Thần Điển

Chương 173: Trở lại trang viên




Trước bình minh, Địch Áo và dã nhân quay lại sâu trong rừng cây, Ca Đốn và Lôi Mông đều không có ngủ, vừa thấy thân ảnh Địch Áo xuất hiện bọn họ lập tức tiến lên nghênh đón. Lôi Mông giành nói trước: "Vì sao giờ này mới trở về? Không có xảy ra việc gì chứ? Ngươi có phát sinh xung đột với bọn chúng không?"

"Phát sinh xung đột?" Địch Áo cười cười nói: "Nếu quả thật phát sinh xung đột, chắc chắn các ngươi không thể nhìn thấy ta lần nữa."

"Vì sao?" Lôi Mông sửng sốt.

"Chu Địch Ti ở bên kia." Địch Áo nói.

"Chu Địch Ti? Người nào… là …Hỏa Hồ Chu Địch Ti?" Lôi Mông lắp bắp mãi mới nói xong một câu.

"Đúng là nàng."

Lôi Mông và Ca Đốn bốn mắt nhìn nhau, mặc dù thực lực của bọn họ đã mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng muốn lấy lực lượng ba Quang Mang võ sĩ chiến đấu trực diện với Chu Địch Ti vẫn còn thua kém không ít, dù có cộng thêm dã nhân vào cũng vô dụng. Huống chi, Chu Địch Ti nhất định là có trợ thủ, một Cực Hạn võ sĩ dẫn dắt một đám Quang Mang võ sĩ, lực lượng song phương chênh lệch quá xa.

"Mụ nội nó, tại sao nữ nhân chết tiệt lại ở chỗ này?" Lôi Mông giận dữ mắng ầm lên.

"Địch Áo, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Ca Đốn nhỏ giọng hỏi, giờ phút này ngay cả Ca Đốn là người vọng động nhất cũng phát sinh tâm lý chán nản.

"Chúng ta trở về." Địch Áo nói.

"Chúng ta thật sự không làm gì hết, cứ như vậy quay trở về ?" Lôi Mông kêu lên: "Giao toàn bộ khu vực mảnh vỡ tinh thần cho bọn hắn?"

"Ai nói chúng ta không làm gì?" Địch Áo cảm thấy buồn cười, hình như Ca Đốn và Lôi Mông vừa đổi vai cho nhau thì phải?

"Hả?" Lôi Mông dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Địch Áo.

"Ít nhất ta bây giờ đã biết Chu Địch Ti đã tìm thấy mảnh vỡ tinh thần và định đưa chúng nó trở về." Địch Áo cười nói.

"Đưa đi đâu?" Lôi Mông hỏi.

"Phật Lang Duy ở chỗ nào, dĩ nhiên là sẽ đưa tới đó."

"Bọn họ đã phát hiện khu vực khai thác mỏ rồi, vì sao còn phải đưa đi?" Ca Đốn đột nhiên nói: "Chỉ cần Phật Lang Duy mang theo đoàn đạo tặc tới đây là được rồi."

"Hắn không thể làm thế." Địch Áo nói.

"Đúng, không thể."

"Trên đường trở về, ta đã cẩn thận nghĩ tới vấn đề này." Địch Áo chậm rãi nói: "Ca Đốn, ngươi nói thực lực Tái Nhân Hầu tước cường đại, hay là thực lực Phật Lang Duy cường đại?"

"Đương nhiên là Tái Nhân Hầu tước rồi, bằng không Phật Lang Duy đã sớm trở thành lĩnh chủ thực tế của nơi này." Ca Đốn nói.

"Cho nên Phật Lang Duy phải lưu lại ở bên kia để kiềm chế Tái Nhân Hầu tước, không thể để cho Tái Nhân Hầu tước phái quân đội ra phong tỏa Khắc Lý Tư bình nguyên."

"Có đạo lý !" Lôi Mông gật đầu tán thành: "Phật Lang Duy có ưu thế là di động linh hoạt, nếu như hắn không ngừng di chuyển quanh Hầu tước lĩnh tập kích quấy rối sẽ làm cho Tái Nhân Hầu tước rất khó lòng phái phần lớn võ sĩ tới Khắc Lý Tư bình nguyên tìm kiếm mảnh vỡ tinh thần. Hầu tước lĩnh lúc nào cũng gặp nguy hiểm, hắn chỉ có thể phái ra từng nhóm võ sĩ nhỏ, nhưng làm như thế sẽ khó lòng khống chế cục diện."

"Hơn nữa, trữ lượng mảnh vỡ tinh thần là có hạn." Địch Áo bổ sung: "Chuyện này giống ở giữa vùng quê trống trải tự nhiên có một nồi súp thịt thơm tho, kẻ nhìn thấy đầu tiên sẽ chiếm được chỗ tốt lớn nhất, hắn muốn ăn thịt là có thịt, muốn húp canh là có canh. Thậm chí sau khi ăn uống no đủ, phun mấy ngụm nước miếng vào trong nồi, hoặc là tiểu vào đó cũng được."

"Ngươi ác tâm quá đi." Lôi Mông cười khổ nói.

"Ta tin rằng Phật Lang Duy sẽ làm ra chuyện như vậy." Địch Áo thản nhiên nói: "Nếu Phật Lang Duy trì hoãn được Tái Nhân Hầu tước một ngày, người của hắn có thể tìm thêm một nhóm lớn mảnh vỡ tinh thần. Nếu như hắn có thể trì hoãn Tái Nhân Hầu tước một tháng, ta nghĩ thịt trong nồi cũng không còn thừa bao nhiêu. Đến lúc đó Phật Lang Duy sẽ hài lòng vứt bỏ, bởi vì hắn đã chiếm được chỗ tốt nhiều nhất, không cần thiết phải cướp đoạt sạch sẽ khoáng sản với một vị Hầu tước có quyền hạn tối cao trên Khắc Lý Tư bình nguyên. Đó là không thể, Phật Lang Duy hẳn là rõ ràng điểm này."

"Được rồi, được rồi." Lôi Mông lẩm bẩm, sau đó đột nhiên mở to mắt nói như quát: "Vậy còn chúng ta? Phật Lang Duy hài lòng chạy mất, Tái Nhân Hầu tước còn có thể tiếp tục uống một miếng canh thịt hoặc là nước bọt, xem ra vẫn có không ít chỗ tốt, chúng ta thì sao?"

"Chúng ta cũng có chuyện làm." Địch Áo cười nói.

"Chúng ta có thể làm gì?" Lôi Mông lắc đầu nói: "Trên phương diện thời gian, chúng ta đã thua xa cái tên Phật Lang Duy chết tiệt kia rồi."

"Chúng ta có thể bắt Phật Lang Duy phun ra mấy thứ vừa ăn được." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Nói đùa gì vậy?" Lôi Mông kêu lên: "Ngay cả Tái Nhân Hầu tước cũng không có biện pháp đối phó Phật Lang Duy, chúng ta có thể bắt được hắn?"

"Cướp thương đội của hắn." Hai mắt Ca Đốn bất chợt sáng rực lên.

"Không sai." Địch Áo gật đầu nói: "Muốn xuyên qua Khắc Lý Tư bình nguyên chỉ có một con đường. Chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, như như thật sự cần thiết, chúng ta cần phải nhờ Nam tước lĩnh trợ giúp. Có Đường Ân thúc thúc, Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn Hỏa, nhóm Hỏa Hồ Chu Địch Ti và đám võ sĩ thuộc hạ tuyệt đối không thể làm đối thủ của chúng ta."

"Nếu như bọn hắn không đi đường lớn?" Lôi Mông nói.

"Ngươi tính toán tốc độ xe ngựa chạy trong vùng hoang dã chưa?" Địch Áo hỏi ngược lại: "Nếu như đi trên đường lớn, bọn họ có thể chạy trở về trong vòng mười ngày, còn nếu đi vào khu hoang dã, một tháng cũng chưa thể đi tới Nam tước lĩnh. Cứ trì hoãn một ngày sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm."

Lôi Mông không nói gì thêm nữa, hẳn là đã bị thuyết phục.

"Huống chi, địa thế ở Khắc Lý Tư bình nguyên rất bằng phẳng, cơ hồ không có địa phương nào để ẩn nấp." Địch Áo nói: "Nếu đi trên đường lớn, những người khác còn cho rằng bọn họ là thương đội, một khi lén lút chạy vào khu hoang dã, chẳng phải là nói cho người khác biết, bọn họ có điều mờ ám hay sao?"

"Nếu như bọn họ muốn giấu đống mảnh vỡ tinh thần vào trong một sào huyệt bí mật?" Lôi Mông lại có ý tưởng mới.

Thật ra Lôi Mông cẩn thận cũng không phải là dư thừa, hắn liên tục nói lên nghi vấn từ đủ loại phương diện sẽ giúp cho ý nghĩ của Địch Áo càng thêm thành thục, kín kẽ hơn.

Địch Áo trầm ngâm chốc lát mới nói: "Khả năng này không lớn, Phật Lang Duy dừng lại ở cảnh giới Cực Hạn võ sĩ trong thời gian quá lâu rồi, hắn vô cùng cấp bách có được mảnh vỡ tinh thần cực phẩm. Hắn ở lại Hầu tước lĩnh kiềm chế lực lượng Tái Nhân Hầu tước đã là cực hạn nhẫn nại của hắn, rất khó tưởng tượng đến việc hắn phải chờ đợi thêm một đoạn thời gian nữa mới được chạm vào mảnh vỡ tinh thần."

Lôi Mông gãi gãi đầu, mặc dù Địch Áo phán đoán không có căn cứ nhưng lại có đạo lý. Hơn nữa những chuyện này chỉ có thể từ từ phán đoán, không có một ai dám bảo đảm chính xác một trăm phần trăm, chỉ cần có sáu, bảy thành cơ hội là có thể thử một lần rồi.

"Vậy thì chúng ta còn chờ gì nữa?" Ca Đốn nói: "Quay về nhanh lên."

"Nếu như chúng ta thật sự cướp đồ trên tay Phật Lang Duy. Các ngươi đoán hắn có thể khóc hay không?" Lôi Mông cười ha hả nói: "Hắn đánh cướp khắp nơi, bây giờ chúng ta cướp đoạt ngược lại từ trên người hắn, báo ứng báo ứng nha, ha ha ha !"

"Chúng ta cũng phải cẩn thận." Ca Đốn nói: "Phật Lang Duy sẽ liều mạng với chúng ta đó."

"Không sợ." Địch Áo cười nói: "Đạo sư Tác Phỉ Á sắp tới rồi, bản lãnh lớn nhất của Phật Lang Duy là chạy trốn, ẩn núp, thực lực hắn còn chưa đủ để tấn công chính diện trang viên chúng ta."

Thời gian quay trở về ngắn hơn lúc đi tới một chút, nhờ có dã nhân dò đường cho bọn hắn nên tránh bớt rất nhiều chuyện phiền toái. Sau khi rời khỏi vùng trung tâm Khắc Lý Tư bình nguyên, mấy người Địch Áo một mực chạy như điên, đoạn đường này dã nhân biểu hiện ra thể chất khiến cho người ta phải trợn mắt líu lưỡi. Hắn chỉ dựa vào hai chân chạy theo chiến mã, mấy con ngựa chạy đến mức phun bọt mép nhưng hắn lại không có chuyện gì. Hơn nữa, chỉ cần là chuyện hắn có thể làm được nhất định sẽ giành đi làm hết, ví dụ như thu thập củi, canh gác …vân …vân, chỉ có điều hắn ăn cơm rất nhiều, Lôi Mông vốn cũng ăn không ít nhưng không bằng một nửa dã nhân. Mỗi khi hắn ăn uống một trận như gió cuốn mây tan, toàn bộ thức ăn đêm hôm đó bị đảo qua quét gọn sạch sẽ liền lộ ra vẻ ngượng ngùng và nụ cười ngây ngốc.

Trên thực tế, đám người Địch Áo cũng rất ngại, tựa hồ bên cạnh bọn họ không phải là một người bằng hữu, mà là có thêm một tên nô lệ thì phải. Điểm mấu chốt là bọn họ còn giữ một mớ mảnh vỡ tinh thần của người ta. Trải qua thời gian nửa tháng, đám người Địch Áo rốt cuộc trở về trang viên, nhóm võ sĩ canh cửa trang viên trông thấy thân ảnh Hỏa Hống Thú từ xa lập tức chạy vào trong thông báo. Thời gian không lâu sau, Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ, Tuyết Ny và các nữ học viên của Thánh Đế Tư học viện nhau nhau chạy ra nghênh đón.

"Đại anh hùng đã chịu về nhà rồi?" Y Toa Bối Nhĩ cười hì hì kêu lên.

"Đại anh hùng?" Địch Áo sửng sốt.

"Đúng vậy nha, Tác Phỉ Á luôn luôn nói các ngươi đi ra ngoài làm một chuyện phi thường trọng yếu, ta hỏi nàng rốt cuộc là chuyện gì nhưng nàng không chịu nói cho ta biết." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Người có thể làm đại sự, đương nhiên là đại anh hùng."

"Đương nhiên là đại sự." Lôi Mông nói chen vào. Sau đó hắn liếc sang Địch Áo, tiện tay móc ra một cái túi nước, gỡ nắp gỗ đậy, đổ ra mấy viên đá phát sáng ném cho Y Toa Bối Nhĩ.