Thần Đế Trọng Sinh

Chương 408: Giết vào Thanh Quang Tự




Cùng lúc đó, Diệp Trần ở trên ngọn núi kia bỗng nhiên giẫm mạnh!

Ầm ầm!

Cả ngọn núi bị Diệp Trần giẫm một cược trực tiếp nổ tung!

Sau đó, cả người Diệp Trần giống như đạn pháo, trong nháy mắt đã đuổi kịp được chiếc máy bay trực thăng kia.

Tạp Bì Nhĩ thấy thế thì không kịp nghĩ nhiều, ngay lập tức đập vỡ kính chắn gió phía trước vị trí lái, sau đó thì dũng mãnh lao ra ngoài, trực tiếp từ trên không hơn trăm mét rơi xuống trên mặt đất.

Tu vi của Tạp Bì Nhĩ này cũng không yếu vậy mà rơi từ độ cao như thế không bị thương chút nào, trên mặt đất thuận thế lăn một vòng sau đó thì chạy như điên như dại.

Máy bay trực thăng không có người điều khiển, lúc này đang hướng đâm thẳng xuống phía dưới.

Diệp Trần thấy thế thì không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể nhoáng một cái sau đó tung người nhảy lên, một tay nâng máy bay trực thăng lên lúc này mới tránh khỏi máy bay rơi xuống đất mà nổ tung.

Thần niệm đảo qua phát hiện Ngô Lỗi bình yên vô sự, lúc này Diệp Trần mới tiếp tục đuổi theo.

Cùng lúc đó, Thanh Quang tự nghe được tiếng kêu gào của Tạp Bì Nhĩ, các cao thủ đã thi nhau từ trong chùa chạy ra.

"Mau nhìn! Là đại trưởng lão Tạp Bì Nhĩ!"

"Người đang ở đằng sau kia là ai vậy mà có thể để cho đại trưởng lão phải chật vật như thế?"

"Tốc độ của người kia thật nhanh!"

...

Dưới tiếng nghị luận của mọi người, Tạp Bì Nhĩ đã lao tới trước cổng chính của Thanh Quang Tự, hướng về phía mọi người cao giọng nói: "Nhanh! Ngăn hắn lại cho ta!"

Các cao thủ của Thanh Quang tự làm sao mà biết được rằng mình sắp đối mặt với dạng tồn tại gì, đã bị Tạp Bì Nhĩ lừa, lúc này hướng Diệp Trần vọt lên.

"Muốn chết!"

Diệp Trần ngay lập tức giơ bàn tay lên.

Oanh!

Một cái bóng khổng lồ hình bàn tay cao tới mấy chục mét đã hung hăng giáng xuống!

"A!!"

Theo từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, các cao thủ của Thanh Quang tự thì có ít nhất hơn phân nửa bị một chưởng này của Diệp Trần trong nháy mắt đánh bại, người sống sót thì ngay lập tức lớn tiếng kêu thảm, nhanh chóng lùi lại phía sau.

"Chết!!"

Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái đã đuổi tới trước mặt, sau đó một quyền một quyền đánh bại tất cả!

Mà Tạp Bì Nhĩ kia sớm đã nghĩ tới mọi người không phải là đối thủ của Diệp Trần, trong nháy mắt thừa dịp Diệp Trần giao thủ với những người này đã như một làn khói tiến vào bên trong chùa.

Cho tới bây giờ, Diệp Trần nhưng là không có nôn nóng mà đuổi theo, dù sao thần niệm đã khóa chặt hành tung của Tạp Bì Nhĩ, hắn muốn chạy cũng chạy không thoát.

Hơn nữa phải biết, hắn đã mổ giết suốt cả đêm!

Từ Chiêm La quốc một đường giết tới Thiên Trúc quốc, giết hơn vạn mạng người, chém vô số máy bay và xe tăng!

Nếu như nói không mệt một chút nào thì đây tuyệt đối là không thể nào.

Hơi thở dốc một lát. hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái thân thể đến tốt nhất, lúc này Diệp Trần mới từ từ đi tới Thanh Quang tự, đồng thời cất cao giọng nói:

"Tạp Bì Nhĩ! Ngoan ngoãn đi ra nhận lấy cái chết! Bằng không Diệp Cuồng Tiên ta hôm nay sẽ san bằng nơi đây!"

Giọng nói giống như tiếng Cửu Thiên Thần Lôi truyền đi khắp bốn phương tám hướng, thậm chí ngay cả hai ngọn tháp cao gần trăm mét bên trong Thanh Quang tự cũng đang lắc lư một trận, giống như lúc nào cũng có thể đổ sập xuống.

Chẳng những toàn bộ người bên trong Thanh Quang tự, toàn bộ bị giọng nói như của thần linh này mà rung động, ngay cả những người ở bên trong phạm vi hơn mười dặm cũng đều nghe được rõ rõ ràng ràng, mọi người lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, tất cả không thể không thi nhau nhìn lên trên bầu trời.

Mà đúng lúc này.

Oanh!

Phía trên tòa tháp cao trong Thanh Quang tự kia bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng vàng mãnh liệt!

"Người nào dám giương oai ở Thanh Quang tự của ta, thật to gan lớn mật!"

Giọng nói rơi xuống, một cái bóng mờ tỏa ra ánh sáng màu vàng kim cao tới mấy chục mét xuất hiện trên một trong những tòa tháp.

"Là đại pháp sư Tân Cách!"

"Cuối cùng thì pháp sư cũng đã xuất quan!"

"Lần này chúng ta được cứu rồi!"

...

Một đám giáo đồ của Thanh Quang tự vốn còn bị giọng nói như tiếng sấm nổ kia của Diệp Trần dọa đến hồn vía như bay ra ngoài, nhìn thấy đạo bóng mờ kim quang kia thì lập tức từng người đều lấy lại tinh thần nhảy cẫng lên hoan hô.

Mà dân chúng bình thường của Thiên Trúc quốc ở xung quanh trong phạm vi mấy trăm dặm thì rất nhanh được thấy một thần tích, lập tức thi nhau quỳ rạp xuống đất, quỳ bái.

"Phạn Thiên đại thần hiển linh!"

"Nói bậy! Rõ ràng là Bì Thấp Nô đại thần!"

"Theo ta thấy, hẳn là Thấp Bà đại thần mới đúng!"

...

Dân chúng Thiên Trúc quốc vừa quỳ bái vừa bắt đầu tranh luận kịch liệt.

Ở Thiên Trúc quốc, tuyệt đại đa số dân chúng thờ phụng chính là Thiên Trúc giáo, mà tiền thân của Thiên Trúc giáo chính là Tắc Thị Bà La Môn giáo.

Mà Thanh Quang tự này cung phụng chính là chúng thần của Thiên Trúc giáo.

Phạn Thiên, Bì Thấp Nô, Thấp Bà là tam đại chủ thần của Tắc Thị Bà La Môn giáo, đều có rất nhiều giáo đồ thờ phụng.

Khả năng ở trong mắt của rất nhiều người Hoa Hạ thì Thiên Trúc quốc là khởi nguyên của Phật giáo cho nên rất nhiều người sẽ nghĩ nhầm quốc giáo của Thiên Trúc quốc là Phật giáo thế nhưng thật ra thì cũng không phải như thế.

Thậm chí, Phật giáo ở Thiên Trúc quốc vẫn luôn bị Thiên Trúc giáo chèn ép, gần như không còn người theo Phật giáo nữa, ngược lại thì ở Hoa Hạ quốc, Đảo quốc có rất nhiều tín đồ Phật giáo.

...

Mà ở bên ngoài cách Thanh Quang tự mấy chục dặm, ở trong một tòa miếu đổ nát không chịu nổi, lúc này đang có hai tên hòa thượng một già một trẻ đang ngồi ở trong đó.

Tiểu hòa thượng chỉ vào dị tượng xuất hiện ở Thanh Quang tự hưng phấn nói:

"Sư phụ ngài mau nhìn! Đó là Phật Đà hiển linh sao?"

Lão hòa thượng lập tức tối sầm mặt lại, "Không được nói bừa! Phàm hết thảy đều như nhau, đều là hư ảo, Phật Đà vô hình vô tướng, làm sao sẽ xuất hiện ở thế gian? Ngoan ngoãn sao chép kinh phật của ngươi đi!"

"Vâng!"

Tiểu hòa thượng lập tức lên tiếng, đành phải ngoan ngoãn cúi đầu xuống, tiếp tục sao chép kinh phật, tuy nhiên không kìm nén nổi sự tò mò ở trong lòng, thi thoảng nhìn về phía Thanh Quang tự.

Lão hòa thượng thì chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía bóng mờ màu vàng kim ở trên tháp cao trong Thanh Quang tự kia, không thể không nghẹn ngào lẩm bẩm nói:

"Xem ra, Thanh Quang tự này lại có đại địch tiến đến, còn bức được cả lão gia hỏa Tân Cách kia xuất đầu lộ diện!".

Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn!

"Chờ một chút, Diệp Cuồng Tiên? Có vẻ như là đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi?"

Lão hòa thượng cúi đầu trầm tư một lát bỗng nhiên ngẩng đầu lên, "Chẳng lẽ là...vị Nhân Tiên kia của Hoa Hạ quốc? Hắn làm sao lại chạy tới Thiên Trúc quốc vậy?"

Tiểu hòa thượng ở bên cạnh nghe được sư phụ của mình lẩm bẩm thì lập tức không nhịn được hiếu kỳ mà hỏi:

"Sư phụ, Nhân Tiên là cái gì?"

Lần này lão hòa thượng nhưng lại không có răn dạy mà hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

"Cái gọi là Nhân Tiên thì là cách nói của người Hoa Hạ quốc, làm người tu võ hoặc là người tu đạo, tu luyện ra thần thông không thể tưởng tượng nổi, có thể phi thiên độn địa thì được gọi là Nhân Tiên!"

"Cũng tương đương với cảnh giới La Hán mà Phật Tông chúng ta nói tới đi!"

Lão hòa thượng nói xong lời sau cùng, sợ tiểu hòa thượng không hiểu ngay lập tức lại nói thêm một câu.

Tiểu hòa thượng nghe được điều này thì hai mắt lập tức sáng lên, "Ta nhớ rằng sư phụ ngài từng nói qua, toàn bộ Thiên Trúc quốc cũng chỉ có một mình đại pháp sư Tân Cách là cường giả cảnh giới La Hán mà thôi!"

"Mà Phật Tông chúng ta thì cũng đã có mấy trăm năm rồi chưa từng sinh ra La Hán!"

Lão hòa thượng khẽ thở dài một tiếng, từ từ nói:

"Đúng vậy! Từ sau khi Thích Già phật diệt độ, Phật Tông chúng ta không chỉ không xuất hiện cường giả cảnh giới Phật Đà, ngay cả cường giả cảnh giới Bồ Tát cũng chưa từng xuất hiện, mấy trăm năm gần đây, càng là cường giả cảnh giới La Hán cũng không có, nếu không phải như thế, chúng ta cũng sẽ không luôn bị Thiên Trúc giáo áp chế..."

Sau khi hơi cảm thán một lúc, lão hòa thương lại nhìn về phía Thanh Quang tự, trên mặt lộ ra nụ cười trên nỗi đau của kẻ khác, "Người gọi là Diệp Cuồng Tiên này là Nhân Tiên của Hoa Hạ, tu luyện chắc là Tu La đạo, lúc này lão gia hỏa Tân Cách kia sợ rằng sẽ có phiền toái lớn!"

P/S: Ta thích nào- chương 2