Diệp Trần cũng chẳng thèm để ý tới cái lão gia hỏa mắt chó coi thường người khác này, sau khi nhận lấy ngọc bài thì trực tiếp đi tới một bên.
Sau đó,
Đến phiên Hi Nguyệt đăng ký.
Hi Nguyệt học dáng vẻ của Diệp Trần, từ từ đặt bàn tay ngọc ở trên tượng đại bằng ngọc...
Tuy nhiên, ngay sau đó:
Ầm ầm ~
Tượng đài bằng ngọc bỗng nhiên lắc loạn một trận!
Lưu chấp sự ở một bên thấy thế thì lập tức nhướng mày, dường như nghĩ tới điều gì đó, lập tức quát lớn:
"Không được có ý đồ lừa dối tượng đài bằng ngọc, bằng không tin tức của ngươi không có cách nào khắc ở trên tượng đài, hơn nữa còn có khả năng rơi vào sự phản phệ của tượng đài!"
Hi Nguyệt lập tức hơi ngưng lại:
Nàng ta vừa rồi đích thật là muốn khắc lên một phần tin tức giả, bởi vì không muốn bại lộ chính mình có thân phận thánh nữ Lạc Hà tông, thế nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, tượng đài này vậy mà có thể phân biệt tin tức thật giả!
Hi Nguyệt thè lưỡi, biết không có biện pháp nào tiếp tục giấu giếm, đành phản khắc lên trên tin tức thật sự của mình.
Tính danh: Hi Nguyệt
Cảnh giới: Hóa Thần tầng bảy
Tuổi tác: 25 tuổi
Tông môn: Lạc Hà tông
...
Xoạt!
Thông tin cá nhân của Hi Nguyệt sau khi xuất hiện ở trên tượng đài ngọc thì toàn trường lập tức xì xào bàn tán.
"Tu vi của nữ tử này thế mà lại là cảnh giới Hóa Thần tầng bảy! Hơn nữa mới chỉ có 25 tuổi!"
"Thiên phú như thế thực sự quá kinh khủng đi!"
"Chờ một chút! Lạc Hà tông...Hi Nguyệt...chẳng lẽ, nữ tử này chính là Thánh nữ đương đại của Lạc Hà tông, Hi Nguyệt tiên tử sao?"
"Điều này sao có thể? Theo như lời đồn thì Hi Nguyệt tiên tử, đây chính là tuyệt sắc giai nhân mà toàn bộ tinh vực trung tâm cũng khó mà có được, ngươi nhìn lại nàng ta xem, đẹp ở chỗ nào?"
"Thế nhưng là ở bên trong Lạc Hà tông, người có tên là Hi Nguyệt, hơn nữa thiên phú tu luyện nghịch thiên như thế còn có người khác nữa sao?"
"Xem ra lời đồn không thể tin a!"
...
Mọi người thi nhau bàn tán, nhất là các tu chân giả có giới tính là nam, mọi người càng là có vẻ mặt thất vọng.
Hi Nguyệt nghe được tiếng bàn tán của mọi người thì lập tức tức giận đến không chịu được, hơn nữa trước mắt dù sao cũng không giấu giếm được nữa, thế là dứt khoát thu hồi thuật dịch dung, hiện ra khuôn mặt thật của chính mình rồi chậm rãi xoay người lại.
"Oa! Thật đẹp a!"
"Đây mới là dung mạo thật sự của Hi Nguyệt tiên tử sao?"
"Không được! Ta phải chết! Trên đời tại sao có thể có nữ nhân xinh đẹp như vậy?"
"Hi Nguyệt tiên tử! Vì lời nói vô lễ trước đó của bọn ta, hướng tiên tử nói lời xin lỗi! Mời tiên tử nhất nhất phải tha thứ cho chúng ta!"
...
Khí chất và dung mạo của Hi Nguyệt vốn có thể nói là hoàn mỹ, lại thêm trước đó cố ý đóng vai xấu, bây giờ đột nhiên khôi phục lại dung mạo thật sự, nếu như so sánh thì tự nhiên càng hiện ra vẻ đẹp kinh diễm!
Một số người có tâm chí hơi kém, thậm chí nước bọt cũng đã chảy ròng ròng, làm ra trò hề.
Ngay cả Lưu chấp sự trước đó khó gần, cũng lập tức thu hồi vẻ khinh thường trước đó, vội vàng khom người nói:
"Hóa ra là Thánh nữ Hi Nguyệt của Lạc Hà tông, cặp mắt của lão phu vụng về, vậy mà không thể nhận ra, thực sự đáng chết!"
Lạc Hà tông cũng đứng ở trong hàng mười ba thế lực đỉnh cấp, tuy rằng ở vào vị trí cuối nhưng cũng không phải Nguyên Thủy tông nho nhỏ như bọn họ có thể so!
Hi Nguyệt căn bản không có để ý đến hắn, trực tiếp nhảy xuống đài đăng ký, sau khi lấy ngọc giản truyền tống của chính mình thì kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, sau đó xông ra đám người.
Mọi người thấy cảnh tượng này, nhất là tu chân giả có giới tính nam, lập tức từng tên đều đau lòng nhức óc, thi nhau bi ai thở dài:
"Tiên tử thế mà chủ động kéo tay tiểu tử kia!"
"Chẳng lẽ Hi Nguyệt tiên tử thích hắn?"
"Tiểu tử kia chẳng qua chỉ là một giới tán tu, xuất thân có khoảng cách! Tu vi chênh lệch, Thiên phú kém, Thậm chí ngay cả dáng vẻ bề ngoài cũng chênh lệch! Hi Nguyệt tiên tử đến cùng thích hắn ở điểm nào?"
"Không! Ta muốn solo với hắn!"
...
Mọi người nhìn qua bóng lưng của hai người đang dần xa thì lập tức thi nhau kêu r3n lên:
Ghen ghét!
Quá ghen ghét!
Vô luận là dung mạo, khí chất, tu vi, thiên phú hay là xuất thân đều coi là thiên chi kiều nữ chân chính!
Không nghĩ tới, vậy mà thích một người có vẻ bề ngoài xấu xí, hơn nữa vô luận là tu vi, thiên phú, xuất thân đều cực kém, thực sự không làm cho ai có thể chấp nhận được.
Hi Nguyệt kéo lấy tay Diệp Trần, chạy vội ra ngoài thành mới ngừng lại, lúc này mới bỗng nhiên ý thức được, chính mình thế mà chủ động kéo tay Diệp Trần!
Sau khi Hi Nguyệt phản ứng lại thì lúc này muốn hất ra, không nghĩ tới lại bị Diệp Trần trở tay một phát bắt được, sau đó thuận thế kéo một phát, trực tiếp đưa nàng kéo đến trước người.
"Ngươi..."
Hi Nguyệt hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà to gan như vậy!
Theo bản năng muốn đẩy Diệp Trần ra, thế nhưng là không biết vì sao, thân thể bỗng nhiên lập tức không nhúc nhích, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình không chế.
"Ngươi, ngươi muốn... Làm gì?"
Gương mặt xinh đẹp của Hi Nguyệt trở nên đỏ bừng, thậm chí hô hấp cũng lập tức trở nên có chút dồn dập.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Hi Nguyệt, trên mặt hiện ra nụ cười xấu xa, nói:
"Hi Nguyệt, ngươi nghe được những người vừa rồi kia nói những gì không? Bọn họ nói ngươi thích ta a!"
"Ta... Ta mới... Không có... có..."
Hi Nguyệt và Diệp Trần ở khoảng cách gần, bốn mắt nhìn nhau lập tức gương mặt xinh đẹp lại càng đỏ hơn, nói chuyện cũng biến thành cà lăm.
Thân thể Diệp Trần hơi hướng về phía trước, hướng Hi Nguyệt tới gần một chút, nói khẽ:
"Ta nghe nói, nữ nhân nói đều là ngược, không thích chính là thích, không có chính là có!"
"Cho nên, đến cùng là ngươi có thích ta hay không?"
Hi Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy chính mình có phần không cách nào chống lại ánh mắt nóng bỏng của Diệp Trần, không tự chủ được xoay đầu sang một bên, không còn đối mặt với Diệp Trần, lúc này mới hơi khôi phục lại mấy phần lý trí, mũi ngọc tinh xảo hơi nhíu lại, nói:
"Ngươi cái kẻ xấu xa này! Đại sắc lang! Ta không thích ngươi!"
"Không thích chính là thích, cho nên chính là thích a?"
"Hừ! Vậy ta thích ngươi!"
"Ừm, ta cũng thích ngươi!"
"Ngươi!"
...
Đối với Hi Nguyệt mỗi ngày chỉ biết ngồi xuống tu luyện, hoàn toàn không hỏi thế sự mà nói, đã khi nào thấy được phương thức tán gái lầy như Diệp Trần cơ chứ? Lập tức vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng bị Diệp Trần dây dưa không thể tránh được đành phải tế ra tuyệt chiêu của mình, gác kiếm ở trên cổ Diệp Trần, Diệp Trần cuối cùng rất thức thời ngậm miệng lại.
"Ta cảnh cáo ngươi, sau này còn dám nói bậy bạ chiếm tiện nghi của ta, thì ta...thì ta...không để ý tới ngươi!"
Hi Nguyệt vốn định hung tợn cảnh cáo Diệp Trần một phen, thế nhưng lời nói cuối cùng lại sửng sốt không có khí thế, cuối cùng ngay cả chính nàng cũng không nhịn được mà bật cười.
Diệp Trần thì giả bộ như một bộ dáng vẻ đáng thương, nói:
"Đừng nha! Cùng lắm thì sau này ta cái gì cũng đều nghe theo ngươi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, như vậy được không?"
Đôi mi thánh tú hơi nhíu lại, hiển nhiên hơi kinh ngạc:
"Thật sự cái gì ngươi cũng đều nghe ta?"
Diệp Trần lập tức nghiêm sắc mặt, khí phách nói:
"Đương nhiên là thật! Dù sao thì ta không có ưu điểm gì khác, nhưng có một cái ưu điểm lớn nhất mà nam nhân khác cũng không sánh bằng!"
Hi Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ đàng hoàng chính nghĩa của Diệp Trần thì lập tức cũng hơi thu hồi tâm tư đùa giỡn, hoài nghi nói:
"Là...nói biết giữ lời sao?"
Diệp Trần lắc đầu.
"Độ lượng khiêm nhường sao?"
Diệp Trần vẫn lắc đầu như cũ:
Hi Nguyệt lập tức càng cảm thấy tò mò:
"Vậy rốt cuộc là cái gì?"
Diệp Trần hít sâu một hơi, một mặt nghiêm túc nói:
"Ưu điểm lớn nhất của con người ta đó chính là nghe lời lão bà!"
Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần xoay người chạy.
Hi Nguyệt sửng sốt một lúc lâu cuối cùng mới phản ứng được, lập tức vung đoản kiếm lên, đuổi theo hướng Diệp Trần:
"Ngươi được lắm Diệp Trần! Lại chiếm tiện nghi của ta! Bản cô nương hôm nay không thể không giết ngươi!"
P/S: Ta thích nào...chương 5