Ngay vào lúc Diệp Trần nhớ lại những chuyện cũ trước kia của kiếp trước, danh tự trên tượng đài kia cũng bắt đầu từ từ tăng lên,
"Vân Phá Thiên... Yến Cuồng Sinh... Nhạc Vô Kỵ... Phong Hoa Vũ... Tuyệt Vô Địch!"
Tông tại xếp hạng mười vị trí đầu trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu, tất cả gần như đều đã đến đông đủ!
Mà tên Tuyệt Vô Địch bỗng nhiên xếp ở vị trí thứ bảy!
Phải biết, Tuyệt Vô Địch trước đó ở trên bằng Bách Niên Thiên Kiêu chỉ là khó khăn lắm mới tiến vào mười vị trí đầu, xếp ở thứ chín mà thôi, bây giờ vậy mà đề cao tới hai cái xếp hạng.
Tuy rằng tốc đố săn giết yêu thú nhanh hay chậm cũng không thể hoàn toàn chứng minh thực lực của một người, nhưng đủ để chứng minh Tuyệt Vô Địch rất coi trọng đối với bảng danh sách này.
Mà Diệp Trần thì cũng không quá coi trọng vấn đề này, đối với hắn mà nói chỉ cần có thể thu hoạch được tư cách tiến vào Mê La Tinh Hải là được rồi, còn về phần xếp hạng cao hay thấp cũng không có gì quan trọng cả.
Bởi vậy, Diệp Trần cũng không có vội vàng tiếp tục săn giết yêu thú, vẫn như cũ nhìn chòng chọc vào cái tượng đài khổng lồ kia, muốn xem đến cái danh tự mà để hắn đêm đêm hồn về nhiễu giấc mộng.
Đáng tiếc, một mực chờ tới trên tượng đài khổng lồ xuất hiện danh tự hơn năm mươi người, nhưng vẫn như cũ không nhìn thấy hai chữ "Hi Nguyệt".
"Tuy rằng ti vi của Hi Nguyệt lúc này không cách nào đánh đồng được với mấy người Long Thần, Lạc Băng Huyền, nhưng dù gì thì cũng là đệ nhất thiên tài của Lạc Hà tông, đưa thân vào ba mươi vị trí đầu có lẽ vẫn là không thành vaasnd dề, xem ra lần này, nàng ta hơn phân nửa là không có tới..."
Nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức cảm thấy thất vọng, tuy nhiên nghĩ lại, "Như vậy cũng tốt, thật ra thì ta bây giờ thật đúng là không biết nên đối mặt với nàng ta như thế nào, không bằng chờ ta lấy được Nguyệt Quang Bảo Giám, sau đó lại đi Lạc Hà tông tìm nàng cũng không muộn!"
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ thì trên tượng đài kia đã lại tăng thêm mấy danh tự, tổng số lượng đã hơn sáu mươi.
Lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên phát hiện một cái vấn đề không ổn, "Không đúng! Nếu như dựa theo tình thế trước mắt, tiếp tục phát triển tiếp thì vị trí trên tượng đài kia hẳn là chỉ có thể dung nạp khoảng một trăm người! Chẳng lẽ, quy tắc vào cửa lần này còn có hạn chế số người sao?"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức không còn dám tiếp tục trì hoãn nữ, lập tức xông vào trong khu rừng phía dưới, bắt đầu tiếp tục săn giết yêu thú.
Rầm rầm rầm!
Tốc độ săn giết yêu thú của Diệp Trần tuy rằng cực nhanh, thế nhưng tốc độ hiển hiện danh tự trên tượng đài khổng lồ kia vậy mà cũng bắt đầu bay vút lên!
Rất rõ ràng, rất nhiều người cũng ý thức được một vấn đề như vậy, cạnh tranh lập tức trở nên vô cùng kịch liệt.
Một khí có hạn chế số người thì tất nhiên sẽ có rất nhiều người không cách nào tiến vào Mê La Tinh Hải, tất cả mọi người đều là ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, ai cũng không muốn cửa còn chưa đi vào thì đã bị đào thải đi!
Huống chi có thể đến nơi đây, gần như đều là nhân vật thiên tài bên trong mỗi một loại thế lực lớn, mọi người đều là nhân trung long phượng.
"Bảy mươi chín... Tám mươi sáu... Chín mươi mốt..."
Ở dưới tình huống như vậy, Diệp Trần đẩy nhanh tốc độ của mình lên tới cực hạn, tính cả thần niệm cường đại, cũng hoàn toàn phóng xuất ra, gần như cách mỗi mấy hơi thở gần như có một con yêu thú bị hắn tiêu diệt.
"Con thứ chín mươi chín!"
Sau khi Diệp Trần lại tiêu diệt một con Yêu Thú thì chỉ còn lại một con yêu thú cuối cùng, song khi hắn ánh mắt hắn liếc xéo qua nhìn lên trên tượng đài kia thì phát hiện dưới chân tượng đài kia vậy mà chỉ còn lại có vị trí của ba cái danh tự!!
"Mẹ nó!"
Diệp Trần thấy thế, nhịn không được nói tục một tiếng, lập tức không kịp nghĩ nhiều, tay phải trực tiếp lật một cái:
"Diệt Thế Ma đao!"
Đến lúc này rồi thì Diệp Trần không còn dám giữ lại chút nào, nhỡ đâu tiến vào cửa thứ nhất cũng không qua được vậy coi như thật sự mất mặt!
Oanh!
Diệp Trần vung Diệt Thế Ma đao lên, trực tiếp thuận tay chém ra một đao:
Bành bành bành!
Yêu thú trong phạm vi ngàn mét trong nháy mắt bị Diệp Trần chém giết toàn bộ, thậm chí ngay cả những cây cối hoa cỏ kia ở dưới khí tức hủy diệt cường đại của Diệt Thế Ma đao cũng lập tức toàn bộ hóa thành từng đống tro tàn.
Sưu!
Ở trong nháy mắt con yêu thú thứ nhất bị Diệp Trần giế t chết, một đạo ánh sáng chui vào trong thân thể Diệp Trần.
Sau đó:
"Oanh!" một tiếng!
Bên trong không trung phía trước lập tức đột nhiên xuất hiện một cái ngọc bài, Diệp Trần lập tức một phát bắt được, rót thần niệm của mình vào trong đó.
Mà vừa lúc này, ba vị trí còn sót lại trên tượng đài kia đã thì đã hiện ra hai danh tự!
Lúc này, dưới chân tượng đài cao, những người kia sớm đã dẫn đầu hoàn thành khảo hạch đều đã tập trung ở nơi này, chờ đợi cửa lớn của Mê La Tinh Hải mở ra.
Tuyệt Vô Địch ngồi xếp bằng ở trên mặt một tảng đá lớn, ngẩng đầu nhìn từng cái danh tự to lớn trên tượng đài, không thể không chau mày.
Lúc này bên cạnh hắn có một người mở miệng nói:
"Tuyệt sư huynh, trước ngươi nói cái tiểu tử khiêu khích ngươi gọi là cái gì Diệp Trần, phía trên này hình như cũng không có tên của hắn! Theo ta nghĩ hắn a, hơn phân nửa là bị dọa sợ đến không dám tới!"
Tuyệt Vô Địch thì hừ lạnh một tiếng, lông mày cũng nhíu chặt hơn, nói:
"Có lẽ vậy! Tuy nhiên còn có một khả năng khác, hắn ẩn giấu đi tên thật của mình!"
Không nghĩ tới, người kia lại lắc đầu, chắc như đinh đóng cột nói:
"Tuyệt sư huynh, ngươi chẳng lẽ quên, chúng ta thế nhưng là người tu hành, tư liệu top 500 trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu, ta tát cả đều rõ ràng trong lòng, những danh tự xuất hiện trên tượng đài trước mắt này, tất cả ta đều quen biết!!"
"Ồ?"
Tuyệt Vô Địch nghe được lời này của người kia thì lông mày không thể không hơi nhíu lại, "Chẳng lẽ nói, Diệp Trần là cái tên giả, người này là người nào đó bên trong top một trăm người đứng đầu trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu? Thế nhưng là khí tức của hắn hết sức kỳ lạ, ta có thể chắc chắn, từ trước tới nay chưa từng gặp qua..."
Ngay vào lúc Tuyệt Vô Địch và bằng hữu của hắn cảm thấy kinh ngạc không hiểu.
Oanh!
Trên tượng đài lớn kia xuất hiện danh tự thứ một trăm:
"Diệp Trần!"
Đến tận bây giờ, chỗ trống trên tượng đài cũng đã bị một trăm cái danh tự chiếm hết toàn bộ.
Hoắc!
Nhìn thấy cái tên này, Tuyệt Vô Địch đột nhiên đứng lên, sua đó thì cười lên ha hả.
Mà tên đồng bạn bên cạnh hắn kia thì lập tức cũng cười theo, hơn nữa gần như là cười tới nước mắt đều muốn đi ra:
"Hạng một trăm! Ai nha, chết cười ta! Ta nói làm sao vẫn luôn không tìm được cái tên gia hỏa này, không nghĩ tới hắn lại là thứ nhất đếm ngược, chỉ là cái loại như vậy, vậy mà cũng dám khiêu khích Tuyệt Sư huynh ngươi, thật sự là muốn cười chết ta rồi!"
Sau khi Tuyệt Vô Địch cười to một trận, dáng tươi cười bỗng nhiên thu lại, nói:
"Không đúng! Dựa theo tiểu tử Hàn Nguyệt kia mà nói, người này có thể dễ dàng gi ết chết cảnh giới Hóa Thần, không phải chỉ có loại trình độ này mà thôi, có lẽ hắn cố ý che giấy thực lực?"
Đồng bạn của Tuyệt Vô Địch lập tức cười:
"Tuyệt sư huynh, ngươi suy nghĩ quá nhiều a! Ở vào lúc này ẩn giấu thực lực, đối với hắn mà nói thì có chỗ tốt gì? Huống chi coi như hắn thật ẩn tàng cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Tuyệt sư huynh ngươi!"
Tuyệt Vô Địch nhẹ gật đầu, "Vậy cũng đúng! Vậy chúng ta thật tốt nhìn xem tiểu tử này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Cũng dám khiêu khích với ta, khiêu khích toàn bộ Kình Thương tông!"
Cùng lúc đó, Diệp Trần hiểm mà lại hiểm trở thành người hoàn thành khảo nghiệm thứ một trăm, nhìn thấy tên của mình xuất hiện ở trên tượng đài, sau khi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng nhanh chóng chạy tới dưới chân tượng đài, tung người nhảy lên, nhảy tới trên đài cao.
P/S: Ta thích nào....chương 2....