Cùng một chiêu, so với một chiêu lúc trước Diệp Trần chém đứt một chiếc tàu chiến đấu của Đảo quốc thì uy lực còn phải lớn hơn rất nhiều.
Dù sao, tu vi của Diệp Trần bây giờ tăng vọt, lại luyện hóa Thảo Trĩ Kiếm, ở trong chiêu kiếm đã dung hợp một chút Không gian Pháp tắc, uy lực tự nhiên cùng với trước đó không thể so sánh.
Tổng thống và một đám cao tầng của Thiên Trúc quốc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì lập tức từng người từng người toàn bộ ngã ngồi xuống trên ghế của mình, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Chuyện này...làm sao có khả năng!"
"Vậy mà hắn có thể một kiếm chém Thấp Bà đại thần?"
"Cho dù chỉ là một đạo tàn hốn thì đó cũng là ngàn năm trước đó có tồn tại cũng một đẳng cấp với Phật Đà a!"
"Thực lực của người này đến tột cùng là mạnh bao nhiêu?"
"Xong! Xong! Thiên Trúc quốc chúng ta lần này hoàn toàn xong!"
...
Sau khi mọi người buồn bã thở dài thườn thượt một lúc, bỗng nhiên có người nói:
"Ngài tổng thống, tiếp theo chúng ta nên làm sao đây? Có muốn báo tin với chiến khu phía đông tiến tới vây quét người này không?"
Vẻ mặt của tổng thống Thiên Trúc quốc quả thực nhìn khó coi hơn so với việc ăn phải con ruồi, sau khi trầm mặc một lát thì nặng nề thở dài một hơi, nói:
"Bảo quân đội không được phép hành động thiếu suy nghĩ, kẻ này đã không phải là quân đội bình thường là có khả năng ngăn cản được!
Lúc này, bỗng nhiên có người vỗ bàn đứng dậy.
"Thực sự không được thì chúng ta sử dụng vũ khí hạt nhân! Ta cũng không tin, cho dù hắn có mạnh hơn nữa thì chẳng nhẽ còn có thể chống lại được bom nguyên tử sao?"
Thiên Trúc quốc và Hoa Hạ quốc đều như nhau đều là một trong những tám quốc gia trên thế giới có được bom nguyên tử.
Tuy nhiên, tổng thống Thiên Trúc quốc nghe được điều này thì vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, "Nếu như tùy tiện sử dụng bom nguyên tử, cho dù có thể giết chết được Diệp Cuồng Tiên này thì sợ rằng cũng phải bồi thêm hơn một trăm vạn dân chúng Thiên Trúc quốc chúng ta, thậm chí còn nhiều hơn cả thế nữa!"
"Trách nhiệm này, ai đứng ra nhận đây?"
Mọi người nghe được điều này thì tất cả ngay lập tức im lặng được một lúc.
Đúng vậy! Lấy thực cường đại như vậy của Diệp Cuồng Tiên hắn có thể chui vào bất kỳ một nơi nào đó có đông dân cư, ngươi nghĩ đánh hay là không đánh?
Nếu như dùng bom nguyên tử mà có thể giết chết người này thì coi như thôi, thế nhưng nếu như một kích mà không trúng thì chắc chắn sẽ hoàn toàn trọc giận người này, người đáng sợ như này nếu như có chủ tâm muốn quấy rối thì đủ để làm cho quốc gia của bọn họ phải long trời lở đất gà chó không yên!
"Chúng ta bây giờ chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng hắn sau khi diệt Thanh Quang tự có thể nhanh chóng rời khỏi đây!"
Cuối cùng, tổng thống Thiên Trúc quốc thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ và không cam lòng.
Mà cùng lúc đó, thủ lĩnh của năm nước Chiêm La quốc, Lạp Miên quốc...khi biết được tin tức này thì đều có vẻ mặt đau thương như cha mẹ chết.
...
Nhưng mà ở Hoa Hạ thì ngược lại, mọi người đều có vẻ mặt kích động và hưng phấn.
Dịch Sơn Hà nắm chặt hay tay lại, hốc mắt ửng đỏ, trong đôi mắt mơ hồ hiện ra nước mắt, "Làm được! Hắn thật sự làm được!"
Những người trước đó không coi trọng Diệp Trần thì cũng đang vô cùng kích động đồng thời trên mặt còn mang theo một chút vẻ khó có thể tin.
Bỗng nhiên bọn họ đột nhiên hiểu ra, Dịch Sơn Hà vẫn luôn là một người khôn ngoan tỉnh táo như vậy, vậy mà giống như là fan cuồng có đầy sự tự tin mù quáng đối với thiếu niên này.
Đó là bởi vì, thiếu niên mới nhìn qua cuồng không biên giới này, mỗi lần đều có thể tạo nên kỳ tích không ai ngờ.
Vô luận là đối thủ dạng gì hắn vẫn luôn có thể là người cười cuối cùng nhất.
Đối thủ mạnh thì hắn càng mạnh hơn!
...
Trong ngôi miếu cũ nát, lão hòa thượng đang tỏ ra kinh hãi, gắt gao nhìm chằm chằm về phía Thanh Quang tự, trong tâm trí ông ta vào lúc này chỉ còn lại hình ảnh của một kiếm kinh thiên kia.
Qua một lúc lâu mới thở dài nói:
"Được một cái Diệp Cuồng Tiên! Không nghĩ tới hắn không phải là cảnh giới La Hán mà là cảnh giới Bồ Tát!"
"Dựa theo tư liệu nói thì hắn ngay cả hai mươi tuổi còn chưa có tới! Đây cũng quá..."
"Chẳng lẽ hắn là một vị đại năng nào đó chuyển thế đoạt xá hay sao?"
Tiểu hòa thượng ở một bên nghe được thì cái hiểu cái không, giòn tan nói:
"Sư phụ, vị tiên nhân người Hoa Hạ kia thắng sao? Hắn thật là lợi hại a!"
Lão hòa thượng nhẹ gật đầu, "Đúng vậy a! Hoàn toàn chính xác là rất lợi hại! Chỉ sợ không cần mấy năm nữa thì cho dù ngay cả những lão quái vật trốn ở bên trong bí cảnh kia cũng sẽ không có người nào là đối thủ của hắn!"
...
Mà ở một bên khác, nguyên thần của đại pháp sư Tân Cách trơ mắt mà nhìn Diệp Trần, một kiếm chém chết Thấp Bà đại thần thì lúc này đang muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, chạy trốn ở trước mặt Diệp Trần thì chẳng qua chỉ là phí công mà thôi.
"Chết!"
Diệp Trần quát lạnh một tiếng, một đạo kiếm khí màu đỏ may thẳng về phía nguyên thần của đại pháp sư Tân Cách.
"Không được!"
Đại pháp sư Tân Cách lập tức phát ra một tiếng thét gào không cam lòng, sau đó bị đạo kiếm khí kia bao phủ, hoàn toàn tiêu tán trên thế gian.
Sau khi diệt đi đại pháp sư Tân Cách nhìn như hời hợt, trong thân thể của Diệp Trần lập tức truyền đến cảm giác vô cùng suy yếu.
Chiêu Thiên Địa Nhất Kiếm này thực sự tiêu hao quá nhiều chân nguyên, cho dù tu vi bây giờ của hắn so với trước đó đã tăng lên rất nhiều thế mà vẫn như cũ hao hết chân nguyên của hắn!
Diệp Trần biết càng là lúc này chính mình càng không thể biểu hiện trạng thái suy yếu ra ngoài, bằng không rất có thể sẽ mang tới tai họa ngập đầu!
Dù sao thì Thiên Trúc quốc là một quốc gia có vũ khí hạt nhân a!
Hô!
Sau khi hít sâu một hơi, thần niệm Diệp Trần quét qua đã nhanh chóng khóa chặt vị trí của Tạp Bì Nhĩ.
Cái tên này có thể tự nhận thức được khó mà đào thoát được khỏi sự truy sát của Diệp Trần thế mà hướng vị trí của Ngô Lỗi chạy hết tốc lực.
Rất rõ ràng, hắn đây là có ý định bắt Ngô Lôi làm con tin, làm vốn đánh cược một lần cuối cùng!
"Muốn chết!"
Diệp Trần quát lạnh một tiếng, thân thể nhoáng một cái đã biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt, Diệp Trần đã đi tới trước chiếc máy bay trực thăng kia mà cùng lúc đó thì Tạp Bì Nhĩ cũng vừa mới chạy tới.
"Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?"
Hai mắt Diệp Trần nhìn chằm chằm vào Tạp Bì Nhĩ, giọng nói lạnh như băng.
Tạp Bì Nhĩ lập tức bị dọa hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã nhào xuống đất,. Ngôn Tình Sủng
"Diệp tiên nhân tha mạng! Ta thật không biết hắn chính là bạn của ngài! Bằng không coi như cho ta một trăm cái lá gan ta cũng không dám ra tay đối với bạn của ngài a!"
Lời này của Tạp Bì Nhĩ thế nhưng lại là lời nói thật, nếu như hắn biết mỗi quan hệ giữa Ngô Lỗi và Diệp Trận thì khẳng định sẽ không dám tùy tiên gieo Huyết Cổ lên trên người của Ngô Lỗi.
"Chết đi!"
Diệp Trần thuận tay nắm lại, một cái bóng mờ to lớn hình bàn tay trực tiếp bắt lấy Tạp Bì Nhĩ.
"Không! Không được! Ngươi không thể giết ta! Ngươi có biết ta là ai không? Mẹ của ta là công chúa Huyết tộc phương tây! Ông ngoại tổ của ta là Hoàng của Huyết tộc! Nếu như ngươi dám giết ta, toàn bộ Huyết tộc phương tây đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Diệp Trần nghe được điều này thì khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, "Huyết tộc sao? chẳng qua chỉ là một đám quỷ hút máu không dám lộ ra ngoài ánh sáng mà thôi, bọn chúng nếu dám tới trêu chọc ta thì ta cũng không ngại xóa sổ bọn hắn ở trên Trái Đất này."
Nói xong lời này, tay của Diệp Trần bỗng nhiên phát lực.
"A!!!"
Bành!
Theo một tiếng kêu gào thảm thiết, cả người Tạp Bì Nhĩ rõ ràng trong nháy mắt bị Diệp Trần bóp nát, hóa thành một đám sương máu.
"Diệp Cuồng Tiên!! Huyết tộc là sẽ không bỏ qua ngươi!!"
Sau khi nhục thân của Tạp Bì Nhĩ bị Diệp Trần bóp nát, nguyên thân vừa mới thành hình phát ra một giọng nói nguyền rủa đầy thê thảm, sau đó thì hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi thuận tay diệt Tạp Bì Nhĩ đi, Diệp Trần nâng Ngô Lỗi còn đang nằm hôn mê trên mặt đất lên, thân thể bỗng nhiên nhoáng một cái, trực tiếp chui vào trong một khu rừng ở một bên.
P/S: Ta thích nào...Cảm ơn bonmat8888 20 KP nha, dịch 10 chương 1 ngày thì chỉ sợ ngày nào rảnh mà có động lực thì mới dịch được a, còn không mình chỉ quanh quẩn 5- 6-7 chương trên ngày thôi a....