"Lão tổ!"
Doãn Hàn Nguyệt nhìn thấy ông lão này thì lập tức mừng rỡ, không thể không kinh hô một tiếng.
Hóa ra ông lão này chính là vị cưởng giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần đứng sau Phiêu Hương Uyển kia.
Mọi người xung quanh cũng thi nhau kinh hô lên, "Vị này chính là lão tổ của Doãn gia sao?"
"Không hổ là cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần a, quả nhiên kinh khủng!"
"Ngay cả lão tổ Doãn gia cũng phải đi ra, lần này chắc hẳn là có thể ngăn cản được tiểu tử kia a?"
...
Mọi người thi nhau bàn tán.
Tuy nhiên, mí mắt Diệp Trần cũng không có nhấc một chút, trong hai con ngươi lộ ra một vệt sát ý, lạnh lùng nói:
"Lão đầu, ngươi cũng muốn chết sao?"
Oanh!
Diệp Trần vừa mới thốt ra lời kia thì tất cả mọi người quanh đó lập tức sôi trào.
"Tiểu tử này là điên rồi sao? Cũng dám nói chuyện với lão tổ Doãn gia như vậy?"
"Tuy rằng vị lão tổ Doãn gia này chỉ có cảnh giới nửa bước Hóa Thần, nhưng cũng là đại nhân vật một chân bước vào cảnh giới Hóa Thần, trong các thế lực khắp nơi trong Vân Đan thành thì thực lực đủ để đứng vào top hai mươi!"
"Dưới Hóa Thần đều là giun dế, tiểu tử này ruy rằng lợi hại, thế nhưng không nên đi trêu chọc một tên cường giả Hóa Thần!"
"Cùng lúc đắc tội Đồ Tô gia và Doãn gia, tiểu tử này xong!"
...
Mọi người ở xung quanh bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.
Mà Doãn Hàn Nguyệt nhìn thấy lão tổ của mình xuất hiện thì lập tức lấy lại tinh thần, "Lão tổ! Tiểu tử này ở bên trong Phiêu Hương Uyển chúng ta động thủ đánh người, hơn nữa còn hủy hoại vô số tài vật, ngài nhanh xuất thủ bắt hắn lại..."
"Ngậm miệng!"
Doãn Hàn Nguyệt còn chưa nói hết thì lão tổ Doãn gia bỗng nhiên quát lớn, khiến cho lời nói tiếp theo của nàng không thể nói ra được nữa.
Chẳng những Doãn Hàn Nguyệt choáng váng, mọi người ở xung quanh nhìn thấy lão tổ của Doãn gia đột nhiên nổi giận thì tất cả cũng đều thi nhau yên tĩnh lại.
Tuy nhiên, sau đó thì phát sinh cảnh tượng lại làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy, vị lão tổ Doãn gia có cảnh giới nửa bước Hóa Thần này vậy mà hướng về phía người trẻ tuổi đả thương Đồ Tô Nguyên Khánh, hơi khom người thi lễ một cái, trên gương mặt già nua còn hiện ra một nụ cười lấy lòng, "Bọn tiểu bối không hiểu chuyện, đạo hữu ngàn vạn chớ trách!"
Xoạt!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. (P/s: Đến cả thằng dịch cũng trợn mắt chứ đừng nói người đọc.)
Ở trong suy nghĩ trước đó của bọn họ, lão tổ Doãn gia vừa ra tay chắc chắn sẽ một lần hành động mà bắt giữ tiểu tử gây chuyện này.
Tuy nhiên, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, lão tổ Doãn gia chẳng những không có động thủ, thay vào đó là một bộ tư thái lấy lòng.
Chẳng lẽ người trẻ tuổi coi trời bằng vung này có bối cảnh kinh khủng nào đó hay sao?
"Lão tổ, ngài đây là đang làm cái gì?Ngài tại sao có thể..."
Doãn Hàn Nguyệt cảm thấy cả người đều muốn sụp đổ, lão tổ mà nàng ta luôn luôn coi là thần minh, vậy mà hướng tiểu tử đáng ghét trước mắt này chịu khuất phục?
Lão tổ Doãn gia bỗng nhiên quay đầu lại, nghiêm sắc mặt, "Hàn Nguyệt! Phàm là ai tiến vào Phiêu Hương Uyển chúng ta đều là khách nhân của chúng ta, tại sao người có thể vô lễ đối với khách nhân như thế? Còn không mau hướng khách quý chịu nhận lỗi!"
Hai mắt Doãn Hàn Nguyệt lập tức trừng một cái, quả thực hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không, "Lão tổ, ngài đang nói cái gì a? Ngài có biết hắn vừa rồi đã làm những gì hay không?"
Lão tổ Doãn gia khoát tay chặn lại, "Ta bảo ngươi xin lỗi! Ngươi bây giờ có phải ngay cả lão phu cũng không nghe theo nữa rồi hay không?"
"Ta... Là!"
Mặt mũi Doãn Hàn Nguyệt tràn đầy vẻ ủy khuất, đành phải đi lên trước, muốn hướng Diệp Trần xin lỗi.
Không nghĩ tới, Diệp Trần khoát tay chặn lại, "Xin lỗi thì không cần! Chúng ta bây giờ có thể đi rồi chứ?"
Lão tổ Doãn gia vội vàng gật đầu nói:
"Đương nhiên! Xin cứ tự nhiên!"
Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Diệp Trần mang theo hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê rời đi.
...
"Lão tổ, vừa rồi vì sao ngài phải thả tiểu tử kia?"
Sau khi ba người Diệp Trần rời đi, Doãn Hàn Nguyệt theo lão tổ Doãn gia trở lại trong phòng, một mặt không cam lòng hỏi.
Lão tổ Doãn gia cũng không nói gì, đi đến trước một cái ghế, chậm rãi ngồi xuống, đang muốn mở miệng, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi:
"Phốc!"
Lão tổ Doãn gia lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Doãn Hàn Nguyệt ở một bên lập tức giật nảy mình, vội vàng đi lên trước đỡ lấy, "Lão tổ, ngài bị thương rồi? Tại sao có thể như vậy?"
Lão tổ Doãn gia tay phải lật một cái, lấy ra một viên đan dược ăn vào, lại điều tức một lúc lâu, vẻ mặt lúc này mới dần dần chuyển biến tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên trên khuôn mặt lại đầy vẻ mặt ngưng trọng, nhìn qua Doãn Hàn Nguyệt, nói:
"Nha đầu, bây giờ ngươi dù sao cũng nên hiểu, lão phu tại sao phải làm như vậy chưa?"
Doãn Hàn Nguyệt đầu tiên là hơi ngẩn tò te, sau đó thì hai con ngươi trừng một cái, "Ý của ngài là nói, ngài bị thương là bởi vì một chưởng vừa rồi? Thực lực tiểu tử kia vậy mà cường đại đến tình trạng như thế? Điều này sao có thể!"
Doãn gia lão tổ hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Ta cũng cảm thấy đây là không có khả năng! Nhưng sự thật thì chính là như thế!"
"Mặc dù là do ta quá mức chủ quan cho nên mới sẽ bị ám kình của đối phương gây thương tích, thế nhưng bại chính là bại!"
"Vừa rồi ta nếu như không làm như vậy thì chỉ sợ mạng nhỏ của ngươi lúc này sớm đã không còn ở đây!"
Doãn Hàn Nguyệt vẫn cảm thấy có chút khó mà tiếp nhận, "Thế nhưng là tiểu tử kia rõ ràng chỉ có thực lực cảnh giới Kim Đan, ngài thế nhưng là cảnh giới nửa bước Hóa Thần, làm sao lại có thể như vậy? Chuyện này nên hiểu như thế nào?"
Doãn gia lão tổ yếu ớt thở dài một hơi, nói:
"Chính vì vậy, người này mới càng đáng sợ!"
"Ta dám đoán chắc, kẻ này hoặc là thiên tài tuyệt định của đại tông môn siêu cấp nào đó hoặc chính là một vị siêu cấp đại năng chuyển thế, bằng không không có khả năng chỉ lấy tu vi cảnh giới Kim Đan là có thực lực như thế!"
"Mà vô luận là khả năng nào thì không phải chỉ là Doãn gia chúng ta có thể trêu chọc!"
Nói đến đây, Doãn gia lão tổ dừng lại một chút lại nói tiếp:
"Còn về phần Đồ Tô gia bên kia, ta đã phái người đưa Đồ Tô nhị công tử đưa về trong phủ, đồng thời nói rõ tình huống, cho dù chuyện ngày hôm nay bọn họ sẽ có chỗ không vừa lòng với cách làm của chúng ta, nhưng cũng sẽ không làm được gì chúng ta!"
"Hơn nữa, Đồ Tô gia muốn báo thù cho Nhị công tử của bọn họ thì cũng chưa chắc dễ dàng như vậy!"
"Vân Đan thành này, sợ là phải loạn!"
...
Mà ở một bên khác, Đồ Tô phủ của gia tộc Đồ Tô một trong ngũ đại gia tộc của Vân Đan thành, lúc này truyền ra một tiếng rít gào, "Ai? Đến cùng là ai? Cũng dám hại con ta đến thành cái dạng này! Ta phải chém hắn thành muôn mảnh!"
Giọng nói giống như thiên lôi cuồn cuộn, ngay cả Đồ Tô phủ rộng lớn như vậy mà cũng theo đó mà rung động.
Người gào thét này là một người đàn ông trung niên khôi ngô, trên người có sát khí kinh người, khí tức lại không ở dưới lão tổ Doãn gia.
Hóa ra người này chính là Đồ Tô Huyền phụ thân của Đồ Tô Nguyên Khánh, gia chủ Đồ Tô gia!
Mà lúc này, ở bên cạnh Đồ Tô Huyền còn đứng đó một tên nam thanh niên đầy vẻ kiêu ngạo, nếu như Diệp Trần có mặt ở đây thì liếc mắt cái là có thể nhận ra được người này, người này chính là Đồ Tô công tử đã thấy qua ở trên đại hội khảo hạch.
Hóa ra hắn đúng là ca ca của Đồ Tô Nguyên Khánh, tên là Đồ Tô Nguyên Nhượng!
"Nhị đệ của ta ở Phiêu Hương Uyển bị người hại thành cái dạng này, Phiêu Hương Uyển các ngươi liền mặc kệ không hỏi sao? Doãn Hàn Nguyệt làm ăn kiểu gì vậy?"
Đồ Tô Nguyên Nhượng nhìn qua người làm của Phiêu Hương Uyển, lạnh lùng mở miệng nói.
Người làm của Phiêu Hương Uyển lập tức bị doạn đến toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng quỳ cúi trên mặt đất nói:
"Khởi bẩm đại công tử, ông chủ nhà ta vốn là cũng muốn bắt lại hung thủ sau đó giao cho quý phủ xử trí, thế nhưng thực lực của người hành hung kia quá mạnh, cuối cùng vẫn để cho hắn chạy trốn, tuy nhiên chúng ta đã vẻ ra dung mạo của người hành hung này lại!"
Người kia nói, tay phải lật một cái, từ trong túi trữ vật lấy ra một bức tranh, sau đó từ từ mở ra.