Ở trong suy nghĩ của Từ lão, người trẻ tuổi trước mắt này, tu vi chẳng qua chỉ có cảnh giới Kim Đan, cũng dám bất cẩn như thế, dám đưa lưng của mình hướng về phía bọn họ, hơn nữa còn vận công trừ độc cho cô bé kia mà không kiêng kỵ chút nào, quả thực cũng không biết chữ "Chết" viết như thế nào!
Quả nhiên, dưới một trảo này của hắn, đối phương dường như căn bản không kịp phản ứng, thậm chí thân thể cũng không hề động, giống như là sợ tới choáng váng.
"Tiểu tử! Ngươi đứng dậy cho ta!"
Từ lão đang âm thầm đắc ý đồng thời quát khẽ một tiếng, muốn kéo Diệp Trần từ dưới đất lên.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Từ lão lập tức trợn tròn mắt!
Dưới một trảo này của hắn thì lực đạo ít nhất cũng có tấy mấy chục vạn cân, thế nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, người trẻ tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất ở trước mặt này vậy mà không hề động một chút nào, giống như đóng ở trên mặt đất!
"Cái gì!!"
Từ lão hoảng hốt trong lòng, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, lại đột nhiên dâng lên một loại cảm giác hét sức nguy hiểm.
"Cút!"
Diệp Trần đang cúi đầu vận công chữa thương cho Linh Khê, ngay cả mí mắt cũng không nhấc một cái, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ, đồng thời đầu vai bỗng nhiên chấn động:
"Ầm!"
Từ lão cao thủ Nguyên Anh lập tức cảm thấy chính mình giống như bị một cái cự chùy vung mạnh trúng, giống như diều đứt dây trực tiếp bay ngược ra đằng sau!
Ầm ầm!
Tường của phòng khách trực tiếp bị đổ vỡ ra một cái lỗ thủng rất lớn, tính cả toàn bộ Phiêu Hương Uyển cũng phải hung hăng lắc lư một cái, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Mà vị Từ lão kia thì sau khi bị va chạm liên tiếp phá vỡ mấy bức tường thì vừa đúng ngã ngửa vào trong đại sảnh trung tâm của Phiêu Hương Uyển, sau khi điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn thì cũng lại không bò dậy nổi.
Nơi này vốn là căn cứ tụ tập của giới quyền quý của Vân Đan thành, động tĩnh lớn như vậy lập tức dẫn tới sự chú ý của toàn bộ người trong Phiêu Hương Uyển, khiến họ tò mò mà thi nhau vây xem bàn tán sôi nổi:
"Ồ! Ông lão này không phải là cận vệ của Nhị công tử Đồ Tô gia sao? Làm sao bị người đánh thành bộ dáng này?"
"Đúng a! Người này tên là Từ Trạch thế nhưng là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh! Phóng tầm mắt trong toàn bộ Vân Đan thành này, người có thể đả thương hắn chỉ sợ không có bao nhiêu a!"
"Đúng vậy! Huống chi, sau lưng của hắn thế nhưng là còn có Đồ Tô gia, ai sao mà to gan như vậy, thế mà ngay cả hắn cũng dám đánh?"
"Xem ra hắn hình như bị người ở phòng khách trên đánh xuống, cái phòng khách kia thế nhưng là phòng khách dành riêng cho Đồ Tô nhị công tửa a!"
"Hắc hắc! Việc này ta ngược lại là còn biết được một chút, nghe nói vị Đồ Tô nhị công tử này, hôm nay ở bên ngoài thành bắt được hai mỹ nhân tuyệt sắc trở về, hơn phân nửa là đá trúng thiết bản đi!"
"Ha ha, lần này có trò hay để nhìn!"
...
Toàn bộ người trong Phiêu Hương Uyển, tất cả đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn, thi nhau cao giọng bàn tán sôi nổi.
Mà lúc này ở bên trong phòng khách của Đồ Tô nhị công tử:
Đồ Tô Nguyên Khánh và ông lão còn lại, mắt thấy cảnh tượng vừa mới xảy ra thì mặt mũi sớm đã đầy vẻ hoảng sợ, giống như choáng váng mà đứng im ở nơi đó vậy.
"Trương lão, ta vừa rồi có phải là xuất hiện ảo giác hay không? Từ lão lại bị một tên tiểu tử có cảnh giới Kim Đan đánh bay? Chuyện này chắc chắn là ảo giác rồi có phải hay không?"
Sau khi Đồ Tô Nguyên Khánh ngơ ngác nói xong lời này thì hung hăng vuốt vuốt cặp mắt của mình, liệng mạng nói với chính mình rằng chuyện vừa xảy ra vừa rồi đều là giả, đều là ảo giác.
Tuy nhiên, chờ khi hắn mở hai mắt ra một lần nữa, mọi chuyện đều không có bất kỳ thay đổi nào.
Cái lỗ thủng khổng lồ ở trên tường kia, còn có tiếng kêu rên của Từ lão ở bên ngoài, tiếng bàn tán của mọi người, tất cả đều đang nói cho hắn biết, đây là sự thật, là sự thật, thật không thể tin nổi!
"Nhị công tử! Người này có gì đó quái lạ! Lão hủ trước tiên ngăn hắn lại, ngài đi mau!"
Sau khi vị Trương lão kia phản ứng lại thì lập tức đẩy Đồ Tô Nguyên Khánh còn đang sững sở ở đó ra bên ngoài, đồng thời lật tay phải một cái gọi ra một thanh trường thương màu vàng kim, sau đó hung hăng đâm về phía Diệp Trần!
Mà Diệp Trần lúc này đã thuận lợi hóa giải được tất cả mị dược trong thể nội của Linh Khê.
Tuy nhiên, hắn vẫn như cũ không quay đầu lại, lại đưa tay đặt ở trên lưng của Linh Vận, bắt đầu giải độc cho Linh Vận.
"Muốn chết!!"
Trương lão kia thấy Diệp Trần vậy mà không thèm để ý tới công kích của hắn, trên gương mặt già nua lập tức hiện ra vẻ dữ tợn, tính cả trường thương màu vàng kim ở trên tay cũng trở nên sáng chói hơn, thậm chí toàn bộ Phiêu Hương Uyển đều bởi vì linh lực ba động cường đại mà rung động ầm ầm một trận!
"Chết đi!"
Mắt thấy mũi thương của trường thương màu vàng kim kia sắp đâm trúng vào đầu của Diệp Trần, trên mặt Trương lão cũng không thể không lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này,
"Khanh!"
Trường thương màu vàng kim bỗng nhiên ở cách đầu Diệp Trần không đến hai mươi centimet thì đột nhiên dừng lại.
Chẳng lẽ là Trương lão cuối cùng từ bỏ tiến công sao?
Đương nhiên là không phải!
Trương lão dốc hết sức lực, rót rất cả chân nguyên ở trong cơ thể vào bên trong trường thương nhưng lại sửng sốt không cách nào tiến lên thêm được chút nào!
Đợi khi hắn nhìn rõ tình trạng trước mắt thì hai mắt lập tức trừng lên một cái, giống như nhìn thấy một chuyện nào đó kinh khủng nhất trên đời này.
Chỉ thấy, ở phía trên đầu thương sắc bén vô cùng kia lại bị hai ngón tay thon dài trắng nõn kẹp chặt lấy!
Hóa ra, Diệp Trần không quay đầu lại, chỉ dùng hai ngón tay đã dễ dàng đỡ được một kích bá đạo kia của Trương lão!
"Cái gì!!"
Cả người Trương lão lập tức đều mộng rơi mất.
Cái thanh Hoàng Kim Thánh thương này của hắn thế nhưng là một kiện Thánh khí hàng thật giá thật, lại bị tiểu tử cảnh giới Kim Đan trước mắt này dung hai đầu ngón tay kẹp lấy một cách dễ dàng?
Chẳng lẽ cường độ nhục thể của hắn đã có thể so với Thánh khí hay sao?
Ngay vào lúc Trương lão rung động tới tột đỉnh, cả người đều muốn sụp đổ, cánh tay Diệp Trần kẹp lấy Hoàng Kim Thánh thương hơi chấn động một chút, sau đó lại thuận tay kéo một cái, "Không chịu nổi một kích!"
Oanh!
Kèm theo giọng nói lạnh lùng này của Diệp Trần rơi xuống, cả người lẫn thương của Trương Lão trực tiếp phun ra một ngụm máu, sau đó thì bay ngược ra ngoài, rơi vào trong đại sảnh của Phiêu Hương Uyển.
"Tê ~~ "
Mọi người vây xem thấy cảnh này thì lập tức từng người đều thi nhau hít vào một ngụm khí lanh.
Cảnh tượng trước đó Diệp Trần giao thủ với Từ lão, mọi người đều không được nhìn thấy, thế nhưng trận giao thủ với Trương lão này bọn họ đều nhìn vào trong mắt!
Cao thủ cảnh giới Nguyên Anh ở toàn bộ Vân Đan thành đều rất có danh khí, lại bị một người trẻ tuổi không có chút danh tiếng gì dễ dàng đánh cho thành trọng thương!
Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, chỉ sợ cho dù là ai cũng không thể tin được.
Mà lúc này, Đồ Tô Nguyên Khánh kia nhìn thấy hai đại hộ vệ của chính mình, tất cả đều bị Diệp Trần đánh bại một cách dễ dàng, sớm đã dọa đến hồn đều muốn bay ra ngoài, vội vàng co cẳng muốn chạy thoát thân.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên ghé vào trong lỗ tai của hắn mà vang lên, "Ta cho ngươi đi rồi sao? Chạy trở lại cho ta!"
Giọng nói rơi xuống, Đồ Tô Nguyên Khánh lập tức cảm nhận được chính mình bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó bao trùm lại, sau đó cưỡng ép kéo hắn trở về bên trong phòng khách va vào bức tường trong phòng khách ngã nhào xuống.
Cùng lúc đó, Diệp Trần cũng đã khu trục sạch sẽ mị dược trong cơ thể của Linh Vận, chậm rãi đứng dậy, thân thể nhoáng một cái cũng đã đi tới trước mặt Đồ Tô Nguyên Khánh, một cước đạp ở trên lồng ngực của hắn.
Đồ Tô Nguyên Khánh lập tức bị dọa sợ, vừa liều mạng giãy dụa vừa lớn tiếng gào thét, "Không được! Đừng có giết ta! Ta thế nhưng là nhị công tử của Đồ Tô gia! Gia gia của ta là trưởng lão đứng đầu trong thập đại trưởng lão của Vân Đan tông! Nếu như ngươi giết ta, gia gia của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"