Mọi người ở xung quanh nghe được tiếng kêu rên của Đồ Tô Nguyên Khánh thì lập tức thi nhau sôi trào, "Thật đúng là nhị công tử của Đồ Tô gia!"
"Đồ Tô gia chính là một trong năm đại gia tộc của Vân Đan thành, gia chủ Đồ Tô Thịnh Thiên càng là trưởng lão đứng đầu trong thập đại trưởng lão của Vân Đan tông!"
"Người trẻ tuổi kia là ai? Vây mà bức bách Đồ Tô nhị công tử tới tình trạng như thế!"
"Đồ Tô gia cũng không phải dễ bị trêu chọc như vậy, ta nghĩ hắn cũng chưa chắc dám làm gì Đồ Tô nhị công tử!"
...
Ở bên trong tiếng nghị luận của mọi người, khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh, "Yên tâm! Ta sẽ không giết ngươi!"
Mọi người nghe được lời này của Diệp Trần thì thi nhau gật đầu.
"Thấy chưa, ta nói rồi mà, tiểu tử này vừa nghe tới tên tuổi Đồ Tô gia thì chắc chắn sẽ không dám động thủ!"
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nhưng mà hắn đả thương hai vị khách khanh của Đồ Tô gia, việc này chỉ sợ không thể kết thúc dễ dàng như vậy!!"
"Không sai! Vị Đồ Tô nhị công tử này thế nhưng được biết đến là có thù tất báo!"
...
Mọi người bàn tán nhao nhao.
Đồ Tô Nguyên Khánh nghe được lời này của Diệp Trần thì trong lòng lập tức chắc chắn, trên mặt lại hiện ra vẻ ngạo nhiên một lần nữa, "Tính ngươi thức thời! Chỉ cần ngươi thả ta ra, việc này bản thiếu có thể coi là chuyện cũ mà bỏ qua! Hơn nữa ngươi muốn được bồi thường gì thì bản công tử đều có thể cho ngươi!"
Đồ Tô Nguyên Khánh nói ra ngoài thì như vậy nhưng trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần chờ hắn trước tiên qau được cửa ải trước mắt này thì lập tức mời cao thủ trong tộc tới chém giết tiểu tử đáng ghét này thành muôn mảnh!
"A, thật đúng là bồi thường cái gì cũng được có phải không?"
Nụ cười trên mặt của Diệp Trần càng đậm, trong dôi mắt hiện ra vẻ trêu tức.
Đồ Tô Nguyên Khánh còn tưởng rằng Diệp Trần đã nhận sợ, hừ nhẹ một tiếng nói:
"Đí là đương nhiên! Bản công tử nói chuyện từ trước đến này đều nhất ngôn...A!!"
Đồ Tô Nguyên Khánh còn chưa có nói xong thì đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, truyền tới trong tai toàn bộ người ở trong Phiêu Hương Uyển.
Mọi người vội vàng tập trung nhìn vào, chỉ thấy, một chân của Diệp Trần hung hăng giẫm ở giữa hai chân Đồ Tô Nguyên Khánh, lúc này cái bộ vị kia đã là một mảnh máu thịt be bét, hóa ra là cái chân thứ ba của hắn đã bị nát bét.
"Tê ~~ "
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, nhất là tất cả nam nhân ở đây đều theo bản năng lấy tay che nơi đó của mình, đồng thời còn không thể không bỗng nhiên cảm thấy phát lạnh, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
"Ta sở dĩ không có giết ngươi, đó là bởi vì nếu cứ giết ngươi như vậy thì lại dễ cho cái tên cầm thú như ngươi quá!"
Sau khi một cước của Diệp Trần đạp nát số phận đời sau của Đồ Tô Nguyên Khánh thì chậm rãi ung dung mở miệng nói.
Đồ Tô Nguyên Khánh cố gắng nén lại cản giác vô cùng đau đớn mà hạ thể truyền tới, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần giống như sắp phun ra lửa.
Nếu không phải hắn cũng là tu sĩ cảnh giới Kim Đan hậu kỳ thì một cước vừa rồi của Diệp Trần đã lấy đi cả tính mạng của hắn.
Đương nhiên, Diệp Trần là cố ý khống chế lực đạo, bằng không sớm đã một cước giẫm hắn thành một đống thịt nát rồi.
"Ngươi dám...dám đối với ta như thế! Đô Tô gia ta...sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Đồ Tô Nguyên Khánh rống giận.
Diệp Trần lại một mạnh lạnh lùng:
"Được ta chờ Đồ Tô gia của ngươi!"
Nói xong, Diệp Trần lại giơ chân lên đạp xuống trên mắt cá chân bên trái của Đồ Tô Nguyên Khánh.
Răng rắc!
Xương cốt chân trái của Đồ Tô Nguyên Khánh theo tiếng răng rắc mà nát!
"A!!"
Đồ Tô Nguyên Khánh lại phát ra thêm một tiếng kêu thảm thiết nữa.
Tuy nhiên, đến đây còn chưa có hết!
Sau khi Diệp Trần giẫm nát chân trái của Đồ Tô Nguyên Khánh thì lại giơ lên lần nữa...
"A!!!"
"A!!"
"A!!"
Ba lần kêu thảm thiết liên tiếp, vang vọng toàn bộ Phiêu Hương Uyển.
Diệp Trần thế mà một hơi đạp gãy tứ chi của Đồ Tô Nguyên Khánh!
Không!
Tăng thêm con chim nhỏ trước đó bị hắn giẫm nổ, hẳn là "Năm chi" mới đúng.
Mà mọi người vây xem ở xung quanh, tất cả nhìn thấy cảnh tượng bên này thì sớm đã choáng váng.
Hoàn toàn chính xác là Diệp Trần không có giết Đồ Tô Nguyên Khash, thế nhưng là làm như thế lại so với giết hắn còn nghiêm trọng hơn!
Cái tên này, chẳng lẽ tuyệt không để ý tới thể diện của Đồ Tô gia sao?
Lại còn là trêu chọc một trong Ngũ đại gia tộc chứ?
Sau khi Diệm Trần giẫm nát ngũ chi của Đồ Tô Nguyên Khánh thì quay người đỡ hai người Linh Vân và Linh Khê đã mặc quần áo tử tế lại nói:
"Chúng ta đi!"
Tuy nhiên, ba người vừa mới đi ra khỏi phòng khách này thì:
Bạch!
Một bóng người nổi bật đột nhiên ngăn ở trước mặt của bọn hắn, đây là một người đàn bà trung niên có vẻ đẹp lạnh lùng, khí tức nhưng so với hai ông lão trước đó còn phải mạnh hơn một chút, chắc là có thực lực cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, "Ngươi bây giờ còn chưa thể đi! Ngươi đả thương người ở Phiêu Hương Uyển chúng ta, lại hủy hoại nhiều đồ vật của tiệm chúng ta như vậy, nhất định phải cho ta một lời giải thích!!"
Người này vừa xuất hiện thì mọi người xung quanh lập tức thi nhau bàn tán lên, "Ngay cả Doãn Hàn Nguyệt chủ nhân của Phiêu Hương Uyển cũng ra mặt!"
"Chuyện này cũng khó trách! Nhị công tử của Đồ Tô gia xảy ra chuyện ở chỗ này, Phiêu Hương Uyển bọn họ cũng khó thoát khỏi tội, nếu ngay cả chủ nơi này không đứng ra lên tiếng một chút thì khẳng định không có cách nào bàn giao với Đồ Tô gia!"
"Không sai! Thực lực của vị Doãn lão bản này ở Vân Đan thành cũng xếp vào top 100! Hơn nữa nghe nói Phiêu Hương Uyển này nhưng là còn có một vị cường giả cảnh giới nửa bước Hóa Thần tọa trấn a!"
"Tiểu tử kia tuy rằng lợi hại, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể đi ra Phiêu Hương Uyển!"
...
Tu tiếng nghị luận của mọi người vào trong tai, Diệp Trần cũng không có để ở trong lòng, nhàn nhạt liếc mắt qua người đàn bà đẹp lạnh lùng này, "Ngươi muốn giải thích cái gì?"
Doãn Hàn Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Chuyện này đơn giản! Chờ Đồ Tô gia tới, các ngươi ở trước mặt nói rõ ràng, chuyện này không quan hệ gì tới Phiêu Hương Uyển, về phần giữa các ngươi giải quyết như thế nào thì Phiêu Hương Uyển chúng ta tuyệt không nhúng tay!" "Nếu như ta nhất định phải đi thì sao?"
Cùng lúc Diệp Trần nói ra lời này thì bước chân dưới chân không ngừng, mang theo hai người Linh Vận vòng qua Doãn Hàn Nguyệt, tiếp tục hướng phương hướng phía cửa đi tới.
Nếu như không phải nhìn đối phương là đàn bà con gái thì Diệp Trần sớm đã một bàn tay quất tới chứ há lại sẽ nói những lời vô nghĩa với nàng?
Bạch!
Thân thể Doãn Hàn Nguyệt lại nhoáng lên một lần nữa, đã lại một lần nữa ngăn ở trước mặt Diệp Trần, khí tức trên người bỗng nhiên phóng xuất ra, giọng nói lạnh lùng nói:
"Tiểu tử! Ngươi là nghe không hiểu tiếng người sao? Ta nói, ngươi bây giờ không thể..."
"Muốn chết!"
Không đợi bà chủ xinh đẹp này nói xong, Diệp Trần đã không thể tiếp tục kiên nhẫn nghe thêm nữa, trực tiếp vỗ ra một chưởng.
Ầm ầm!!
Một cái bàn tay lớn màu vàng óng kinh người đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đào của Doãn bà chủ, giống như một ngọn núi nhỏ hung hăng giáng xuống phái nàng.
"Cái gì! Sao lại có thể... Mạnh như vậy??!"
Không chỉ có mình Doãn Hàn Nguyệt choáng váng, những người vây xem ở đây, tất cả đều có vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Trước đó Diệp Trần dễ dàng đnáh bại hai tên hộ vệ của Đồ Tô Nguyên Khánh thì đã khiến cho người ta rất là kinh ngạc, bây giờ hiển lộ ra thực lực vậy mà cường đại hơn so với trước đó mấy lần!!
Cho dù Doãn Hàn Nguyệt có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ cũng tuyết đối không ngờ rằng thực lực của đối phương vậy mà cường đại đến tình trạng có thể nghiền ép nàng!.
Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà
Phải biết, thực lực của nàng ở Vân Đan thành có thể đủ để đưa thân vào top một trăm!
Ở dưới cảnh giới Hóa Thần hẳn không có người nào có thể uy hiếp được tính mạng của nàng.
Nhưng là bây giờ, nàng ta thật sự cảm nhận được khí tức tử vong rất rõ ràng!
"Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở nơi này sao?"
Ngay vào lúc Doãn Hàn Nguyệt tuyệt vọng một trận:
"Ai!"
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên ở trong đại sảnh, ngay sau đó thì Doãn Hàn Nguyệt lập tức cảm thấy trở nên nhẹ nhõm, mà trước mắt cũng xuất hiện thân ảnh của một ông lão.