình cảnh. Hơn nữa, từ vấn đề tuổi tác xem như là cơ hội cuối cùng của đám người Đường Ân.

"Còn nữa, chúng ta phải giữ vững khắc chế, trước tiên bỏ qua cho đoàn xe Phật Lang Duy chạy xa một chút, địa điểm phục kích lần đầu tiên ở trong Bá tước lĩnh là tốt nhất." Đường Ân nói: "Làm như vậy, sau khi chúng ta thành công đánh chết Hỏa Hồ Chu Địch Ti sẽ lập tức chạy sâu vào Khắc Lý Tư bình nguyên, có lẽ còn có thể cướp được nhóm hàng thứ hai, thậm chí là nhóm thứ ba, ha ha, ta thật sự muốn tận mắt thấy Phật Lang Duy sẽ biểu đạt đau lòng như thế nào."

"Bá tước lĩnh? Chẳng lẽ ngươi không lo lắng làm cho Lộ Dịch Sĩ Bá tước bộc phát lửa giận?" Tư Phái Khắc nói.

"Hắn không phải là chưa từng tới, chúng ta mà sợ hắn hả?" Đường Ân cười lạnh nói: "Huống chi thời điểm đánh cướp, ta không phải là Đường Ân Nam tước, mà là…, ha hả, đến lúc đó cứ tùy tiện tìm cho mình một cái tên mới là được rồi."

Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn suy tư trong chốc lát rồi chậm rãi gật đầu, toàn bộ kế hoạch đã rất chu toàn, bây giờ việc có thể làm chính là yên lặng chờ đợi, đợi đoàn xe Phật Lang Duy tiến vào lãnh địa Nam tước lĩnh.

"Chúng ta phải đi rồi." Đường Ân đứng lên: "Tác Phỉ Á, đoạn thời gian này đừng có trở về Nam tước lĩnh, ừ, nếu có thời gian ngươi nên oán trách ta mấy câu trước mặt người khác, hiểu không !"

"Ta biết rồi." Tác Phỉ Á nói.

"Ta sẽ tìm người liên lạc với ngươi." Đường Ân Nam tước trầm ngâm chốc lát, cảm giác những lời cần nhắn nhủ đều đã khai báo rõ ràng liền cất bước đi ra ngoài, Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn cũng đi theo sau hắn.

Đường Ân đẩy cửa phòng họp ra, mới đi được vài bước đã thấy một thiếu nữ đâm đầu đi tới, trong ngực thiếu nữ có một con mèo nhỏ đang mở to mắt nhìn bọn hắn.

"Bằng hữu của ngươi?" Đường Ân hỏi một câu rất tùy ý.

"Không phải, là nhóm Địch Áo mang về từ bên ngoài. Ừ, xem như là một người bạn đi." Tác Phỉ Á cảm giác hai chữ dã nhân tràn đầy nghĩa xấu, vội vàng đổi lời lại: "Ta đặt cho nàng một cái tên, gọi là Lao Lạp."

Lúc này, có lẽ là do cảm nhận được sát khí từ đám người Đường Ân tản mát ra, hoặc là phát giác nguyên lực dao động có tính uy hiếp, con mèo nhỏ đột nhiên gầm thét điên cuồng, hai móng vuốt vung lên cao, cố gắng chui ra từ trong ngực thiếu nữ kia.

Thần sắc thiếu nữ này đột nhiên trở nên cảnh giác lui về phía sau mấy bước, con ngươi khẽ co rút lại nhìn gắt gao vào đám người Đường Ân.

Tư Phái Khắc xoay chuyển tròng mắt một vòng, cười hì hì nói: "Con mèo nhỏ này rất có ý tứ nha!" Nói còn chưa xong, hắn đã chậm rãi đi tới chỗ thiếu nữ kia.

Thiếu nữ kia lập tức cúi người xuống, thân thể cong lại như con con báo, hai tay nắm lại thành quả đấm.

Tư Phái Khắc làm như không thấy gì hết, nhưng lại đột ngột thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ chạy tới trước mặt thiếu nữ kia, đưa tay ra định bắt lấy con mèo.

Thiếu nữ kia lập tức vung quả đấm phản kích, đánh vào giữa ngực Tư Phái Khắc.

Theo một đạo bạch quang đột nhiên xuất hiện, quả đấm của thiếu nữ thế mà lại trực tiếp xuyên qua màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ của Tư Phái Khắc, nhanh chóng tiếp cận ngực hắn. Mặc dù Tư Phái Khắc có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú cũng bị giật mình, lập tức nhấc hai cánh tay lên ngăn chặn trước ngực.

Một tiếng nổ cực kỳ nặng nề vang lên, thân hình Tư Phái Khắc lui về sau hai bước, còn thiếu nữ kia bị bắn ngược ra ngoài.

"Vô liêm sỉ." Tư Phái Khắc giận tím mặt, nguyên lực ba động bỗng nhiên nở rộ vô cùng điên cuồng, sau đó hắn giơ chân phải lên đạp xuống mặt đất.

Những người từng chứng kiến Tư Phái Khắc xuất thủ là có thể nhìn ra được tốc độ một kích này đã được thả ra rất chậm, đừng bảo là thiếu nữ kia, ngay cả La Y đứng ở gần đó cũng có thể chạy ra khỏi phạm vi công kích.

"Rầm rầm..."

Mặt đất xuất hiện vô số khe nứt nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, bàn đá, ghế đá, cột gỗ, bậc thang, cây cối, còn có đá lát đường…v…v, toàn bộ đều bị đánh nát bấy, trong vòng phạm vi hai mươi thước vuông lập tức bị biến thành một mảnh phế tích.

Thiếu nữ kia rốt cuộc tỉnh ngộ đối thủ cường đại đến cỡ nào, lập tức lui về phía sau nhảy lên trên một thân cây, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn quanh. Nếu như không phải là đám người Địch Áo, Ca Đốn còn bị uy hiếp ở trong tay địch nhân, nàng đã sớm liều mạng chạy trốn rồi.

"Chúng ta đi." Đường Ân lạnh lùng quát lên.

Tác Phỉ Á bất đắc dĩ thở dài nhìn một đống hỗn độn, được rồi, kể từ bây giờ, phụ tử bọn họ đã bắt đầu quyết liệt.

Tám ngày sau đó, nhóm mảnh vỡ tinh thần đầu tiên chạy đến trang viên Tác Phỉ Á, người chịu trách nhiệm áp tải chính là Sử Đế Văn.

Những ngày qua đám người Địch Áo vẫn không có nhàn rỗi, Địch Áo đào một cái hố thật to ở trong viện nhỏ của mình dùng để lưu trữ mảnh vỡ tinh thần. Tất cả công việc là do Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông hoàn thành, không hề mượn tay bất kỳ người nào khác, đất dư ra thì đổ cả vào trong viện.

Cơ bản sẽ không có người không phận sự tiến vào, hơn nữa Ca Đốn và Lôi Mông mang theo dã nhân tới chỗ này. Cho dù không có ai ở đây, nhưng có Hỏa Hống Thú hộ viện phương diện an toàn là không có vấn đề.

Bố trí xe ngựa thỏa đáng xong, mấy người Địch Áo quan tâm hỏi thăm về tình hình chiến đấu.

"Ha ha, các ngươi không thấy được đâu!" Sử Đế Văn vuốt vuốt cái đầu trọc của mình cười nói: "Đám thuộc hạ Phật Lang Duy tranh đoạt đồ của người khác đã quen rồi, đột nhiên bị chúng ta chặn lại đòi ăn cướp, vẻ mặt đám người kia cực kỳ đặc sắc nha!"

Mấy người Địch Áo cũng cười, giống như là một gã móc túi đi trên đường cái đột nhiên phát hiện có một bàn tay thò vào trong túi tiền của mình vậy, tâm tình hắn lúc đó hẳn là kinh ngạc còn nhiều hơn tức giận.

"Là Hỏa Hồ Chu Địch Ti dẫn đội hả?" Địch Áo hỏi.

"Đáng tiếc không phải là nàng." Sử Đế Văn lắc đầu nói: "Chỉ có một đám võ sĩ cắc ké, chúng ta căn bản không có phí lực."

"Ài, may là không phải Chu Địch Ti, Ca Đốn, bằng không tiền thưởng của ngươi sẽ bị người ta đoạt rồi." Lôi Mông cười nói.

"Tiền thưởng gì?" Sử Đế Văn nghi ngờ hỏi.

Ca Đốn hung hăng trợn mắt với Lôi Mông: "Đừng nghe hắn nói nhảm, căn bản không có chuyện gì hết."

Ca Đốn không nói còn đỡ, lời vừa ra khỏi miệng càng khiến cho những người khác càng thêm tin tưởng Lôi Mông nói là sự thật, Tác Phỉ Á và Sử Đế Văn vốn không biết nội tình liền đuổi theo hỏi tới.

Khi bọn họ biết được Ca Đốn từng nhận nhiệm vụ ám sát một trong những đầu lĩnh trong Phật Lang Duy, ánh mắt bọn họ liền trở nên quái dị, đây không phải là vấn đề gan lớn hay không, phải nói là cầm tính mạng của mình ra nói giỡn?

Lúc này Tác Phỉ Á âm thầm quyết định ở trong lòng, sau này nếu có đi cùng với nhóm Địch Áo, Ca Đốn nhất định phải cẩn thận một chút, lấy tính cách Ca Đốn đúng là không có phát sinh chuyện gì tốt cả.

"Tiểu tử, cũng may ngươi không có động thủ, Chu Địch Ti thân là Cực Hạn võ sĩ không phải dễ trêu chọc như vậy đâu." Sử Đế Văn lắc đầu không nói gì thêm nữa.

"Hắn đã sớm hành động rồi, chỉ là mạng tốt còn chưa có chết mà thôi." Lôi Mông mở miệng nói đầy tính âm dương quái khí.

Sử Đế Văn nhất thời hết chỗ nói, đã động thủ mà bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này, thật sự không phải là mạng tốt một cách bình thường nha?

"Ngươi không nói lời nào không có ai bảo ngươi câm." Ca Đốn cả giận nói.

Lôi Mông cười hắc hắc không nói nữa, niềm vui thú lớn nhất của hắn chính là chọc cho Ca Đốn nổi giận, giờ phút này hắn đã đạt đến mục đích rồi.

Lúc này cửa viện bị đẩy ra, thiếu nữ "dã nhân" chậm rãi đi đến, bây giờ nên gọi nàng là Lao Lạp. Tác Phỉ Á chẳng qua là thuận miệng đặt cho nàng một cái tên, nàng lại cực kỳ cao hứng nhảy múa cả buổi, từ đó về sau lúc người khác nói chuyện mà quên gọi tên của nàng, nàng nhất định sẽ lên tiếng nhắc nhở đối phương.

Lao Lạp liếc sang Sử Đế Văn đứng ở chính giữa, nàng nhận ra người này cùng một phe với Tư Phái Khắc mấy ngày hôm trước công kích mình, vì thế lập tức bày ra tư thế đề phòng, tiểu Miêu Tử trong ngực cũng phối hợp với chủ nhân, hai cái móng vuốt cào loạn trong không khí, miệng liên tục gầm gừ.

"Đừng, ta không phải tới đánh nhau." Sử Đế Văn vội vàng giải thích, lần trước Tư Phái Khắc xuất thủ như vậy, mặc dù nói là vì sáng tạo một cái cớ thích hợp. Nhưng sau đó đã bị Đường Ân và Sử Đế Văn cười nhạo thật lâu, nhắm về phía một cô bé buông thả Liệt Địa Kích? Đây không thể dùng mấy chứ chuyện bé xé ra to để hình dung, quả thực chính là khi dễ người ta một cách trắng trợn mà.

Sử Đế Văn không muốn dẫm vào vết xe đổ của Tư Phái Khắc, thế nhưng nói đi thì nói lại, cô bé này và con mèo nhỏ đâu có dễ đánh như vậy chứ? Nhìn điệu bộ hình như tùy thời chuẩn bị xông lên liều mạng với hắn thì phải?

"Không cần khẩn trương như thế, mấy ngày hôm trước chỉ là hiểu lầm, lại đây ngồi đi." Địch Áo cười nói.

Vẻ mặt Lao Lạp từ từ buông lỏng, mặc dù còn không hiểu Địch Áo nói hiểu lầm đại biểu cho cái gì, nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng, chỉ có Địch Áo nói mới có thể ảnh hưởng đến quyết định nàng như vậy.

Vốn là Tác Phỉ Á ngồi bên tay phải Địch Áo, bên trái là Lôi Mông và Ca Đốn. Bên cạnh Lôi Mông còn có chỗ trống, nhưng Lao Lạp không thèm nhìn tới, cứ trực tiếp đi tới bên cạnh Địch Áo rồi đứng thẳng tắp ở đó y như một cái đầu gỗ.

Ai nấy đều thấy được Lao Lạp muốn ngồi ở bên cạnh Địch Áo, nhưng vấn đề là nơi đó đã có người.

Mọi người ở chỗ này lại được lãnh giáo tính cố chấp của Lao Lạp một lần nữa, nàng không nói chuyện, chỉ đứng ngay tại chỗ, nhìn bộ dáng nếu như không có người nào nhường lại vị trí cho nàng, nàng sẽ tiếp tục đứng như vậy.

Không khí trở nên hơi lúng túng, Tác Phỉ Á không thể nào tặng lại vị trí cho nàng, trên đời này không có đạo lý đó, Lao Lạp không có liên hệ sâu nặng gì với Địch Áo, như vậy chỉ còn lại có Lôi Mông.

Lôi Mông nhìn Lao Lạp, lại nhìn những người khác, lộ ra vẻ mặt bị đánh bại, cười khổ nói: "Được rồi, được rồi, ngươi ngồi chỗ của ta."

Lao Lạp phi thường tự nhiên ngồi xuống vị trí Lôi Mông nhường lại. Ngay một câu cám ơn cũng không nói. Lôi Mông lại buồn bực thêm một trận, trong lòng âm thầm quyết định sau này nói thế nào cũng không ngồi bên cạnh Địch Áo nữa, tránh cho lúc đó lại phải nhường vị trí cho người ta, cần gì phải khổ thế chứ?

Tác Phỉ Á khẽ nhíu mày, hình như cô bé này có tính ỷ lại đối với Địch Áo quá cao. Nếu nói nghiêm khắc thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường giữa nàng và Địch Áo, không chỉ là chuyện hôm nay, trong mấy ngày này chỉ cần Lao Lạp muốn gặp Địch Áo sẽ trực tiếp chạy tới, cũng không quản trong phòng Địch Áo có người hay không, hoặc đang làm gì, mặc dù nàng không có ầm ĩ không làm khó xử, chỉ ngồi im tại chỗ, nhưng nhiều thêm một người tóm lại sẽ ảnh hưởng đến không khí.

Nhưng Tác Phỉ Á lại không thể nói gì được, dù sao chỉ là tiểu cô nương mà thôi. Lao Lạp trải qua đủ loại kinh nghiệm làm cho người ta đồng tình, huống chi bây giờ chính là thời kỳ mấu chốt Lao Lạp dung nhập vào xã hội bình thường, một khi làm cho nội tâm nàng sinh ra tâm tình mặt trái như ngăn cách hoặc là tự ti, vậy thì lại càng khó dạy. Dù thế nào đi nữa, Tác Phỉ Á cũng không thể hạ ngoan tâm quát mắng cô bé có vết sẹo đầy người này, chỉ có thể bất đắc dĩ mặc kệ nàng, chỉ cần không làm ra cử động khác người, Tác Phỉ Á sẽ coi như không thấy.

"Đúng rồi, người của Thánh Đế Tư thành sắp đến rồi hả?" Sử Đế Văn thoạt nhìn cao lớn hung hãn nhưng tâm tư lại cực kỳ cẩn thận, thấy không khí trong sân có vẻ lúng túng liền dời sang đề tài khác.

"Ừ, chừng ba, bốn ngày nữa là đến." Địch Áo gật đầu.

"Nhanh như vậy." Sử Đế Văn sờ sờ cái đầu trọc, ở trong lòng tính toán một hồi mới mở miệng nói: "Nhìn bộ dáng nhóm hàng thứ ba không còn kịp rồi."

"Nhóm thứ ba?" Mấy người Địch Áo đồng thời ngơ ngác.

"Nhóm hàng thứ hai đã tới tay rồi sao?"

Sử Đế Văn cười cười nói: "Tới tay hay không có gì khác nhau, tính toán thời gian hẳn là mới vừa rời khỏi Thiên Tinh hồ, tất cả mọi thứ đều nằm ở trong tay chúng ta, yên tâm đi, bọn hắn chạy không thoát."

Địch Áo gật đầu, Phật Lang Duy còn phải ứng phó Tái Nhân Hầu tước tiễu trừ, khẳng định không thể rút ra quá nhiều người tới bảo vệ đoàn xe. Cho dù có thể làm được, đoán chừng Phật Lang Duy cũng không dám làm như vậy, cả hai là đối thủ lẫn nhau quá lâu rồi. Một khi Phật Lang Duy xuất ra động tĩnh quá lớn, Tái Nhân sẽ dễ dàng phân tích ra mục đích của hắn. Dù sao thuộc hạ Tái Nhân Hầu tước vẫn đang tìm kiếm khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm.

Phật Lang Duy chỉ có thể trì hoãn thời gian chiếm khu mỏ, không thể nào để cho Tái Nhân phát hiện hắn rồi điều động quân đội quy mô lớn tranh đoạt. Vì thế, vô tình đúng lúc tạo điều kiện cho đám người Địch Áo đục nước béo cò, nếu như Phật Lang Duy dốc hết toàn lực, cho dù là Đường Ân Nam tước cũng rất khó lòng chiếm tiện nghi trong tay Phật Lang Duy.

"Vậy cứ như thế đi, nhóm hàng thứ hai sẽ đưa đến sau, chúng ta sẽ tính lại kỹ lưỡng một chút, thật ra đoạt được hai nhóm hàng đã đủ rồi, lòng tham không phải là tốt." Sử Đế Văn suy nghĩ một lát rồi nói ra suy nghĩ của mình.

Mấy người Địch Áo liếc nhau hội ý, đồng thời gật đầu tán thành, trước mắt thì nhóm mảnh vỡ tinh thần này đã đủ dùng rồi, dù sao trước khi đạt tới cấp độ Võ Tôn, nhu cầu sử dụng mảnh vỡ tinh thần chỉ có hạn mà thôi.

Thế nhưng một chuyện làm người ta đau đầu chính là Miêu Tử vẫn đang "ăn" đều đều. Mặc dù mỗi một lần Miêu Tử ăn hết một khối mảnh vỡ tinh thần sẽ làm mấy người Địch Áo chua xót không dứt, nhưng trong lòng mọi người cũng rất tò mò sau khi Miêu Tử ăn nhiều mảnh vỡ tinh thần như vậy, vượt qua thời kỳ trưởng thành sẽ biến thành hình dáng ra sao? Hẳn là một loại yêu thú phi thường cường đại nhỉ?

"Sau khi các ngươi hội hợp với người của Thánh Đế Tư thành thì nên cẩn thận hơn, không phải chuyện gì cũng vọt tới phía trước, nhất là ngươi..." Ánh mắt Sử Đế Văn ném lên trên người Ca Đốn, thật ra hắn không có thói quen giáo huấn vãn bối, nhưng Ca Đốn thật sự quá vọng động. Sử Đế Văn sợ đến lúc đó làm ảnh hưởng đến Tác Phỉ Á và Địch Áo.

"Biết rồi." Ca Đốn hơi lúng túng nói, bây giờ Ca Đốn đã không dễ nóng đầu như trước kia nữa, không phải là tính cách hắn xảy ra biến chuyển cực lớn, mà là hắn đã bắt đầu hiểu được suy nghĩ vì người khác. Ít nhất bây giờ Ca Đốn không bao giờ làm chuyện vì bản thân mình mà đặt người bên cạnh vào tình cảnh nguy hiểm.

"Bây giờ Đường Ân thúc thúc ở địa phương nào?" Địch Áo hỏi.

"Hắn đã chuyển sang hướng tây." Sử Đế Văn nói: "Chúng ta chuẩn bị nghênh đón đoàn xe thứ hai của Phật Lang Duy."

"Lần này các ngươi có thể đụng phải Hỏa Hồ Chu Địch Ti." Địch Áo nói.

"Thế nào? Lo lắng cho chúng ta?" Sử Đế Văn cười lên khàn khàn: "Ngươi nhận thức ba người chúng ta không đối phó được một con đàn bà?"