Thần Đế Trọng Sinh

Chương 714: Hai lựa chọn




"Không muốn!!"

Xích Vũ thiên quân rống lớn một tiếng, lập tức cưỡng ép thi triển ra Ngoại Đạo Tượng Thần, muốn ngăn cản một kích tuyệt mệnh của Diệp Trần.

Đáng tiếc, căn bản vô dụng!

"Bành!"

Không có bất kỳ một chút hồi hộp nào, Ngoại Đạo Tượng Thần mà Xích Vũ thiên quân thi triển ra, trong nháy mắt đã bị kiếm mang màu đỏ tím kia cắn nát, Tử Quỳnh kiếm trực tiếp đi xuyên qua thân thể Xích Vũ thiên quân!

Oanh!

Xích Vũ thiên quân ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra, cả người tính luôn cả thần hồn đều bọ xoắn giết không còn, ngay cả cặn bã cũng không còn.

Một đời Hóa Thần thiên quân ngã xuống như vậy!

"Tê ~~~ "

Mọi người vây xem ở bên ngoài mấy trăm dặm, thấy cảnh này, tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh, ở trước trận đại chiến này, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, thế mà lại có một kết quả như thế này.

Ba tên cảnh giới Hóa Thần thiên quân vây công một thiếu niên chỉ có cảnh giới Kim Đan, kết quả vậy mà hai chết một trốn!

Thậm chí, sau khi Xích Vũ thiên quân tế ra Xích Vũ phi thuyền, nhưng vẫn bị giết chết một cách vô tình!

"Đừng có đứng ngây ngốc ra đó làm gì, chạy mau a!!"

Không biết là ai dẫn đầu hô lên một tiếng, lúc này mọi người mới từ trong lúc khiếp sợ mà khôi phục lại, từng người quay người co cẳng liền chạy, hận khi phụ thân mẫu thân sinh ra mình chỉ có mỗi hai cái đùi.

Một cái chớp mắt, những người vây xem wor xung quanh cũng đã chạy tứ tán khắp nơi không còn một ai.

Vâng giữa thiên địa rộng lớn này chỉ còn lại có Diệp Trần, U Minh Viêm Xà, còn có vị Thanh La tiểu thư kia.

Đợi đến sau khi mọi người giải tán hết, Diệp Trần thu hồi Thôn Thiên đỉnh và Tử Quỳnh kiếm vào trong cơ thể, trong nháy mắt cũng thu thập Xích Vũ phi thuyền vào bên trong Càn Khôn Trạc, lúc này mới chậm rãi hạ xuống trên mặt đất:

"Phốc!"

Vừa mới rơi xuống đất, Diệp Trần đột nhiên điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xoạch xuống.

Cưỡng ép vận dụng Nghịch Sinh Bách Chuyển chuyển thứ tám, thân thể Diệp Trần đã tiêu ngao nghiêm trọng, nếu không phải có Vạn Cổ Trường Thanh châu chống đỡ, hắn vòa lúc này sớm đã bạo thể mà chết đi.

"Chủ nhân!"

U Minh Viêm Xà bước nhanh vọt tới trước mặt Diệp Trần đỡ lấy hắn.

...

Đợi đến khi Diệp Trần tỉnh lại một lần nữa, phát hiện chính mình nằm ở bên trong một cái lồng ngực ấm áp mà mềm mại, còn lộ ra một cỗ mui hương thơm ngát mê người.

Hơ!

Diệp Trần bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn lại, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đang trong kinh ngạc hiện ra vui sướng, "Thanh La tiểu thư, tại sao là ngươi?"

Hóa ra, trước đó ôm ấp ấm áp lại là Thanh La tiểu thư kia.

Gương mặt xinh đẹp của Thanh La tiểu thư hơi đỏ lên, con mắt buông xuống phía dưới, khẽ nói:

"Diệp tiền bối, ngài tỉnh..."

Diệp Trần nhẹ gật đầu, sửa sang lại quần áo, đứng dậy rồi nói:

"Cái tên U Minh này chạy đi đâu rồi?"

Hắn nhớ kỹ ở trước khi mình ngất đi, nghe thấy cuối cùng là tiếng của U Minh Viêm Xà, theo lý thuyết thì nó sẽ không cứt chính mình xuống.

Thanh La tiểu thư cũng chậm rãi đứng dậy, nói:

"U Minh tiền bối bị trọng thương, cần bắt giữ một số yêu thú cấp thấp đến bổ sung chân nguyên, cho nên tạm thời để cho ta tới chiếu cố ngài..."

Diệp Trần nghe được điều này không thể không khẽ chau mày, trong lòng thầm mắng:

Con U Minh Viêm Xà này thật đúng là...!

Tuy nói lúc trước hắn đã cứu Thanh La tiểu thư này, tuy nhiên nữ nhân này, nói cho cùng dù sao cũng là người của Vô Cấu thánh điện, hơn nữa có quan hệ không tầm thường với Bách Thảo tiên nhân.

Cái tên U Minh này còn thật sự là yên tâm, thế mà giao chính mình trong trạng thái hôn mê cho một người như vậy tới chiếu cố.

Cũng may nữ nhân này không nổi lên ác ý gì, bằng không hắn chết cũng không biết là chết như thế nào.

Ngay vào lúc hai người đều im lặng không nói, bầu không khí có chút lúng túng, bỗng nhiên một tiếng rít gào truyền đến từ đằng xa.

Ngay sau đó, một đạo hắc ảnh xét qua trên không trung, sau một khắc, một thân áo bào đen, U Minh Viêm Xà biến hóa thành hình người đã chạy về.

"Chủ nhân, ngài cuối cùng đã tỉnh! Thân thể của ngài tốt hơn một chút nào chưa?"

Nhìn thấy Diệp Trần tỉnh lại, U Minh Viêm Xà mừng rỡ.

Diệp Trần khoát tay áo,

"Không ngại! Chúng ta bây giờ đang ở đâu?"

U Minh Viêm Xà gãi đầu một cái nói:

"Cái này, ta cũng không rõ...hôm đó sau khi chủ nhân ngài té xỉu, ta cũng bị trọng thương, ta sợ có người đuổi theo liền một đường hướng phía bắc chạy như điên, sau đó thì tới nơi đây!"

Nói đến đây, U Minh Viêm Xà chỉ chỉ Thanh La tiểu thư ở một bên rồi nói:

"Nhờ có vị Thanh La tiểu thư này ra tay giúp đỡ, bằng không, chúng ta khả năng đã bị yêu thú ở nơi này ăn!"

Ngay lập tức lông mày Diệp Trần hơi nhíu, cũng không thể không nhìn về phía Thanh La tiểu thư, "Ta giết Bách Thảo tiên nhân, tương lai chắc chắn cũng sẽ là địch của Vô Cấu thánh điện ngươi, vì sao ngươi phải cứu chúng ta?"

Thanh La tiểu thư ở dưới ánh mắt nhìn soi mói của Diệp Trần, đôi mắt đẹp ngay lập tức có chút trốn tránh, không thể không vuốt mái tóc trước ngực, gương mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ nói:

"Ngài tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều! Bởi vì trước đó ngài đã cứu ta, cho nên ta chỉ là báo ân mà thôi!"

Diệp Trần im lặng không nói, ngược lại U Minh Viêm Xà ở một bên cười hắc hắc nói:

"Thanh La tiểu thư, ta xem ra ngươi là ưa thích chủ nhân nhà ta a? Điều này nói ra cũng có chút xấu hổ nha! Hắc hắc!"

"Ngậm miệng!"

Diệp Trần và Thanh La tiểu thư trăm miệng một lời.

U Minh Viêm Xà lập tức nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng, ngoan ngoãn lui sang một bên.

Bầu không khí đột nhiên lại trở nên yên tĩnh một lần nữa, không khí lại có chút lúng túng.

Cuối cùng, Diệp Trần ho nhẹ một tiếng, nói:

"Thanh La tiểu thư, đa tạ ngươi đã cứu chúng ta, tuy nhiên trước mắt ta giết Bách Thảo tiên nhân và Xích Vũ thiên quân, Xích Dương phủ và Đan vực chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta, bao gồm cả Vô Cấu thánh điện của các ngươi, chỉ sợ cũng sẽ nhúng tay vào!"

"Nếu để cho tông môn ngươi biết ngươi đi cùng với chúng ta thì chắc chắn sẽ gây bất lợi cho ngươi, cho nên ngươi cũng nên nhanh chóng trở về đi!"

Thanh La tiểu thư nghe được lời này của Diệp Trần, sắc mặt không thể không hơi đổi một chút, chợt khẽ thở dài một tiếng nói:

"Không sai! Thât ra thì lần này ta và Triệu Vô Ngân tới đây chính là phụng lệnh của tông môn tìm kiếm nơi hạ lạc của Tạo Hóa tiên châu, tông môn đối với vật này là tình thế bắt buộc!"

"Hơn nữa Vô Cấu thánh điện chúng ta cũng không phải Xích Dương phủ có thể so sánh, chỉ là Hóa Thần thiên quân cũng có tới tám vị, tu vi điện chủ đại nhân của chúng ta càng là sâu không lường được!"

"Dưa vào những gì ta hiểu rõ đối với tông môn, sau khi biết tình huống ở bên này, nhất định sẽ phái cao thủ đến đây!"

"Cho nên các ngài bây giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là nhanh chóng rời khỏi Thiên Huyền tinh, hoặc là..."

Nói đến đây, Thanh La tiểu thư có chút dừng lại, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần, một mặt chân thành nói:

"Diệp tiền bối, nếu như ngài chịu tự nguyện giao Tạo Hóa tiên châu ra, ta chắc chắn ở trước mặt trưởng bối tông môn ra sức bảo vệ các ngươi không gặp phải chuyện gì, ngài thấy có được không?" "Hồng hộc ~~ "

Không đợi Diệp Trần mở miệng, U Minh Viêm Xà ở một bên lập tức trở nên kích động.

Tạo Hóa thiên quân chủ nhân cũ của hắn là bị điện chủ của Vô Cấu thánh điện đánh lén mà giết chết, nếu như Diệp Trần thật đầu hàng Vô Cấu thánh điện, vậy mối thù này liền không có cách nào báo.

Diệp Trần tự nhiên biết U Minh Viêm Xà đang nghĩ cái gì, vỗ vỗ đầu vai của hắn, lấy đó làm ra an ủi rồi mới chậm rãi nói:

"Muốn cho ta giao Tạo Hóa tiên châu ra thì đây tuyệt không có khả năng! Nếu như Vô Cấu thánh điện các ngươi muốn đến tìm ta phiền phức vậy thì cứ việc chạy tới đây đi, Diệp Trần ta có gì mà phải sợ?"

Thanh La tiểu thư dường như cũng không ngoài ý muốn, yếu ớt thở dài một hơi, nói:

"Quả nhiên! Ta đã biết, ngài chắc chắn sẽ không nghe ta khuyên! Nếu nói như vậy vậy các ngài nhanh chóng rời khỏi tinh vực Thiên Huyền đi!"

"Truyền tống trận ở tinh vực Thiên Huyền hầu như đều được nắm giữ ở trong tay tam đại tông môn ở Thiên Huyền thành, các ngài bây giờ đi qua sẽ chỉ tự chui đầu vào lưới!"

"Tuy nhiên ở bên trong mảnh dãy núi yêu thú này, ta ngược lại thật ra biết một chỗ Truyền Tống trận thượng cỗ, các ngài có lẽ có thể đi tới chỗ đó thử một chút!"