Thần Đế Trọng Sinh

Chương 611: Đầu bảng Tiềm Long




Diệp Trần để vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, lập tức cũng hết sức hiếu kỳ, "Làm sao? Điều kiện này rất khó sao?"

Người kia vẻ mặt đau khổ nói:

"Công tử nói đùa, trong phạm vi mấy trăm dặm của Dược Vương cốc đều có sương máu khí độc, người bình thường căn bản không dám tới gần, chúng ta cũng chỉ biết đại khái phương vị còn về phần đi vào trong đó thì người bình thường có thể nghĩ cũng không dám đi vào!"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, hắn thật ra chỉ cần những người này đưa hắn đến nơi gần với Dược Vương tông là được, cái gọi là sương máu khí độc đối với hắn mà nói thì căn bản không tạo thành uy hiếp.

Thế nhưng những người này rõ ràng là hiểu nhầm ý tứ của Diệp Trần.

Tuy nhiên vấn đề này cũng khó trách, phàm là người của Bồng Lai tiên giới, gần như không ai không biết Dược Vương cốc, chỉ là không có người nào dám can đảm tiến vào bên trong sương máu khí độc.

Diệp Trần vừa ra tay chính là ba khối Linh thạch, mọi người khó tránh khỏi đối với điều này có chút hiểu lầm.

Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị mở miệng giải thích thì thiếu niên trước đó bị người đánh bỗng nhiên mở miệng nói:

"Ta nguyện ý dẫn ngươi đi!"

Mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau cười nhạo, "Tiểu tử này, thật đúng là cần tiền hơn cần mạng a!"

"Sương máu khí độc đó là Dược Vương tông hao phí tâm huyết hơn ngàn năm mới tạo dựng được, chính là cao thủ cảnh giới Kim Đan cũng không dám xông loạn vào đó!"

"Ngoài đệ tử bản môn Dược Vương tông ra, những người khác đi lung tung vào trong đó, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"

Nghe được tiếng nghị luận này của mọi người, Diệp Trần cũng không thể không mỉm cười, "Anh bạn nhỏ, ngươi chắc chắn chứ?"

Thiếu niên kia gật đầu kiên định nói, "Ta chắc chắn!"

Diệp Trần suy nghĩ một chút, trực tiếp ném cho thiếu niên kia ba khối Linh thạch, "Được, bây giờ chúng ta liền xuất phát!"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần hơi chao đảo một cái, giống như quỷ mị, lao tới trước mặt thiếu niên kia sau đó một tay nắm lấy cổ tay của hắn, thân thể lại nhoáng lên một cái nữa đã chạy ra ngoài được vài trăm mét.

Mà những người ở xung quanh kia thấy được cảnh này thì sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi lớn.

"Tốc độ của người này thật nhanh!"

"Chỉ sợ ít nhất cũng là cao thủ trên cảnh giới Kim Đan!"

"Cũng không biết là nhân vật thiên tài của môn phái nào?"

...

Mấy phút sau, Diệp Trần mang theo thiếu nhiên kia đã chạy ra khỏi thành.

Sau khi thiếu niên kia chỉ ra phương hướng, Diệp Trần trực tiếp gội Tử Quỳnh kiếm ra mang theo hắn ngự kiếm phi hành.

Bồng Lai tiên giới này vô luận là độ nồng đậm của thiên địa linh khí hay là thực lực tổng hợp rõ ràng cũng cao hơn hai giới Yêu, Ma rất nhiều.

Trên bầu trời, thường có người ngự kiếm, qua qua lại lại ở trên không trung, cho nên hai người cũng không tính làm người khác chú ý.

"Ngươi tên là gì?"

Diệp Trần vừa dùng ý niệm thao túng Tử Quỳnh kiếm, vừa nói chuyện phiếm với thiếu niên kia.

Thiếu niên kia trước đi bị tu vi cường đại của Diệp Trần làm cho kinh sợ, lúc này còn có chút chưa kịp hoàn toàn phản ứng lại, nghe được câu hỏi của Diệp Trần thì ngay lập tức không suy nghĩ chút nào nói:

"Thưa ân công, ta gọi là Chúc Tiểu Bạch, là đệ tử của Hỏa Thần tông..."

Nói đến đây, Chúc Tiểu Bạch dường như nghĩ tới điều gì, lập tức im bặt mà dừng, đồng thời lặng lẽ liếc ánh mắt của Diệp Trần một cái, lộ ra vẻ mặt lo lắng bất an.

Nhìn thấy thần sắc của Diệp Trần không có thay đổi gì, Chúc Tiểu Bạch lúc này mới thở dài một hơi.

Diệp Trần để vẻ mặt của hắn vào trong mắt, tuy rằng không biết vì sao, tuy nhiên cũng không có tiếp tục hỏi nhiều về thân thế của hắn, lại nói tiếp:

"Lấy tu vi của ngươi, những người trước đó coi như cùng tiến lên thì chắc cũng không phải là đối thủ của ngươi, lúc bọn họ đánh ngươi, ngươi vì sao không đánh trả?"

Chúc Tiểu Bạch này tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng đã có cảnh giới Trúc Cơ tầng hai, hơn nữa công pháp tu luyện dường như cũng không yếu, dựa theo lý thuyết mà nói, đối phó những người bên trong quán rượu kia hẳn là thừa sức mới đúng, thế nhưng là trước đó hắn lại mặc cho đối phương đánh chửi, từ đầu đến cuối cũng không có đánh lại.

Điều này làm cho Diệp Tràn quả thực cảm thấy có chút kỳ quái.

Chúc Tiểu Bạch than nhẹ một tiếng, nói:

"Chuyện này vốn chính là ta đã làm sai trước, là ta ăn cơm không trả tiền, bị bọn họ đánh cũng là bình thường."

"Hơn nữa phụ thân của ta đã giáo dục ta từ nhỏ, hành tẩu giang hồ nhất định phải làm đến không thẹn với lương tâm, nếu như không phải ta thực sự quá đói, chắc chắn sẽ không đi ăn cơm chùa..."

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Chúc Tiểu Bạch đầy vẻ xấu hổ.

Diệp Trần không thể không mỉm cười, hảo cảm đối với thiếu niên này lập tức tăng lên gấp bội, vì vậy nói:

"Ngươi vừa mới nói, ngươi là đệ tử Hỏa Thần tông, làm sao lại luân lạc tới tình trạng này? Chờ ta làm xong chuyện ở Dược Vương tông thì ta tự mình đưa ngươi về đó, có được không?"

Không nghĩ tới, sắc mặt của Chu Tiểu Bạch ngay lập tức hơi đổi, sau đó thận trọng nói:

"Ân công, ngươi...ngươi không biết?"

Diệp Trần lập tức ngây ngẩn cả người, "Biết cái gì?"

Chúc Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt, lộ ra vẻ ảm đạm nói:

"Hỏa Thần tông đã bị diệt môn!"

"Cái gì?"

Diệp Trần ngay lập tức hơi kinh hãi, sau đó lại nghĩ tới, lúc hắn tự giới thiệu, có chút che che lấp lấp, lập tức giật mình hiểu ra.

"Làm sao? Chắc là Hỏa Thần tông các ngươi bị diệt có liên quan tới Dược Vương tông sao?"

Chúc Tiểu Bạch nghe được lời này của Diệp Trần thì ngay lập tức hai mắt trừng một cái, sắc mặt có chút trắng bệch, lắp bắp nói:

"Hỏa Thần tông chúng ta chính là bị Dược Vương tông diệt đi! Ân công, ngươi...ngươi không phải là...đệ tử của Dược Vương tông sao?"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Dĩ nhiên không phải! Nói thật cho ngươi biết đi, lần này ta tới Dược Vương tông là đi tìm bọn hắn phiền phức, nếu như bọn họ là kẻ thù của ngươi, vậy ta thuận tiện giúp ngươi báo thù, như thế nào?"

Chúc Tiểu Bạch nghe thấy vậy thì lập tức mừng rỡ, sau đó bỗng nhiên lắc đầu, thở dài nói:

"Không được không được! Ân công tuy tằng tu vi của ngươi rất cao, chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của Dược Vương tông!"

Nói đến đây, Chúc Tiểu Bạch dừng lại một chút lại nói tiếp:

"Ân công, không bằng ngươi trước tiên đừng đi Dược Vương tông, theo ta cùng đi tìm đại ca của ta có được không? Chỉ cần tìm được đại ca của ta thì chúng ta báo thù có hy vọng!"

Diệp Trần lập tức sững sờ, "Đại ca ngươi? Hắn là ai?"

Đề cập tới vấn đề này thì mặt mày của Chúc Tiểu Bạch lập tức trở nên hớn hở, trong đôi mắt hiện lên vẻ sùng bái nồng đậm, "Đại ca của ta, hắn chính là Thiếu tông chủ của Hỏa Thần tông chúng ta, đứng đầu bảng Tiềm Long bảng của Bồng Lai tiên giới, tên là Chúc Minh Phi!"

Nói đến đây, mặt mũi của Chúc Tiểu Bạch đầy vẻ tự hào, vốn cho rằng khẳng định có thể làm cho đối phương giật mình.

Tuy nhiên, Diệp Trần vừa mới đặt chân tới Bồng Lai tiên giới lại làm sao biết được những thứ này?

"Tiềm Long bảng? Đó là cái gì? Rất lợi hại phải không?"

Hai mắt của Chúc Tiểu Bạch lập tức từng lên một cái, "Không phải chứ! Ngươi thế mà ngay cả Tiềm Long bảng cũng không biết? Ngươi là người của Bồng Lai tiên giới sao?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta quả thật không phải là người của thế giới các ngươi, ta đến từ ngoại giới, cũng chính là Thế Tục giới trong miệng các ngươi hay nói!"

Chúc Tiểu Bạch ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người, trọn vẹn sử sốt một lúc lâu, mới một mặt khó có thể tin nói:

"Điều này sao có thể? Ta nghe người ta nói, trong Thế Tục giới, người người yếu đuối như con kiến hôi, tại sao có thể có dạng cao thủ như ân công?"

Sau khi Diệp Trần giải thích một phen, cuối cùng cũng để cho Chúc Tiểu Bạch tin tưởng chính mình là đến từ Thế Tục giới.

Lúc này Chúc Tiểu Bạch mới tiếp tục giải thích nói:

"Ở Bồng Lai tiên giới chúng ta, căn cứ phân chia thực lực có hai cái bảng xếp hạng là Thiên bảng và Tiềm Long bảng!"

"Cái gọi là Thiên bảng là căn cứ thực lực của cường giả thế hệ trước tiến hành sắp xếp thứ hạng."

"Mà Tiềm Long bảng thì căn cứ mức tiềm lực của thế hệ tuổi trẻ tiến hành sắp xếp thứ hạng!"

"Ta ở trên Tiềm Long bảng xếp hạng thứ mười bảy mà đại ca ta sớm ở mười năm trước đó cũng đã đứng đầu Tiềm Long bảng!"

P/S: Ta thích nào....chương thứ 4