"A? Con làm sao lập tức lại trở nên cao lên nhiều như thế?"
Sau khi Lâm Uyển Dung mừng rỡ, chẳng mấy chốc thì phát hiện thân thể của Diệp Trần trở nên to lớn hơn trước, Diệp Trần bây giờ chỉ sợ so với Tô Mạn đã ba tuổi thì cái đầu còn phải cao hơn một chút!
Diệp Trần sớm đã nghĩ kỹ lý do để chém gió, mặt không đỏ tim không loại, nói:
"Đạo trưởng sư phụ truyền thụ cho con một loại tiên thuật cho nên con liền lớn lên á!"
"Là như thế này a..."
Lâm Uyển Dung nhẹ gật đầu, trên đời này có rất nhiều chuyện mà khoa học cũng không có cách nào giải thích được, trên người Diệp Trần đã xảy ra quá nhiều, nàng ta bây giờ đã có chút thích ứng, tuy nhiên lời này của nàng ta vừa mới nói đến một nửa thì lập tức lại ý thức được một chuyện càng kinh người hơn, đôi mắt đẹp không thể không trừng một cái:
"Tiểu Trần, con...con biết nói chuyện rồi sao? Cái này chẳng lẽ...cũng là vị đạo trưởng kia dạy cho con?"
Diệp Trần biết, cho dù là hắn làm ra một cái thế ngoại cao nhân giả, cũng đủ làm cho Lâm Uyển Dung cảm thấy kinh hãi vạn phần, tuy nhiên chuyện đã đến một bước này, hắn cũng chỉ đành kiên trì, tiếp tục biên tập tiếp cái chuyện này:
"Mẹ, đạo trưởng sư phụ nói, hắn đã mở ra thức hải cho con, còn giúp con đả thông hai mạch Nhâm Đốc, con bây giờ chẳng những thông minh hơn so với trước kia nhiều, hơn nữa còn có được võ công tuyệt thế, sau này cuối cùng không cần phải sợ hãi những người xấu kia nữa!"
Lâm Uyển Dung thực sự bị biểu hiện của con trai mình làm cho kinh sợ, trọn vẹn ngớ người ra một lúc lâu mới vui đến phát khóc:
"Xem ra thật sự là ông trời có mắt! Ông trời có mắt a!"
Lâm Uyển Dung kích động không thôi, lập tức lại lôi kéo Diệp Trần, quỳ gối trước miếu thổ địa, liên tiếp dập đầu mấy cái:
"Đa tạ đạo trưởng truyền thụ tiên thuật cho con ta! Còn chưa thỉnh giáo pháp danh của đạo trưởng?"
Diệp Trần âm thầm cảm thấy buồn cười, lập tức lại thi triển ra bí thuật truyền âm:
"Thí chủ không cần phải khách khí, ta chính là Hỏa Vân chân nhân! Lệnh công tử có phong thái của tiên nhân, tương lai thành tựu không thể đoán trước, sau này vô luận ở trên người hắn xảy ra chuyện kỳ lạ cỡ nào, thí chủ cũng không cần phải kinh ngạc!Ta đi đây!!"
Diệp Trần nói xong lời này, không cho Lâm Uyển Dung cơ hội tiếp tục truy vấn, giọng nói trở nên nhỏ dần, giống như thể đã đi xa.
Lâm Uyển Dung ngơ ngác một lúc, nhịn không được cảm thán nói:
"Không nghĩ tới trên đời này vậy mà thật sự có tồn tại của tiên nhân!"
Khóe miệng của Diệp Trần không thể không nhếch lên, hiện ra nụ cười như ý.
Hắn biết, vở kịch mà hắn tự biên tự diễn này đã phá vỡ nhận biết trước kia của Lâm Uyển Dung, sau này trên người hắn có xảy ra chuyện kỳ lạ, mẹ hắn cũng có thể tiếp nhận.
...
Trên đường từ miếu thổ địa trở về nhà Tô Lam, Diệp Trần cũng không che giấu nữa, trực tiếp bước đi như bay để Lâm Uyển Dung lại kinh thán không thôi, tuy nhiên vì biểu diễn hung hăng quá mà hắn suýt chút nữa thì bị một cái ôtô đâm trúng, hai mẹ con lại chạy vội, người lái xe thì ngẩn tò te.
Chờ hai mẹ con trở lại nhà của Tô Lam, còn chưa có đi vào cửa thì ở bên trong đã nghe thấy tiếng âm thanh xôn xao hỗn loạn.
Sau đó thì một giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông vang lên:
"Báo gia ta lại cho các ngươi một cơ hội cuối cùng! Nói, đến cùng là ai đả thương anh em của ta?"
"Ta không biết! Ta thật không biết! Ngươi mau thả con gái của ta ra!"
Đây là giọng nói của Tô Lam, hơn nữa còn xen lẫn tiêng kêu mẹ mẹ của Tô Mạn.
Nghe được giọng nói của hai mẹ con Tô Lam, sắc mặt của Lâm Uyển Dung lập tức thay đổi lớn, vội vàng chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Diệp Trần thì lại phát lạnh, trông rất buồn cười, lập tức cũng bước nhanh đi theo.
Hai người chạy vào trong sân, chỉ thấy Tô Lam lúc này bị một đám người vây vào giữa, Tô Mạn thì bị một tên nam thanh niên bắt được, đang cố gắng giãy dụa.
"Dưới ban ngày ban mặt, vậy mà khi dễ phụ nữ trẻ em tay trói gà không chặt, trong mắt các ngươi có còn pháp luật nữa hay không?"
Lâm Uyển Dung thấy cảnh này thì lập tức đi lên trước, lớn tiếng quát lớn.
Trong đám người lập tức đã có người nhảy ra ngoài, bỗng nhiên có một số người trong đám người hôm qua nhảy ra, tiến đến xung quanh người đàn ông trung niên trên mặt đầy râu quai nón, trên người sát khí mười phần, nói:
"Báo ca, hai người này cùng là một bọn với chúng, hôm qua lúc Trương ca bị người ám toán, con đàn bà này cũng có mặt!"
Người đàn ông trung niên râu quai nón kia được gọi là Báo ca lập tức liếc mắt đánh giá trên người Lâm Uyển Dung, vốn là không để vào mắt thì lập tức phát sáng lên, híp mắt nói:
"Chà chà! Lại tới một vị đại mỹ nữ, xem ra lão tử hôm nay có diễm phúc không cạn! Đã như vậy, tất cả đều mang về cho báo gia ta! Hắc hắc!"
"Rõ!"
Giọng nói của tên Báo ca kia rơi xuống, lập tức có hai tên đàn em nhảy ra, chạy về phía Lâm Uyển Dung.
Tô lam lập tức cuống lên:
"Dung Dung! Bà chạy mau, không cần để ý tới tôi!"
Vẻ mặt của Lâm Uyển Dung lập tức trở nên trắng bệch, cứ như thế chạy đi mà vứt bỏ lại Tô Lam không để ý, cô ta thật sự không làm được, thế là cô ta cắn răng một cái chuẩn bị lôi Lâm gia ra.
Lâm gia ở Vân Châu là một trong tam đại thế gia, đối với những tên lưu manh du con trước mắt này, vẫn rất có lực uy hiếp, chỉ có điều cô ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Lâm gia, nếu không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, cô ta thực sự không muốn đánh lấy cờ hiệu của Lâm gia.
Tuy nhiên, không đợi Lâm Uyển Dung nói ra miệng, bỗng nhiên một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên:
"Sư phụ ta hôm qua hảo tâm lưu lại tính mạng cho các ngươi, không nghĩ tới các như thế mà không biết quý trọng, muốn tìm tới cái chết thật sao?"
Mọi người nhanh chóng nhìn vào, lập tức tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy người nói chuyện này lại là một đứa bé khoảng chừng ba, bốn tuổi, tuy nhiên ánh mắt của đứa bé này lại hết sức sắc bén, thực sự không giống như là một đứa bé mới chỉ có ba bốn tuổi.
"Này! Thằng bé con búp bê xuất hiện ở đâu vậy? Ngược lại rất thú vị a!"
Sau khi Báo ca phản ứng lại thì lập tức cảm thấy buồn cười, những người còn lại cũng thi nhau cười vang.
Tuy rằng tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, cảm thấy thắng bé như búp bê trước mắt này so với đứa bé bình thường khác dường như không giống cho lắm, nhưng là ai cũng không có để hắn vào mắt, dù sao hắn quá yếu ớt!
"Tiểu Trần! Nhanh lại đây!"
Lâm Uyển Dung nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên đứng ra, lập tức cuống đến độ vô cùng lo lắng.
Diệp Trần lại quay đầu hướng về phía Lâm Uyển Dung nhếch miệng cười một tiếng:
"Mẹ, mẹ yên tâm, trước khi sư phụ đi, truyền cho con một chút võ công, đối phó những người này cũng đã đủ rồi!"
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, trong nháy mắt vọt tới trước mặt một người, rồi mới giơ lên nắm đấm nhỏ nhắn xinh xắn của mình đập vào trên bụng của người kia!
Ầm!
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, người kia ngay sau đó thì đã bay ngược ra ngoài, ngã ngửa ra đằng sau hơn mười mét, kêu r3n không thôi.
"Cái này... Cái gì quỷ?!!"
Tất cả mọi người ngay lập tức đều choáng váng, tất cả đều không thể không hung hăng dụi dụi mắt của mình, sau khi xác nhận chính mình không có nhìn lầm thì lập tức đều muốn nghi ngờ vào cuộc sống!
Một người trưởng thành hơn một trăm cân, thế mà bị một đứa bé ba bốn tuổi đánh bay?
Chuyện này...vừa rồi xảy ra cái gì?
Ảo giác?
Yêu quái?
Toàn bộ người trong sân lập tức yên tĩnh như chết, tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt lên, miệng tất cả cũng đều há ra thật to.
Mà ngay cả Lâm Uyển Dung sau khi trải qua một vở kịch do Diệp Trần tự biên tự diễn, tuy rằng đối với biểu hiện khác xa với người thường đã miễn cưỡng có thể chấp nhận, thế nhưng là nhìn thấy tình cảnh quái dị như vậy thì vẫn là kinh ngạc nói không ra lời.
Mà ngay tại lúc tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, Diệp Trần cũng không có dừng tay, thân thể lần nữa nhoáng một cái đã phóng tới mục tiêu tiếp theo:
Ầm! Ầm! Ầm!
P/S: Ta thích nào......chương 6....tác giả truyện này viết ra cũng có điểm sáng tạo, dường như cũng có ý không làm cho người đọc quá nhàm chán, mà cảm thấy cũng không lan man mấy, cốt truyện rõ ràng, nội dung lôi cuốn, hay có kiểu đột nhiên lòi ra 1 sự cố, không đọc phí, không ủng hộ kim phiếu thì phí a.....