Thần Đế Trọng Sinh

Chương 725: Diệp Trần xuất thủ




"Kiệt kiệt kiệt!"

Huyết Vô Ảnh thấy Liễu Vân Phi ngoan ngoãn tránh ra thì lập tức phát ra một tiếng cười tà đắc ý, đưa tay chạm vào cái cằm xinh đẹp kia của Linh Vận, "Mỹ nhân, ngoan ngoãn đi cùng bản thiếu thôi!"

Linh Vận đột nhiên run rẩy, thế nhưng đối mặt với Huyết Vô Ảnh, nàng ta căn bản không có dũng khí phản kháng, không thể không quay đầu nhìn về Linh Sơn một cái, hy vọng phụ thân của mình có thể liều chết bảo hộ chính mình.

Tuy nhiên, Linh Sơn lại nặng nề thở dài một tiếng, trực tiếp quay đầu sang một bên, "Nữ nhi, cha có lỗi với con..."

Nghe được điều này, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Linh Vận cũng hoàn toàn bị chôn vùi!

Nam nhân mà chính mình ngưỡng mộ thì khoanh tay đứng nhìn, ngay cả phụ thân của mình cũng lựa chọn làm như không thấy, nàng ta còn có thể trộng cậy vào ai tới cứu nàng ta?

Ngay vào lúc Linh Vận lòng như tro nguội, chuẩn bị đi theo Huyết Vô Ảnh rời đi, bỗng nhiên đằng sau vang lên một giọng nói rõ ràng dễ nghe, "Ta không cho phép ngươi khi dễ tỷ tỷ của ta!"

Kèm theo giọng nói rõ ràng dễ nghe này vang lên thì một đạo thân ảnh mảnh mai của một thiếu nữ từ trong đám người phía sau vọt ra, người này không phải là ai khác, tự nhiên chính là Linh Khê!

Linh Vận nhìn thấy muội muội của mình đứng ra, đầu tiên là trong lòng ấm áp, sau đó thì thay đổi sắc mặt, "Linh Khê! Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi mau trở về!"

Huyết Vô Ảnh này chính là một tên dâm côn chính cống, đến cả cột nhà hắn cũng dám đốt thì phải biết rồi đấy, nhỡ đâu tên cầm thú này, đánh chủ ý tới trên người muội muội thì nàng ta cho dù có chết cũng sẽ không nhắm mắt.

Vừa nghĩ đến đây, Linh Vận ngăn Linh Khê lại muốn đưa nàng đẩy đi ra đằng sau đám người

Tuy nhiên, chuyện mà nàng ta lo lắng nhất cuối cũng vẫn xảy ra!

"Chờ một chút!"

Huyết Vô Ảnh đột nhiên mở miệng, đồng thời bàn tay khẽ vồ rồi kéo một phát:

Xoẹt xẹt á!

Linh Vận và Linh Khê trực tiếp bị hắn từ trong đám đong kéo trở lại.

"Chà chà! Không nghĩ tới các ngươi còn cất giấu một tiểu mỹ nhân như vậy! Được một đôi tỷ muội a!"

Linh Vận lập tức khẩn trương, tranh thủ bảo vệ Linh Khê ở sau lưng, "Huyết thiếu! Ngươi có cái gì thì hướng tới ta! Muội muội ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, cầu ngài bỏ qua cho nàng ta đi!"

Ngay cả Linh Sơn cũng ngồi không yên, không thể không tiến lên một bước cầu khẩn nói:

"Huyết thiếu hiệp, cầu ngài buông tha tiểu nữ!"

"Cút!"

Huyết Vô Ảnh nhìn cũng không thèm nhìn Linh Sơn một cái, trực tiếp thuận tay vỗ ra một chưởng:

Oanh!

Linh Sơn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, điên cuồng phu ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

"Phụ thân!!"

Hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê lập tức thi nhau hô lên một tiếng, thế nhưng thân thể bị chân nguyên của Huyết Vô Ảnh giam cầm, căn bản không thể động đậy.

Các cao thủ còn lại của Hắc Nham thành nhìn thấy thành chủ rơi vào thảm trạng như vậy thì lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.

Ngay cả Liễu Vân Phi vốn là muốn mở miệng cầu tính, sau khi thấy cảnh này cũng không thể không nuốt lời đến khóe miệng trở về, "Nữ nhân mà bản thiếu coi trọng, ta xem còn có ai dám nói nhảm?"

Nói xong, Huyết Vô Ảnh liền một mặt dâm quang hướng Linh Khê chộp tới, Linh Khê lập tức bị dọa đến gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ trong đám người, "Huyết Vô Ảnh đúng không? Nếu như ngươi dám động đến Linh Khê dù chỉ một chút thì cánh tay này của ngươi không cần dùng nữa rồi!"

Oanh!

Giọng nói này vừa được thốt ra khỏi miệng thì tất cả mọi người ở đây đều nhất thời xôn xao ầm vang.

Ngay cả Liễu Vân Phi và Linh Sơn cũng không dám chính diện chống lại Huyết Vô Ảnh, người nào lớn mật như thế, cũng dám nói ra những lời này?

Mọi người không thể không thi nhau dựa theo nơi phát ra giọng nói nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một thiếu niên gầy gò đang mặc thứ gì đó không phù hợp với mọi người xung quanh.

Người này tự nhiên chính là Diệp Trần!

Sống chết của người khác, Diệp Trần không thèm để ý, chẳng qua bây giờ liên lụy đến tiểu nha đầu Linh Khê, hắn không thể lại không đi quản.

"Là hắn?"

Linh Vận vốn trong lòng hiện lên một vệt kinh hỉ, chờ sau khi thấy là Diệp Trần thì lập tức lại một lần thất vọng.

Dưới cái nhìn của nàng, tu vi của Diệp Trần ngay cả nàng cũng có chỗ không bằng thì càng không nói đến đi so sánh với Huyết Vô Ảnh!

Tuy rằng có can đảm, nhưng cũng chẳng qua chỉ là vô ích đưa tính mạng của mình tặng đi mà thôi.

Huyết Vô Ảnh nhìn lướt qua trên người Diệp Trần, lập tức cười gằn, "Tiểu tử! Ngươi vừa mới nói cái gì? Có dám nói lại lần nữa không?"

Rầm rầm!

Những tên cao thủ Hắc Nham thành ở xung quanh Diệp Trần kia ngay lập tức vội vàng thi nhau chạy tú tán, sợ cách quá gần sẽ bị hắn liên lụy.

Diệp Trần ngay cả mí mắt đều không có nhấc, hai mắt buông xuống nhìn qua trên mặt đất, lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói:

"Được a, ta thu hồi lời nói vừa rồi..."

Mọi người còn tưởng rằng Diệp Trần sợ, lập tức thi nhau nhịn không được mà cười nhạo.

Cái tên này buồn cười đến vậy sao?

Hắn cho rằng Huyết Vô Ảnh là dễ trêu chọc như vậy sao?

Huyết Vô Ảnh cũng lập tức cười lên ha hả, hắn vừa rồi còn đang tò mò ở tinh vực Cự Môn này thế mà còn có người dám nói với chính mình như vậy?

Quả nhiên nhanh như vậy đã đầu hàng dưới hung danh của mình, đây mới là tư thái mà con kiến hôi vốn có nha.

Huyết Vô Ảnh trong lòng đang đắc ý thì Diệp Trần lại mở miệng, "Cho ngươi thời gian mười hơi thở, không chút thì chết!"

Oanh!

Diệp Trần vừa mới nói ra lời này, tất cả mọi người đều choáng váng, hai mắt thi nhau trợn lên thật lớn nhìn về phía Diệp Trần, từng người nhìn giống như đang nhìn một thằng ngu.

"Ta không có nghe nhầm chứ? Tiểu tử này vậy mà muốn để Huyết công tử có hung danh hiển hách cút?"

"Hắn là bị hóa điên rồi sao?"

"Coi như muốn chết cũng không cần phải như vậy chứ?"

...

Mọi người bàn tán sôi nổi, Huyết Vô Ảnh càng là tức giận đến giận quá mà thành cười, bên trong đôi mắt lộ ra sát cơ nồng đậm!

"Được được được! Không nghĩ tới bên trong Hắc Nham thành nho nhỏ này, lại còn có một người có dũng khí như vậy! Rất tốt a!"

Nhóm cao thủ của Hắc Nham thành nghe được điều này thì lập tức gấp đến độ không chịu nổi, "Huyết công tử chớ nên hiểu nhầm! Người này không phải là người của Hắc Nham thành chúng ta!"

Lấy bọn họ hiểu rõ tính cách của Huyết Vô Ảnh, người này vô cùng tàn bạo, nếu lời này của Diệp Trần chọc cho hắn giận dữ, nói không chừng sẽ liên lụy đến bọn họ.

"Hừ!"

Huyết Vô Ảnh hừ lạnh một tiếng, "Xem ra bản thiếu hôm nay nếu như không cho các ngươi một cái giáo huấn khắc sâu, chỉ sợ không được bao lâu sẽ không có người nào để bản thiếu vào trong mắt!"

Oanh!

Cùng lúc nói xong lời này, khí thế trên người của Huyết Vô Ảnh bỗng nhiên tăng vọt lên, lộ ra sát ý nồng đậm!

Trong lúc nhất thời, trong nội tâm của tất cả mọi người đều hung hăng rung động, nhất là người của Hắc Nham thành thì tất cả đều có vẻ mặt trắng bệch.

"Xong xong! Xem ra Huyết công tử tức giận thật rồi!"

"Cho dù tất cả chúng ta phối hợp với nhau có lẽ có thể ngăn cản, thế nhưng đằng sau Huyết công tử này thế nhưng là Huyết Nguyệt tông a!"

"Đều do tiểu tử này! Chính hắn muốn tìm đường chết, nhưng lại liên lụy tới Hắc Nham thành của chúng ta, muốn chúng ta phải chịu xui xẻo cùng với hắn!"

...

Người của Hắc Nham thành thì nhau trợn mắt nhìn về phía Diệp Trần, đều hận không thể để hắn nhanh đi chết đi.

Theo suy nghĩ của bọn hắn, nếu như không phải Diệp Trần muốn tìm đường chết, trêu đến Huyết Vô Ảnh phải tức giận thì bọn họ nhiều nhất cũng chỉ mất đi hai nữ nhân mà thôi.

"Tiểu tử không biết sống chết! Bản thiếu trước hết bắt ngươi khai đao!"

Huyết Vô Ảnh quát lớn một tiếng, trực tiếp hướng Diệp Trần vẫy tay một trảo:

Oanh!

Một đạo bóng mờ to lớn màu vàng óng hình bản tay đột nhiên xuất hiện ở trên trời cao, mang theo uy năng kinh thiên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hướng về phía Diệp Trần bao phủ tới.