Không chỉ sắc mặt Lăng Hiêu đại biến, mà ngay cả hai người Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch cũng là vẻ mặt vô cùng khó coi, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, lấy thân phận và địa vị của bọn hắn, đã hạ thấp mình tới như vậy rồi, cho Diệp Trần đủ thể diện rồi, thế mà đối phương còn dám muốn tính mạng của Lăng Hiêu!
"Diệp công tử, ngươi nhất định phải làm tuyệt như vậy sao?"
Tôn trưởng lão lạnh giọng nói, bên trong đôi mắt hiện ra một vệt lửa giận nồng đậm, hiển nhiên đang gắng hết sức để kiềm chế.
Nếu như đổi lại là những người khác, hay là Diệp Trần trước đó không có lấy được loại thành tích kia thì vào lúc này chắc chắn hắn sớm đã một bàn tay đập tới đập lui.
Nhưng là bây giờ, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thực sự không muốn cùng với một tên yêu nghiệt nghịch thiên như thế kết xuống cừu oán.
Diệp Trần cười lạnh:
"Tuyệt sao? Ta cũng không cảm thấy như vậy! Nếu như vào lúc này người thua là ta, ngươi sẽ còn nói như vậy sao?"
Tôn trưởng lão im lặng.
Hoàn toàn chính xác, nếu như Diệp Trần thua thì lấy tính tình của Lăng Hiêu chắc chắn trước tiên sẽ làm cho Diệp Trần nhục nhã, sau đó thì giết hắn ta!
Mà đối với Tôn trưởng lão mà nói, sự sống chết của một con giun dế hắn chẳng thèm quan tâm!
"Diệp Trần, chúng ta hết lời ngon ngọt, chẳng qua là muốn hòa giải mâu thuẫn trước đó với ngươi, ngươi cố chấp như vậy, thật cho là Kình Thương tông ta là dễ bắt nạt như vậy sao?"
Sắc mặt Tuyệt Vô Địch cũng không thể không trầm xuống, giọng nói có chút phát lạnh nói.
Hắn thật ra thì sự độ kỵ và ghen tỵ ở trong lòng đối với Diệp Trần đang phát cuồng, chỉ có điều phong mang Diệp Trần bây giờ đang thịnh, nếu như vô duyên vô cớ giế t chết hắn thì chắc chắn sẽ tạo ra sự tức giận cho mọi người ở đây!
Cho nên, hắn mới có thể quyết định lui lại nhường một bước.
Thế nhưng là hắn làm sao cũng không nghĩ tới, mình đã ăn nói nhùn nhường tới như thế rồi, đối phương thế mà còn không biết điểm dừng, đây lập tức khơi dậy sát ý mãnh liệt trong lòng của hắn.
Theo như suy nghĩ của Tuyệt Vô Địch, dạng yêu nghiệt tuyệt thế giống như Diệp Trần, hoặc là cố gắng không đi đắc tội, nhưng một khi nếu như mâu thuẫn không thể nào hòa giải thì nhất định phải nhanh chóng trừ bỏ, bằng không vô luận là đối với cá nhân hắn hay là đối với toàn bộ Kình Thương tông đều sẽ hậu hoạn vô cùng!
Lăng Hiêu dường như cũng đã nhận ra sát ý trên người của Tuyệt Vô Địch và Tôn trưởng lão thì lập tức lấy lại tinh thần và đột nhiên thở phào nhẹ nhõm:
"Họ Diệp, đừng tưởng rằng ngươi lên tới đỉnh Thiên Kiếp thần tháp thì đã cảm thấy chính mình có bao nhiêu ghê gớm, ở trước mặt Kình Thương tông ta, ngươi cũng chẳng qua chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ mà thôi! Được, ta đánh cược thua ngươi tính mạng của ta, thế nhưng là ngươi có gan thì giết ta đi a! Ngươi có lá gan này sao? Ngươi dám không?"
Lăng Hiêu dưới sự đắc ý mà bắt đầu không kiêng kỵ chút nào mà chế giễu Diệp Trần.
Hắn thấy, không nói đến Diệp Trần có lá gan để giết hắn hay không, cho dù Diệp Trần thật muốn giết hắn thì hai người Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch chắc chắn cũng sẽ không ngồi yên mà không để ý tới.
Lấy tu vi của Diệp Trần là cảnh giới Hóa Thần tầng một, giết người trước mặt một tên Hợp Đạo Tiên Quân, điều này có khả năng sao?
Thậm chí, nếu như Diệp Trần quả thật dám ra tay, Tôn trưởng lão kia là có thể lấy đây làm cớ phản sát cái tai họa này!
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức chậm rãi ngẩng đầu lên, một mặt đạm mạc nhìn Lăng Hiêu một cái:
"Vốn là còn muốn chừa chút thể diện cho ngươi, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì ta thành toàn cho ngươi!"
Nói xong lời này, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm mạnh một cái:
"Thời Không pháp tắc!"
Bạch!
Ngay sau đó, Diệp Trần gần giống như thuấn di, đi tới trước mặt Lăng Hiêu.
Tốc độ nhanh chóng, đừng nói Lăng Hiêu căn bản không có kịp phản ứng, cho dù là Tôn trưởng lão có tu vi cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, tốc độ của Diệp Trần vậy mà lại nhanh tới như vậy!
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, hắn vừa rồi không có phát giác được bất kỳ chân nguyên ba động nào, Diệp Trần cũng đã vượt qua khoảng cách mười mấy thước, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Bành!
Sau khi Diệp Trần áp sát tới trước mặt Lăng Hiêu, không do dự một chút nào, trực tiếp một chưởng vỗ ở trên đầu của hắn:
"Hủy Diệt Pháp Tắc! Phá diệt!"
Một chưởng không có một chút bay bướm nào, hơn nữa còn không có bất kỳ chân nguyên ba động nào, nhìn qua giống như không có lực.
Tuy nhiên, một chưởng này rơi xuống:
Bành!
Lăng Hiêu vậy mà giống như bọt nước, trực tiếp hóa thành một đám sương máu, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Tê!
Đợi đến khi mọi người ở xung quanh kịp phản ứng là duyện gì vừa xảy ra thì toàn đỉnh núi lập tức yên tĩnh như chết!
Không ai từng nghĩ tới kết quả, một chưởng của Diệp Trần vậy mà vỗ chết Lăng Hiêu!
Hơn nữa, còn là ở trước mặt hai người Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch, cứ như vậy đường hoàng giết người!
"Hắn là điên rồi sao?"
Tất cả mọi người đều khó có thể tưởng tượng được nhìn qua đạo thân ảnh kia, trong lúc nhất thời tất cả đều choáng váng.
Theo như suy nghĩ của mọi người, Tôn trưởng lão trước đó sở dĩ không dám động thủ đối với Diệp Trần đó là bởi vì không có lý do chính đáng, sợ làm cho mọi người tức giận, nói hắn lấy lớn hiếp nhỏ, đố kỵ người tài!
Nhưng là bây giờ, Diệp Trần công khai giế t chết đệ tử Kình Thương tông, chẳng khác nào cấp cho Tôn trưởng lão cơ hội xuất thủ a!
Thậm chí, có rất nhiều người đang hoài nghi, Diệp Trần giế t chết Lăng Hiêu ở trước mặt mọi người, Tôn trưởng lão căn bản cũng không phải là không kịp ngăn cản mà là cố ý làm như vậy, vì để kiếm được một cái cớ nhờ vào đó mà diệt Diệp Trần đi!
"Thằng nhãi ranh ngươi thật dám!!"
Sau khi Tôn trưởng lão phản ứng lại thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung, vào lúc này căn bản không để ý tới mà đi suy nghĩ, vừa rồi Diệp Trần dùng là thủ đoạn gì, ngay cả hắn cũng không kịp ngăn cản thì đã tiêu diệt được Lăng Hiêu!
Ầm ầm!
Một đạo bóng mờ màu vàng kim cao tới mấy ngàn mét, từ trên người Tôn trưởng lão phóng lên tận trời, thực lực của Hợp Đạo Tiên Quân lập tức được thi triển ra toàn bộ!
"Hô!"
Toàn bộ trên đỉnh núi Thiên Kiếp, ở dưới sự bao phủ bởi khí tức của Tôn trưởng lão, giống như trống rỗng đột nhiên nhấc lên một cơn gió lốc!
Bạch bạch bạch!
Một số tu chân giả cách gần đó lập tức lảo đảo một lúc, thi nhau lùi lại!
Hợp Đạo Tiên Quân ở trên toàn bộ đỉnh nũi Thiên Kiếp này mà nói thì tuyệt đối là tồn tại cấp cao nhất!
"Các vị cũng đều thấy được! Tiểu tử này vô lễ ngông cuồng! Giết thiên tài môn hạ của ta! Căn bản không có dể Kình Thương tông vào mắt! Lão phu hôm nay nếu như không giáo huấn kẻ này một chút thì Kình Thương tông ta còn mặt mũi nào mà tồn tại?"
Tôn trưởng lão hiển nhiên cũng là sợ k1ch thích sự tức giận của mọi người, cũng không có nói muốn giết Diệp Trần, chri nói là cho hắn một chút giáo huấn, tuy nhiên trong lòng lại đang thầm hạ quyết tâm, quyết định phải nghĩ biện pháp đoạn mất căn cơ tu đạo của Diệp Trần!
Oanh!
Cùng lúc Tôn trưởng lão đang nói ra lời này thì bàn tay khổng lồ đã duỗi ra, nhanh như chớp hướng về phía Diệp Trần mà chộp tới!
Trước đó hắn là thật tâm muốn hóa giải mâu thuẫn với Diệp Trần, thế nhưng là cho tới bây giờ, muốn hòa giải đã là chuyện không thể nào, đã như vậy, vậy phải nhanh chóng diệt trì kẻ uy hiếp này!
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, đứng tại chỗ không có nhúc nhích, rơi vào trong mắt của mọi người thì dường như đã là sợ tới choáng váng.
Thật ra thì bọn họ lại làm sao biết được rằng, trước khi Diệp Trần tiến vòa Thiên Kiếp thần tháp thì đã đủ để chống lại Hợp Đạo Tiên Quân.
Mà bây giờ ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp, lại ngưng tụ ra được bốn mươi chín đạo phù văn, thực lực tăng lên không chỉ gấp mười lần, đã chính là đối mặt với Độ Kiếp Đế Quân, hắn cũng chưa chắc không có lực đánh một trận.
Còn về phần Tôn trưởng lão trước mắt này, hắn đã có niềm tin chiến thắng tuyệt đối!
"Xem ra chỉ có thể hiển lộ thực lực của mình..."
Diệp Trần ở trong lòng lẩm bẩm một câu, chuẩn bị sử dụng bốn mươi chín loại phù văn pháp tắc đi ngăn cản công kích của Tôn trưởng lão.
P/S: Ta thích nào...chương 1....Kim Phiếu nha...