Nghe được điều này, Diệp Trần sửng sốt một lát, bỗng nhiên khóe miệng hơi nhếch lên, "Thông Thiên Lộ sao? Ngươi nói đường hầm hư không dưới chân đỉnh núi Everest kia sao?"
"Cái gì! Ngươi làm sao... Đây không có khả năng!"
Sắc mặt của Vân Thiên Thu hoàn toàn thay đổi, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Trần thế mà cũng biết Thông Thiên Lộ, hơn nữa còn nói thẳng ra vị trí chính xác tới như vậy!
Đây chính là bí mật lớn nhất của Bồng Lai Tiên giới!
Diệp Trần nhìn thấy mộ bộ biểu tình này của Vân Thiên Thu thì đã biết mình đoán không sai, không thể không cười lạnh, "Hiện tại xem ra, ngươi hình như đã không còn giá trị tồn tại! Còn về phần đám tiền bối của Dược Vương tông các ngươi, bọn họ nếu dám trở về, ta chờ là được!"
Nói tới đây, Diệp Trần từ từ nâng chân lên, chuẩn bị một cước đạp xuống.
Lúc này Vân Thiên Thu ngay lập tức trở nên luống cuống, "Diệp tiên nhân! Diệp tiền bối! Chỉ cần ngài tha cho ta một mạng, ta nguyện ý dâng hiến cho ngài toàn bộ bảo vật ngàn năm của Dượng Vương tông, đồng thời trở thành nô bộc trung thành nhất của ngài, cầu ngài, cầu ngài đứng có giết ta..."
Vân Thiên Thu lúc này, nơi nào còn có uy phong của Thái Thượng trưởng lão như trước đó, quả thực bộ mặt giống như chó nhà có tang.
Tuy nhiên, đối với lời nói của Vân Thiên Thu, Diệp Trần lại như thể không có nghe thấy, một cước này cuối cùng vẫn hung hăng đạp xuống.
"Bành!"
Không có bất kỳ hồi hộp nào, Vân Thiên Thu cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, ở dưới chân Diệp Trần, yếu ớt như thể quả dưa hấu, bị một cước của Diệp Trần giẫm nổ tung.
"Tê!!"
Tông chủ của bốn đại tông môn khác thấy được cảnh này thì lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Đường đường là Thái Thượng trưởng lão của Dược Vương tông, cườ giả đứng ở năm vị trí đầu trên Thiên bảng, thế mà bị một cước của tên thiếu niên Thế Tục giới giẫm nổ rồi?
Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, sợ rằng cũng không có người nào dám tin được chuyện này lại là thật!
"Thiếu niên này sợ đã có thực lực của Thiên Quân Hóa Thần!"
Bốn người không thể không liếc nhau một cái, ở trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục.
"Chúc mừng đại thù của Diệp tiền bối đã được đền đáp lại!"
Tông chủ Thái Ất môn ngược lại là có phản ứng cực nhanh, bỗng nhiên mở miệng cao giọng nói.
Tong nội tâm ba người còn lại lập tức thầm mắng tên này hèn hạ vô sỉ, tuy nhiên cũng lập tức thi nhau mượn gió bẻ măng:
"Đúng vậy! Ngày bình thường Dược Vương tông làm nhiều việc ác, Diệp tiền bối hôm nay vì Bồng Lai Tiên giới ta trừ đi cái khối u ác tính này, thật sự là đáng mừng!"
"Lão thất phu Vân Thiên Thu này, chết chưa hết tội!"
Mấy người ngoài miệng thì nói ra như vậy nhưng trong lòng lại đều đang âm thầm suy tính, "Trước tiên cố gắng qua cái cửa này trước đã, chờ quanh đầu về bẩm báo với tiền bối của tông môn mình, sẽ từ từ tìm người này tính sổ sách!"
Tuy nhiên, tâm tưu mấy người này há có thể giấu giếm được Diệp Trần?
"Ta nói rồi, hôm nay tất cả các ngươi những người này đều phải chết! Các ngươi cho lời nói của ta là trò cười sao?"
Diệp Trần quay đầu nhìn lại mấy người đang trên bầu trời, một mặt lạnh lùng.
Con ngươi của tất cả bốn người đều co rụt lại, hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà lại tàn nhẫn đến như vậy, bọn họ đều đã buông xuống tư thái chủ động cầu hòa, lại bị hắn trực tiếp từ chối!
"Diệp tiền bối! Làm ngươi hay để lại một con đường tốt, Dược Vương tông ở bên trong năm đại tông môn chúng ta chỉ có thể coi là mạt lưu, nếu như ngươi cứ khăng khăng muốn đấu với chúng ta nữa, bốn đại tông môn chúng ta cũng chưa chắc sẽ sợ ngươi!"
"Không sai! Tu vi các hạ mạnh hơn, thật chẳng lẽ muốn là kẻ địch chung của toàn bộ Bồng Lai Tiên giới chúng ta phải không?"
Mấy người vừa nói vừa bắt đầu chậm rãi hướng về phía sau lùi lại.
"Nói đủ chưa? Nếu đủ rồi thì tất cả chết hết đi cho ta!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Diệp Trần bắt đầu ra tay dữ dội.
Oanh!
Một đạo kiếm mang mày tím bay xẹt qua trên không trung, tốc độ nhanh tới mức cực hạn, hung hăng đánh thẳng tới tông chủ Thiên Đạo tông người có thực lực yếu nhất.
Tông chủ Thiên Đạo tông căn bản không có nghĩ đến, Diệp Trần lại đột nhiên ra tay với hắn, chờ đến khi hắn kịp phản ứng thì đã muộn rồi.
"Không!"
Theo một tiếng gầm rú thảm thiết không cam lòng đó vang lên, tông chủ Thiên Đạo tông bị một kiếm của Diệp Trần chém thành hai khúc.
Tông chủ Thái Ất môn và Tiêu Dao phái cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng bất thình lình này lập tức bị dọa đến nhanh chóng lùi lại phía sau mấy ngàn mét mới đứng vững thân hình.
"Diệp Cuồng Tiên! Chúng ta đã nói hết lời ngon ngọt, không nghĩ tới ngươi vậy mà không biết tốt xấu như thế, đã như vậy, vậy thì chờ lấy tiếp nhận lửa giận của toàn bộ Bồng Lai Tiên đảo chúng ta đi!"
Tông chủ Tiêu Dao phái hiển nhiên đã có chút tức hổn hển, không thể không gầm thét một tiếng, quay người liền trốn.
Tông chủ Thái Ất môn và tông chủ Thiên Lôi tông cung chia ra chạy hai cái phương hướng khác nhau trốn đi thật xa.
Tất cả ba người này đều là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, tốc độ cũng không chậm hơn so với Diệp Trần bao nhiêu, bây giờ lại chạy trốn ra ba cái phương hướng khác nhau, Diệp Trần tựu nhiên cũng chia không có cách phân thân, chỉ có thể từ trong đó lựa chọn ra một người để đuổi theo.
"Hừ!"
Diệp Trần ở trong chớp mắt đã có quyết định, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, cuối cùng hướng Thượng Quan Vân Khuyết tông chủ Thiên Lôi đuổi trước.
Người này có thực lực cao nhất trong ba người, hơn nữa Thiên Lôi tông và Dược Vương tông có giao hảo với nhau, tự nhiên trở thành mục tiên hàng đầu của Diệp Trần.
Xoát xoát!
Sau khi Diệp Trần thúc giục tốc độ tới mức độ cực hạn, lưu lại từng đạo tàn ảnh ở trên trời cao, trong nháy mắt đã đuổi theo ra ngoài được hơn mười dặm!
Nhưng mà đúng vào lúc này, trong cơ thể Diệp Trần bỗng nhiên truyền đến cảm giác suy yếu!
Hóa ra, Nghịch Sinh Bách Chuyển trước đó hắn cưỡng ép thúc dục, về sau lại mạnh mẽ đột phá cảnh giới Kim Đan, trong cơ thể sớm đã có hơn trăm cái lỗ hổng, sức lực hết sạch...
Tuy nhiên, đã đi tới một bước này, Diệp Trần lại há có thể buông tha dễ dàng như vậy?
Nếu như hắn đột nhiên thu tay lại, nói không chừng ngược lại sẽ gây nên lòng nghi ngờ của mấy lão hồ ly này, đến lúc đó có thể sẽ không tốt cho lắm!
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lại mạnh mẽ nhấc lên một đạo chân nguyên, áp chế cỗ lực lượng phản phệ kia xuống, sau đó hung hăng chém ra một kiếm:
"Thiên Địa Nhất Kiếm!"
Oanh!
Một kiếm sáng chói mắt, ánh kiếm dài tới hơn nghìn thước, xẹt qua trên không trung tạo ra một đường cong duyên dáng.
"Không!"
Thượng Quan Vân Khuyết lập tức rống lớn một cái, tốc độ của hắn có nhanh cũng không có khả năng nhanh hơn Tử Quỳnh kiếm của Diệp Trần, đành phải gọi pháp bảo ra nghênh đón tiếp lấy.
Đáng tiếc thực lực hai người chênh lệch thực sự cách xa, gần như không có bất kỳ một chút hội hộp nào.
Răng rắc!
Thượng Quan Vân Khuyết sử dụng thanh quyền trượng kia lại bị Tử Quỳnh kiếm của Diệp Trần trực tiếp chặt đứt làm đôi, hơn nữa thế đi không giảm bổ vào trên người Thượng Quan Vân Khuyết.
"A!!"
Theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, Thượng Quan Vân Khuyết cuối cùng vẫn bị chết dưới kiếm của Diệp Trần.
Hai tên tông chủ khác lúc này đã vọt ra ngoài được mấy chục dặm, nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết của Thượng Quan Vân Khuyết, nơi nào còn dám có chút dừng lại, giống như nổi điện chạy như điên.
Tuy nhiên, bọn họ làm sao biết được rằng, sau khi Diệp Trần thi triển ra một kích cuối cùng này, cả người đã như là hư thoát, trực tiếp một đầu ngã chổng vó xuống, nếu như bọn họ quay đầu vào lúc này, Diệp Trần chỉ sợ cũng chỉ có khoanh tay chịu chết.
Đáng tiếc, bọn họ sớm đã bị Diệp Trần dọa cho sợ vỡ mật, nơi nào còn dám quay đầu, này mới khiến Diệp Trần thoát khỏi một kiếp.
Diệp Trần quỳ một chân trên đất, th ở dốc một lúc lâu, lúc này mới dần dần khôi phục lại mấy phần khí lực, tuy nhiên đầu vẫn váng mắt vẫn hoa.
Hết cách rồi, kinh mạch trong cơ thể của hắn bây giờ đang bị tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa tăng thêm trước đó cưỡng ép sử dụng Ngịch Sinh Bách Chuyển, lực phản vệ mạnh càng làm cho thắng thống không không chịu nổi.
Đúng lúc này, xoát!
Nơi xa truyền tới một tiếng xao động!
Diệp Trần còn tưởng rằng hai tên gia hỏa kia đi mà trở lại, lập tức đột nhiên đứng dậy!
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy rõ ràng người tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra lại là Chúc Minh Phi mang theo hai người Chúc Tiểu Bạch và Tô Mạn chạy tới.
Nhìn thấy ba người này, Diệp Trần lập tức cũng không nhịn được nữa, hai mắt lập tức tối đen, trực tiếp ngã xuống...
P/S: Ta thích nào...chương 5 nha