Cứ như vậy, mẹ con Diệp Trần sống trong nhà của Tô Lam.
Chớp mắt một cái, hơn một tháng trôi qua!
Diệp Trần ở trong hơn một tháng này gần như mỗi thời mỗi khắc đều đang tu luyện, nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể còn nhỏ, không cách nào gánh chịu quá nhiều chân nguyên, cho nên chỉ có thể làm gì chắc đó, tuy nhiên trong hơn một tháng này cũng đã miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng ba.
Cùng với hắn đã lĩnh hội được bốn mươi tám lực lượng pháp tắc, cho dù đối mặt với tu sĩ cảnh giới Luyện Khí hậy kỳ hắn cũng đã có sức chống lại.
Phải biết, ở trên loại nơi như Trái Đất này, cho dù là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ ở trong mắt người bình thường cũng đã là đại nhân vật thần tiên.
Nếu để cho người ta biết được, một đứa bé sinh ra còn chưa tới ba tháng đã có năng lực kh ủng bố như thế thì chỉ sợ không thể không làm cho người ta phải kinh hãi tới độ cái cằm cũng muốn rớt xuống!
Diệp Trần cũng là sợ dọa mẹ và Tô Lam, tự nhiên không dám thi triển ra thực lực kinh người của mình, vẫn như cũ thành thành thật thật ở bên trong cái nôi.
Tuy nhiên mặc dù là như thế, Diệp Trần vẫn luôn không khóc cũng không nghịch ngợm, biểu hiện thực sự quá tỉnh táo, hơn nữa cái đầu cũng cao nhanh, không đến ba tháng, thân thể tương đương với đứa trẻ khoảng một tuổi, quả thực để cho hai người Lâm Uyển Dung và Tô Lam kinh hãi không thôi, thẳng đến lúc đưa Diệp Trần đến bệnh viện, sau khi trải qua kiểm tra một phen, xác nhận rằng các chỉ số vật lý của hắn đều rất bình thường thì lúc này mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.
"Dung Dung, tôi có một loại cảm giác, tiểu Trần trong tương lai chỉ sợ thật không đơn giản a!"
Tô Lam nhìn qua đứa bé Diệp Trần trong xem, vừa vỗ nhè nhẹ lấy Tô Mạn đang ngủ say trong ngực, ung dung mở miệng nói.
Lâm Uyển Dung nhẹ nhàng vuốt v e đầu của Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, sau đó thì khẽ thở dài một hơi:
"Thật ra thì tôi ngược lại rất hy vọng, tương lai con tôi có thể làm một người bình thường mà thôi!"
Đôi mi thanh tú của Tô Lam hơi nhăn lại, nói:
"Dung Dung, mặc dù có thể có một số từ bà có thể không thích nghe, nhưng mà tôi vẫn còn phải nhắc nhở bà, Tần Nguyệt Nga kia cũng không phải loại lương thiện gì cả!"
Lâm Uyển Dung nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức hơi đổi:
"Tôi cũng đã chủ động rời khỏi, không còn trnah đoạt Thiên Ca với cô ta, cô ta còn muốn làm cái gì nữa?"
Tô Lam thở dài một hơi, lần nữa nhìn về phía Diệp Trần, nói:
"Thế nhưng là tiểu Trần dù sao cũng là con trai của Diệp Thiên Ca! hắn nhưng là con cháu đích tôn của Diệp gia! Bây giờ còn nhỏ, có lẽ không có chuyện gì, thế nhưng đợi đến lúc hắn trưởng thành, thế nhưng là có tư cách kế thừa Diệp gia!"
Sắc mặt của Lâm Uyển Dung càng thêm khó coi:
"Thế nhưng là mẹ con tôi lại không có ý định đi tranh dành cái gì..."
Tô Lam nói:
"Bà nói bà không tranh, Tần Nguyệt Nga chắc chắn sẽ tin tưởng sao? Tranh đoạt trong gia đình giàu có làm quan có bao nhiêu tàn nhẫn bà chắc là biết rõ hơn tôi?"
Lâm Uyển Dung im lặng không nói, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện ra vẻ vô cùng lo lắng.
Diệp Trần nghe được lời đối thoại của hai người, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ mình, thật không nhịn được muốn nói, chỉ cần cho con thời gian ba năm, cho dù là Tần gia lão tổ Tần Đạp Thiên, con cũng có thể gi ết chết cho hai người xem!
Chỉ chớp mắt lại trôi qua hơn hai tháng, đã đến mùa xuân năm thứ hai.
Lúc này Diệp Trần tuy rằng còn chưa tới sáu tháng, thế nhưng cái đầu cũng đã cao gần bằng đưa trẻ hai tuổi, hơn nữa tu vi cũng đã tăng lên tới cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, thật ra thì sớm đã có thể bước đi như bay, chỉ có điều cân nhắc tới khả năng tiếp nhận của Lâm Uyển Dung và Tô Lam, Diệp Trần giả bộ vừa mới học được dáng dấp đi bộ.
Mặc dù vậy cũng đã khiến cho hai người phải kinh ngạc không thôi, cảm thấy không thể tưởng tượng được rồi.
Ngược lại là Tô Mạn, vẫn là một đứa bé con cũng không hiểu được đạo lý trong đó, cao hứng lôi kéo Diệp Trần chơi đùa xung quanh, đến mức để thời gian tu luyện của Diệp Trần cũng trở nên ít đi rất nhiều, để hắn buồn bực không thôi.
Một ngày này, lúc trời sắp tối:
Diệp Trần đang bồi tiếp chơi đùa với Tô Mạn trong sân, chuẩn xác hơn mà nói là Diệp Trần nhìn Tô Mạn đang chơi, hắn thì vẫn luôn như đi vào cõi thần tiên, suy nghĩ như thế nào mới có thể dung hợp bốn mươi tám pháp tắc vào trong Thời Không pháp tắc.
Đột nhiên:
"Ầm!"
Cửa bỗng nhiên bị người khác đá một cước văng ra!
Ngay sau đó, một đám người hung thần ác sát từ bên ngoài vọt vào.
Lô Lam và Lâm Uyển Dung nghe được động tĩnh cũng lập tức thi nhau vọt tới:
"Các ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Đám người kia nhìn thấy Tô Lam và Lâm Uyển Dung thì lập tức từng tên hai mắt tỏa ánh sáng:
"Chà chà! Đã sớn nghe nói tiểu tử Chu Thành Công này có một người vợ như hoa như ngọc, không nghĩ tới hôm nay tới gặp một lần thấy được hai người, tiểu tử này quả nhiên là diễm phúc không cạn nha!"
Một tên to cao cầm đầu, trên mặt mang theo nụ cười dâm, ha ha cười nói.
Tô Lam lập tức nhướng mày, ngăn Lâm Uyển Dung ở sau mình, nói:
"Ta là vợ của Chu Thành Công, các ngươi nếu là muốn tìm Chu Thành Công thì hắn không ở nhà, mời trở về đi!"
Tên to cao kia cười hắc hắc, lại đi lên phía trước tới gần mấy bước, nói:
"Chúng ta thực sự là tới tìm Chu Thành Công, tuy nhiên hắn nếu như không có ở đây, vậy thì tìm vợ hắn cũng giông nhau a!"
Nói đến đây, tên to cao kia dừng lại một chút, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy có chút nhàu, lạnh lùng nói:
"Chồng cô trước đó vài ngày, tại sòng bạc thua sạch sành sanh, hướng đại ca của ta vay năm mươi vạn, hơn nữa còn thế chấp căn phòng này của các ngươi cho đại ca của ta, đây là chứng từ mà hắn lập xuống, bây giờ đã đến ngày phải trả, hắn lại chơi biến mất, chúng ta tìm không thấy được hắn thì cũng chỉ đành đến tìm vợ của hắn mà thu thôi!"
Tô Lam nghe được điều này thì lại liếc mắt nhìn vào tờ chứng từ kia, sắc mặt lập tức thay đổi lớn.
Chứng từ kia, quả thật chính là Chu Thành công lập, hơn nữa Tô Lam rất rõ ràng tính nết của chồng mình, từ hơn một năm trước đã lên cơn nghiện cờ bạc, đã thua mất hơn phân nửa gia sản, làm ra loại chuyện này cũng không kỳ lạ chút nào.
"Cái tên khốn kiếp này! Hắn làm sao có thể như vậy! Như vậy thì làm cho ta và con gái sống như thế nào?"
Vẻ mặt của Tô Lam trở nên trắng bệch, đau lòng không thôi.
Tên to cao kia lập tức cười khặc khặc một tiếng, nói:
"Cô gái xinh đẹp, người chồng này của cô hoàn toàn chính xác không phải là người chồng tốt! Không bằng sau này cô đi theo ta, chuyện phòng ốc, ta có thể thương lượng với đại ca ta một chút, như thế nào?"
Nói xong lời này, tên to cao kia lại đi tới gần một chút, vẻ dâm tà trên mặt lập tức càng phát ra nồng đậm.
Hai người Tô Lam và Lâm Uyển Dung thấy thế thì lập tức tất cả đều biến sắc, không thể không liên tục lùi lại:
"Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây!"
Tên to cao kia lại cười khặc khặc một tiếng nữa:
"Tôi muốn làm gì? Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, ta đương nhiên là muốn..."
Sưu!
Tên to cao kia mới chỉ nói ra được một nửa, đột nhiên một tiếng xé gió bay tới.
Ầm!
Một viên đá nhỏ bay vụt mà tới, trong nháy mắt bay vào trên mặt của tên to cao kia.
Hòn đá nhỏ không đáng chú ý tới này vậy mà có uy lực vô cùng, không thua kém đạn một chút nào! Từ má trái tên to cao này xuyên qua bay ra từ má phải, vậy mà xuyên thủng toàn bộ khuôn mặt của hắn!
"A!!!"
Tên to cao kia đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó thì che lấy mặt của mình, phát ra tiếng kêu thảm thiết như con lợn đang bị cắt tiết.
Mà mấy tên đàn em ở đằng sau hắn thấy thế thì lập tức từng tên tới tất cả đều sợ choáng váng, thi như nhìn bốn phía xung quanh, thế nhưng là cả bên trong sân này, ngoại trừ Tô Lam và Lâm Uyển Dung ra thì bên trong này cũng chỉ còn lại hai đứa trẻ khoảng ba tuổi, nơi nào còn có ai khác?
"Quỳ xuống nói xin lỗi! Bằng không, chết!"
Vào lúc mọi người ở đây còn đang nghi ngờ không thôi thì một giọng nói đầy uy áp giống như từ trên trời cao truyền xuống, đột nhiên vang lên ở trong sân, đột nhiên khiến mọi người sợ hãi hơn.
Nhưng mà mọi người không có chú ý tới chính là, một đứa trẻ nhìn qua ước nhừng khoảng hai tuổi lại rất bình tĩnh, hơn nữa sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ uy nghiêm hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn!
P/S: Ta thích nào...chương 4...