Vốn là lúc trước hắn còn suy nghĩ, Nhạc Vô Ky dù thế nào thì cũng có phần giao tình với hắn, nói không chừng có thể ở bên trong cửa ải tiếp theo có lẽ là một cái minh hữu có thể tranh thủ, không nghĩ tới vậy mà lại bị đào thải như vậy!
Hơn nữa Dịch Bạch này thế mà còn là đệ tử Vô Cực tông, cũng chính là sư đệ của Vân Phá Thiên!
Như vậy, hắn chẳng những thiếu một cái minh hữu có thể tranh thủ, thay vào đó lại thêm một cái kình địch!
Tình thế lập tức càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn!
Ngay tại lúc Diệp Trần có chút tâm ý phiền loạn, giọng nói của Thông Thiên tháp bỗng nhiên vang lên ở trong đầu của hắn một lần nữa, "Ai! Tiểu tử ngươi thật đúng là trêu chọc phiền phức! Xe ở ngươi xuất thân trên Hạo Thiên giới, bản tôn lại phá lệ nhắc nhở ngươi một lần!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức mừng rỡ, vội vàng thông qua thần niệm truyền âm nói:
"Tiền bối mời nói!"
Khí linh Thông Thiên tháp trầm mặc một lát, chỉ ung dung nói ba chữ:
"Vô Vọng kiếm!"
Diệp Trần rất là không hiểu, muốn tiếp tục hỏi thì khí linh của Thông Thiên tháp lại không nói thêm một câu nào nữa, hoàn toàn im lăng.
Vào lúc này tu vi của DIệp Trần đã đạt đến Nguyên Anh tầng chín, phong ấn trong đan điền còn chưa có hoàn toàn giải phóng, cho nên cho dù tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong cũng không cách nào đột phá cảnh giới Hóa Thần, thế là hắn dứt khoát bắt đầu dốc lòng suy nghĩ về ý tứ của khí linh Thông Thiên tháp.
"Tuy nói pháp bảo lấy được ở bên trong Mê La Tinh Hải là có thể sử dụng, thế nhưng Vô Vọng kiếm này và những pháp bảo khác hoàn toàn khác biệt, chân nguyên rót vào cũng không hề có tác dụng, thì lại nên phát huy uy lực của nó ra như thế nào?"
Tâm niệm Diệp Trần vừa động, thanh Vô Vọng kiếm toàn thân trong suốt kia phảng phất giống như không có gì đã xuất hiên ở trong lòng bàn tay của hắn, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận:
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần nếm thử các loại phương pháp thôi động pháp bảo, thậm chí ngay cả nhỏ máu nhận chủ lại chiêu thức lâu đời này cũng lấy ra, thế nhưng thanh Vô Vọng kiếm này vẫn như cũ không phản ứng chút nào, thậm chí so với phàm kiếm bình thường dường như cũng không có gì khác nhau.
Diệp Trần muốn thử câo thông với khí linh Thông Thiên tháp, đáng tiếc cũng vẫn thất bại, khí linh Thông Thiên tháp đã hoàn toàn không tiếp tục để ý tới hắn.
Mà đổi thành ra một bên, sau khi cái D1ch Bạch kia thành công đưa thân vào trước tám cường, số người vượt ải cũng đã không đủ mười người.
Chỉ chớp mắt lại qua hơn một tháng, tu vi của Diệp Trần đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh tầng chín đỉnh phong, chỉ chờ một đạo phong ấn cuối cùng ở trong đan điền kia được giải trừ, hắn đã có thể trực tiếp đột phá tới cảnh giới Hóa Thần.
Hơn nữa bởi vì trong khoảng thời gian này, lượng chân nguyên trong đan điền của hắn được lích lũy lớn, một khi đến thời điểm đột phá, chắc chắn có thể hậu tích bạc phát đột phá cảnh giới Hóa Thần sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
"Vũ Huy, số tầng vượt qua, tám tầng!"
"Đào thải!"
Sau khi người cuối cùng vượt quan bị đào thải đi, toàn bộ tầng tinh vực thứ bảy chỉ còn lại tám người.
Bọn họ theo thứ tự là: Diệp Trần, Long Thần, Lạc Huyền Băng, Vân Phá Thiên, Yến Cuồng Sinh, Phon Hoa Vũ, Tuyệt Vô Địch và Dịch Bạch.
"Chúc mừng các vị, vượt ải thành công!"
Ong ong ~~
Từng đạo lực lượng quy tắc bắt đầu xuất hiện ở trên thân tám người, thân hình của mọi người bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.
Rầm rầm!
Diệp Trần chỉ cảm thấy hoa mắt một cái:
Ngay sau đó, hắn đã đi tới một vách đá cao vút trong mây, hơn nữa chỉ có một mình hắn, bảy người còn lại đều được truyền tống đến những nơi khác.
Điều này lập tức để Diệp Trần âm thầm thở phào nhẹ nhóm, nếu như tất cả mọi người đều được truyền tống đến một chỗ thì chỉ sợ đám người Tuyệt Vô Địch chắc chắn sẽ vây công đối với mình trước tiên, bây giờ người vượt ải được tách ra, việc nhày không ít thì nhiều còn có đường lùi.
Xung quanh mây mù lượn lờ, trước vách núi là một cái cầu treo thật dài, giống như một thanh lợi kiếm c ắm vào trong tầng mây phía trước, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.
Mà dọc theo cây cầu treo kia ở nơi xa ngoài vạn dặm, ở trên mây trắng có một tòa cung điện hoa mỹ khí thế to lớn đang đứng im ở đó, chắc là điểm cuối cùng của cầu treo.
"Thời Không chi điện? Quả nhiên vẫn là nơi này a!"
Diệp Trần nhìn thấy tòa cung điện này, không thể không cảm khái một câu.
Kiếp trước, Diệp Trần đã từng ba lần bước vào Mê La Tinh Hải, bảy cái khảo nghiệm khó khăn trước đó, mỗi một lần đều hoàn toàn khác biệt, để cho người ta không có cách nào tìm ra được quy luật, duy chỉ có đến tầng tinh vực thứ tám, tòa cung điện Thời Không này thì chắc chắn có thể.
Đời trước, Diệp Trần chính là ở bên trong tòa cung điện này đạt được vô thượng Thần khí Nguyệt Quang Bảo Giám.
Ngay vào lúc Diệp Trần nhớ lại quá khứ trước kia, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở trong đầu Diệp Trần:
"Đầu tiên, chúc mừng các vị đã đi tới tầng tinh vực thứ tám!"
"Có thể từ trong rất nhiều người vượt ải trở hết tài năng, có thể thấy được các vị đều là nhân vật thiên tài khó khăn mới gặp được một lần!"
"Tuy nhiên, một người cho dù có thiên tư tuyệt đỉnh, nếu không có đại định lực, đại trí tuệ thì cuối cùng khó mà lĩnh hội được đại đạo vô thượng!"
"Cho, ải này, là ải tâm ma!"
Giọng nói lạnh lùng tuyên bố quy tắc, rất hiếm khi nói nhiều, sau đó dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Các vị hiện tại chắc cũng đã nhìn thấy tòa cung điện ở trước mắt rồi chứ?"
"Dọc theo con đường trước mắt của các ngươi, tiếp tục đi lên phía trước là có thể tiến vào tòa cung điện này, nhưng các ngươi chỉ có khoảng thời gian nửa canh giờ, nếu như vượt qua khoảng thời gian này, chính là vượt ải thất bại, sẽ trực tiếp bị đưa ra Mê La Tinh Hải!"
"Bây giờ, khảo nghiệm chính thức bắt đầu!"
Diệp Trần nghe xong lời này, tuy rằng không biết tiếp xuống sẽ có gì xảy ra, thế nhưng thời gian vội vàng, chỗ nào cho phép hắn suy nghĩ nhiều, lúc này cất bước tiến vào bên trong cái cầu treo kia.
Oanh!
Ngay vào lúc Diệp Trần bước vào cầu treo, một cỗ trọng lực cường đại lập tức áp ở trên người hắn.
Tuy rằng đạo trọng lưc này cũng không tính là đặc biệt mạnh, thậm chí cũng không bằng cường độ trọng lực của khảo nghiệm ở tầng tinh vực thứ sáu, tuy nhiên cũng đủ để cho hắn không cách nào ngự không phi hành, nhiều nhất chỉ có thể nhảy vọt mà thôi.
Sau khi Diệp Trần nhảy vọt liên tiếp mấy lần, cũng đã vọt ra ngoài vài trăm mét, xung quanh dường như cũng không có cái dị trạng gì.
Ngay vào lúc Diệp Trần âm thầm buồn bực:
Sưu!
Trong sương mù phía trước bỗng nhiên có một thanh phi kiếm bay ra, thẳng đến đầu của hắn nổ b ắn ra mà đến!
"Một kiếm thật mạnh!"
Diệp Trần tuy rằng sớm đã có chỗ cảnh giác, cho nên dễ dàng né tránh đạo công kích bằng phi kiếm này, nhưng cũng âm thầm kinh hãi.
Từ uy lực nhìn lại, thanh phi kiếm này ít nhiều cũng có cấp bậc Thanhs khí, hơn nữa kiếm khí cực mạnh, thậm chí trong đó còn ẩn chưa một tia không gian pháp tắc, uy lực cực mạnh!
Diệp Trần không hoài nghi chút nào, nếu như chính mình bị một kiếm này đâm trùng thì coi như không chết cũng phải trọng thương!
Nói cách khác, đạo phi kiếm này đã có năng lực gi ết chết hắn!
Sưu!
Cái đạo phi kiếm kia dường như được người nào đó thao túng, sau khi một kích không trúng, trên không trung đảo một cái lại lần nữa hướng Diệp Trần nổ bắn mà tới!
Diệp Trần đành phải vừa tránh né công kích của phi kiếm vừa nhanh chóng tiến lên.
Tuy nhiên, vừa mới lao đi được mấy ngàn mét:
Sưu!
Lại có một thanh phi kiếm khác từ trong mây mù bay ra, hướng hắn nổ b ắn ra mà tới.
Ngay sau đó:
Sưu!
Sưu!
Sưu!
Sau khi Diệp Trần tiến lên không ngừng thì không ngừng có phi kiếm nổ bắ n ra mà tới, chẳng mấy chốc cũng có tới hơn mười mấy thanh, hơn nữa còn đang dần dần tăng lên!
Phốc!
Lại là một thanh phi kiếm b ắn ra, Diệp Trần né tránh không kịp, trên đầu vai lập tức xuất hiện một đạo vết thương thật sâu!
Sắc mặt của Diệp Trần lập tức vô cùng khó coi.
P/S: Ta thích nào...chương 2