"Phù phù!"
Thân thể Lâm Mãnh lập tức run lên, trực tiếp ngã quỳ xuống trên đất, mấy người còn lại cũng bị dọa cho phát sợ, cũng thi nhau quỳ xuống.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, thiếu niên này nhìn như rất bình thường thế mà chính là Tiên nhân Hoa Hạ, nhục thân có thể chống lại tên lửa đạn đạo mang đầu đạn hạt nhân, một người ép một đại quốc, ép cường quốc đệ nhất thế giới bây giờ phải cúi đầu chịu thua!
"Diệp tiên nhân, ta ta...ta trước đó là nói bậy, là nói bậy! Ngài ngài...ngài nhưng tuyệt đối không nên để ở trong lòng!
Lâm Mãnh quỳ rạp dưới đất, dọa đến thân thể run lẩy bà lẩy bẩy, vẻ mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Thấy cảnh này, Mân Côi lập tức kinh ngạc vạn phần, người trước mắt này chính là Lâm Mãnh đại danh đỉnh đỉnh!
Ở trong giới sát thủ bọn họ tuyệt đối là nhân vật cấp bậc bá chủ!
Thế nhưng, loại tồn tại này bây giờ thế mà quỳ gối trước mặt thiếu niên Hoa Hạ này hơn nữa còn hoảng sợ như chó nhà có tang.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Mân Côi thực sự không thể tin được, mọi chuyện đang diễn ra trước mắt chính là sự thật!
"Nhớ kỹ lúc trước năm người chúng ta phụng mệnh ám sát hắn, hắn mới chỉ có cảnh giới tông sư Hóa Kình, còn lâu mới là đối thủ của Lâm Mãnh!"
"Cũng không biết trong nửa năm ta hôn mê, đã có những chuyện gì xảy ra? Hắn vậy mà cường đại đến tình trạng như thế!"
Mân Côi nhìn qua người thiếu niên có bộ dáng đẹp trai ở bên cạnh, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng kỳ lạ, trong lòng vô cùng tò mò.
"Thôi!"
Diệp Trần khoát tay áo, "Nể tình ngươi chỉ là một lòng muốn gia nhập bản môn, cũng không có ác ý gì, bổn Môn chủ không tính toán với ngươi, phạt ngươi quét sạch rác rưởi xung quanh Hắc Sâm Lâm cho sạch sẽ, ngươi có nhận phạt không?"
"A?"
Lâm Mãnh nghe được điều này thì lập tức có chút choáng váng.
Hắn đường đường là bá chủ giới sát thủ, Diệp Trần thế mà để cho hắn đi quét dọn rác, cái này thực sự có chút làm cho hắn nhục nhã.
Lý Hạ Niên ở một bên nói:
"Lâm Mãnh, ý tứ của Môn chủ đại nhân chính là đã đáp ứng cho ngươi gia nhập tông môn, ngươi còn không nhanh chóng đi tạ ơn sao?"
Lâm Mãnh nghe được điều này thì lập tức sững sờ, sau đó thì cuồng hỉ, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu vang lên tiếng phanh phanh, "Vâng vâng! Đa tạ Diệp tiên nhân! Không! Đa tạ Môn chủ đại nhân!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ngươi chớ có cao hứng trước quá sớm, bây giờ ngươi vẫn chỉ là đệ tử ký danh thôi, còn về phần có thể trở thành đệ tử chính thức hay không thì còn phải xem ở biểu hiện của ngươi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần hướng về phía Mân Côi ở một bên sớm đã tận mắt nhìn thấy mà choáng váng, mỉm cười, "Làm sao? Bây giờ cô cũng nên tin tưởng là tôi không có lừa cô đi a?"
Mân Côi lập tức gật đầu như gà mổ thóc, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần đã nhiều hơn mấy phần kính nể.
"Đi thôi! Đi vào theo thôi!"
Nói xong cũng không nói thêm lời nào nắm lấy cánh tay của Mân Côi trực tiếp hướng cánh cửa đi vào trong tông môn ở phía trước.
...
Bước vào trong tông môn, Sở Phi Yên nghe tin thì trước tiên ra đón.
Nhìn thấy Mân Côi bên cạnh Diệp Trần, Sở Phi Yên vốn là còn đang vô cùng vui vẻ, lập tức dâng lên một cỗ ghen tuông, sau khi cho các đệ tử trong tông môn đi ra thì buồn bã nói:
"Tôi nói tại sao lâu như thế mà cũng không có tin tức của anh, hóa ra là có giai nhân làm bạn a, sợ là đều vui đến quên cả trời đất đi!"
"Ai! Đáng thương cho Đường tiểu thư, còn có Tiêu đại mỹ nữ, mỗi người đều nghĩ tới anh mà cả cơm lẫn nước cũng không ăn ngon...chậc chậc, thực sự là đáng thương a!"
Diệp Trần ngay lập tức không thể không cười khổ, nếu là người khác dám nói chuyện âm dương quái khí với hắn như vậy thì hắn sớm đã một bàn tay trực tiếp quất tới.
Thế nhưng lời nói này của Sở Phi Yên thì hắn cũng chỉ có thể nghe.
Phải biết trước đó là tập đoàn Tô Diệp, sau này là Cuồng Tiên môn, lúc Diệp Trần không có ở đây thì mọi chuyện ở trong thành phố Vân Châu, tất cả đều do một mình Sở Phi Yên lo liệu!
Không khoa trương chút nào, Sở Phi Yên tuyệt đối là người trợ giúp Diệp Trần nhiều nhất!
"Phi Yên, theo như lời nói này của cô thì chẳng lẽ cô không nghĩ tới tôi sao?"
Diệp Trần cười trêu chọc nói.
Gương mặt xinh đẹp của Sở Phi Yên lập tức lộ ra vẻ vui mừng, tuy nhiên sau đó lại khẽ gắt một tiếng, "Phi! Tôi mới không dám nghĩ tới người củ cải lớn hoa tâm này!"
Lúc này,
Mân Côi ở một bên chen lời nói:
"Tán thành! Cái tên này hoàn toàn chính xác rất hoa tâm!
Diệp Trần lập tức im lặng, "Không phải chứ! Hai người các cô vừa mới gặp nhau mà đã hợp nhau đối phó tôi?"
Sở Phi Yên và Mân Côi nhìn nhau cười một tiếng, "Ở lúc đối với người đàn ông hoa tâm, thái độ của tất cả các cô gái trong thiên hạ thường thường đều cùng nhất trí một lòng!"
"Đồng ý!"
Hai người vậy mà ăn ý lạ thường.
"Được a được a, các cô thắng!"
Diệp Trần hoàn toàn bó tay rồi, đành phải nhấc tay lên làm vẻ đầu hàng, "Chúng ta hay là nói tới chuyện chính đi!"
Nghe được lời này của Diệp Trần thì Sở Phi Yên cũng lập tức thu hồi tâm tư đùa giỡn lại, nghiêm mặt nói:
"Chính sự gì?
Diệp Trần hít sâu một hơi chậm rãi nói:
"Ta đang có ý định ở trong vòng một năm xây dựng Cuồng Tiên môn trở thành thế lực đệ nhất trên toàn cầu! Trở thành tồn tại mà bất kỳ một quốc gia nào, bất kỳ một cái thế lực nào cũng không dám trêu chọc!"
Hai cô gái ghe được lời này của Diệp Trần thì tất cả lập tức đều ngây ngẩn cả người.
Nhất là Mân Côi, cô ta cũng không biết trong nửa năm vừa qua Diệp Trần đã làm được những chuyện gì, nghe thấy lời này của hắn quả thực giống như là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Thế lực lớn đệ nhất toàn cầu!
Vượt qua tồn tại của cả một quốc gia!
Hơn nữa còn là ở bên trong thời gian ngắn ngủi một năm!
Điều này sao có thể?
Coi như thần tiên cũng không làm được a?
Đôi mi thanh tú của Sở Phi Yên nhíu chặt nói:
"Thời gian một năm, có phải quá vội hay không? Bằng vào tình trạng trước mắt của chúng ta, chỉ cần có anh ở đây thì hoàn toàn có thể làm gì chắc đó, chế định một cái kế hoạch năm năm hoặc mười năm trở thành thế lực lớn nhất trên toàn cầu cũng chỉ là vấn đề thời gian..."
Diệp Trần khoát tay áo, nói:
"Không cần phải phức tạp như vậy! Tôi đã nghĩ rồi, đệ tử trong môn phái chúng ta bây giờ, chủ yếu là đệ tử của Tiêu Dao sơn trang, mấy người bọn họ đều tinh thông việc luyện đan, chúng ta hoàn toàn có thể dùng đan dược trong khoảng thời gian ngắn, bồi dưỡng được một nhánh quân bất khả chiến bại!"
"Đến lúc đó, cho dù ta không có ở đây cũng đủ để chấn nhiếp toàn cầu, không người nào dám can đảm mạo phạm!"
Sở Phi Yên nghe được điều này thì lập tức biến sắc, "Tại sai lại nói là anh không có ở đây? Anh lại đang tính toán đi đâu rồi đây?"
Diệp Trần trầm mặc một lúc, cuối cùng mỉm cười nói:
"Ta chỉ là làm ra cái so sánh mà thôi, nhỡ đâu ngày nào đó ta không có ở thành phố Vân Châu cũng có thể bảo đảm an toàn của mọi người!"
Tu Chân giới đối với Sở Phi Yên mà nói còn quá mức xa xôi, Diệp Trần tạm thời không muốn để cho cô ta biết.
Sở Phi Yên sau khi liếc mắt nhìn Diệp Trần một lúc, không có tiếp tục truy vấn, "Được rồi, anh đã quyết định như vậy, vậy thì dựa theo anh nói mà xử lý! Anh định làm cụ thể là như thế nào?"
Diệp Trần trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói ra:
"Đệ tử trong tông môn đang có bây giờ cần phải trải qua khảo nghiệm sinh tử, tôi sẽ đến bồi dưỡng đệ tử hạch tâm, đồng thời từ đó chọn lựa ra mấy tên làm đệ tử thân truyền của tôi!"
"Mặt khác, ngoài sơn môn hình như có rất nhiều người muốn bái nhập vào làm môn hạ của chúng ta, cô có thể từ trong số người đó lựa chọn ra một số tinh anh, nhưng cần phải nghiêm ngặt kiểm định, cẩn thận điều tra bối cảnh của bọn hắn..."
Diệp Trần nói ra những gì mình nghĩ, sau khi nói ra hết thì ngược lại nhìn về phía Mân Côi đang ở một bên giống như đang nghe thiên thư, "Ngoài đó ra tôi còn có ý định thành lập một cái ngành tình báo giao cho cô đến phụ trách, cô có bằng lòng hay không?"
"Ta?"
Mân Côi lập tức ngây ngẩn cả người.
P/S: Ta thích nào...chương thứ 3