Tuyết Cơ vừa thốt ra lời này thì khí thế cả người cũng phóng thích ra ngoài, sát khí nghiêm nghị!
Phải biết, Tuyết Cơ vẫn luôn được Vũ Hạc đại tiên bồi dưỡng để làm nhục thân cho chính hắn đoạt xá, tự nhiên là không giữ lại chút nào dốc hết toàn lực đi bồi dưỡng. Tuyết Cơ mặc dù mới chỉ có hai mươi tuổi, thế nhưng tu vi thực lực đã có thể so với võ giả Thánh Cảnh!
Trịnh Đồng Vũ tính cả đám thủ hạ kia của hắn ở dưới sự sát ý của Tuyết Cơ bao phủ lên, tất cả mọi người lập tức như rơi vào trong hầm băng, trong khoang máy bay vốn rất ấm áp bây giờ lại như biến thành tu la địa ngục, ngay lập tức mọi người thay đổi sắc mặt.
Mà ông lão được nghi ngờ là cao thủ võ đạo kia, ngay lập tức thân thể nhoáng lên một cái đã ngăn ở trước mặt Trịnh Đồng Vũ, kịp thời thay hắn hóa giải cỗ sát khí cường đại áp bách kia.
Diệp Trần nghe được lời này của Tuyết Cơ, lúc này mới liếc qua vẻ mặt đã sợ đến sắc mặt tái nhợt của Trịnh Đồng Vũ kia, thản nhiên nói:
"Được rồi! Nể tình hắn là người Hoa Hạ, tha cho hắn lần này đi, nếu như còn dám vô lễ đối với ngươi, không cần xin chỉ thị trực tiếp giết là được rồi!"
"Vâng! Chủ nhân!"
Tuyết Cơ lập tức khom người lên tiếng, đồng thời thu hồi sát khí trên người lại, khôi phục bộ dáng vẻ mặt hờ hững như trước đó một lần nữa.
Mà lúc này, Trịnh Đồng Vũ kia tuy rằng đã được ông lão kéo tới một nơi vắng vẻ, nhưng vẫn cảm thấy sợ mất mật một lúc.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, đại mỹ Đảo quốc này nhìn bề ngoài yểu điệu thục nữ thế mà lại có thực lực kinh khủng như thế!
"Chờ một chút, cô ta vừa rồi hình như xưng hô thiếu niên kia là chủ nhân? Thiếu niên này đến cùng là có thân phận gì? Vậy mà có thể có được cao thủ đại mỹ nhân như vậy làm người hầu cho hắn!"
"Chẳng lẽ là công tử của đại gia tộc siêu cấp ẩn thế nào đó sao? Thế nhưng là vì sao ta từ trước tới nay chưa từng nghe nói qua có nhân vật này?"
Qua một lúc lâu, Trịnh Đồng Vũ mới bình phục tâm tình kích động của chính mình lại, nhịn không được thấp giọng hướng ông lão ở một bên hỏi:
"Lưu lão, thực lực cô gái này so với ông thì như thế nào?"
Ông lão được gọi là Lưu lão khẽ chau mày, lần nữa nhìn về phía Tuyết Cơ một lần nữa rồi từ từ nói:
"Căn cứ khí tức đi lên phán đoán, ít nhất là có cảnh giới tông sư Hóa Kình, cũng rất có thể là Thánh Cảnh, tuy nhiên chỉ cần chưa có đạt tới Thần Cảnh thì lão phu cũng sẽ không để vào mắt!"
Nói đến đây, trên mặt Lưu lão hiện ra vẻ ngạo nhiên.
Trịnh Đồng Vũ nghe được Lưu lão nói như vậy, lúc này trong lòng mới bình tĩnh hẳn, sợ hãi trước đó trong nháy mắt đã quét sạch sành sanh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần hiện ra vẻ kinh bỉ, thầm nghĩ trong lòng:
"Chẳng qua chỉ là ỷ vào chính mình có một cô hầu gái cường đại mà thôi! Chờ tới thành phố Thiên Hải, chính là địa bàn của bản công tử, coi như ngươi có là Long thì cũng phải cuộn lại cho bản công tử!"
...
Chớp mắt một cái, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Sau khi trải qua đoạn ngắn khúc nhạc dạo đầu trước đó, Trịnh Đồng Vũ không còn dám tùy tiện tìm mấy người Diệp Trần bắt chuyện.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Diệp Trần trái ôm phải ấp, ôm hai đại mỹ nữ một lớn một nhỏ, còn có mỹ nhân hầu gái lạnh lùng kiêu xa như tiên tử ở trên trời kia, vẻ ghen ghét đố kỵ trong đôi mắt ngay lập tức càng nhiều hơn.
Cuối cùng thì máy bay cũng đã đáp xuống sân bay thành phố Thiên Hải.
Trên mặt Trịnh Đồng Vũ cũng lập tức khôi phục vẻ mặt tự tin trước đó, "Anh bạn, bản công tử tuy rằng không biết ngươi đến cùng là có lai lịch gì, tuy nhiên ở thành phố Thiên Hải thì đây chính là địa bàn của ta!"
Lúc đi qua bên cạnh Diệp Trần, Trịnh Đồng Vũ như từ trên cao nhìn xuống liếc qua Diệp Trần, đột nhiên lòi ra một câu nói như vậy, sau đó vẻ mặt đắc ý đi ra khỏi máy bay.
Diệp Trần hoàn toàn không thèm để ý tới hắn, thế nhưng Giang Khẩu Anh Tử ở bên cạnh thì bĩu môi nói:
"Người này thật là đáng ghét! Anh Tử không thích hắn!"
Tuyết Cơ ở bên cạnh cũng nói theo:
"Chủ nhân, người này cũng dám vô lễ đối với chủ nhân, có muốn ta đuổi theo giết hắn hay không?"
Không nghĩ tới, Diệp Trần từ trên ghế ngồi đứng dậy, thản nhiên nói:
"Chẳng qua chỉ là một con ruồi không biết suy nghĩ mà thôi, giết hắn chỉ sợ bẩn tay của ta a!"
...
Lại nói một đoàn người của Trịnh Đồng Vũ dẫn đầu sau khi máy bay hạ cánh, sao đó đi ra sân bay từ đường VIP, lập tức phát hiện tình huống có chút không đúng lắm.
Chỉ thấy ở phía trước có quân đội, còn có cả cảnh sát, gần như phong tỏa toàn bộ ba tầng trong ba tầng ngoài xung quanh cửa ra từ sân bay
Hành khách từ sân bay đi ra đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể cho qua.
Trịnh Đồng Vũ đang muốn trực tiếp cất bước đi qua thì lại bị hai người lính mặc quân trang ngăn lại, yêu cầu kiểm tra hành lý xác minh thân phận.
Trịnh Đồng Vũ lập tức nhướng mày, "Ngay cả ta cũng phải điều tra sao? Các ngươi có biết ta là ai không?"
Không nghĩ tới binh sĩ kia lại có vẻ mặt lạnh lùng, nói:
"Ta không cần biết ngươi là ai! Đây là mệnh lệnh cấp trên cho dù là người đứng đầu tỉnh Thiên Nam đi qua nơi này cũng nhất định phải tiếp nhận kiểm tra!"
Trịnh Đồng Vũ lập tức trừng hai mắt một cái, đang muốn chửi ầm lên thì lại bị Lưu lão ở một bên giật giật ống tay áo, "Công tử mau nhìn phía trước, cha của ngươi đến rồi!"
"Cái gì?"
Trịnh Đồng Vũ lập tức vui mừng, vội vàng theo hướng mà Lưu lão chỉ nhìn lại.
Quả nhiên thấy ngay ở phía trước hơn mười mét, có một hàng người đang đứng mà Trịnh Quang Minh cha của hắn thì đột nhiên xuất hiện!
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, Trịnh Đồng Vũ dường như phát hiện có gì đó khác thường, vẻ mặt lập tức hơi đổi.
Hóa ra hắn phát hiện, chẳng những Trịnh Quang Minh cha của hắn đột nhiên xuất hiện, thậm chí ngay cả người đứng đầu cả tỉnh Thiên Nam cũng ở đó!
Mà đây còn chưa phải kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là người đứng đầu, người đứng thứ hai tỉnh Thiên Nam cũng chỉ đứng ở hàng vị trí thứ hai!
Ở trước hai người, thế mà còn có một ông lão mặc quân trang, nghiễm nhiên mới là người đứng đầu ở nhóm người chỗ này.
Hơn nữa từ chỗ đứng bên trên của mọi người là có thể biết được địa vị của mỗi người, Trịnh Quang Minh cha của hắn khả năng còn phải xếp ngoài năm vị trí đầu!
Buồn cười hắn vốn còn tưởng rằng, Trịnh Quang Minh cha của hắn là tới đón hắn, hắn còn đang cảm thấy băn khoăn đây.
"Hóa ra là có đại nhân vật đến rồi! Khó trách! Khó trách!"
Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Đồng Vũ lập tức thu hồi vẻ kiêu căng lại, bắt đầu thành thành thật thật tiếp nhận kiểm tra, sau đó ngoan ngoãn ở bên cạnh lượn vòng ra ngoài, tuy nhiên cũng không có vội vàng rời đi.
"Có thể để cho cha ta đi theo ở một bên, vậy thân phận của vị đại nhân vật này khẳng định chỉ sợ còn phải cao hơn trời! Cũng không biết người này là ai?"
Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Đồng Vũ lặng lẽ đi qua đám người, lần nữa hướng về nhìn vào ông lão mặc quân trang kia.
Mới nhìn có vẻ không quan trọng, lập tức khiến Trịnh Đồng Vũ giật mình kêu lên, "Người này hình như là vị đại thủ trưởng kia...Quân lão!"
Một tên vệ sĩ ở bên cạnh Trịnh Đồng Vũ nhịn không được hỏi:
"Công tử, Quân lão nào đó?"
Trịnh Đồng Vũ lập tức tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ quốc, có thể để cho cha ta đi theo ở một bên thì còn có thể là Quân lão nào? Tự nhiên là vị đại thủ trưởng trong quân đội kia a!"
"Cái gì!"
Mấy vệ sĩ nghe được điều này thì mọi người lập tức trừng hai mắt một cái, vẻ mặt của tất cả đều tràn đầy kinh ngạc, sau đó tất cả cũng không nhịn được thông qua khe hở giữa đám người nhìn về phía ông lão mặc quân trang kia.
"Thật đúng là vị này!"
"Địa vị Quân lão ở toàn bộ Hoa Hạ cũng có thể xếp vào ba vị trí đầu đi!"
"Đây chính là đại nhân vật chân chính a!"
"Đại nhân vật giống như Quân lão, làm sao lại đột nhiên đi tới nơi này?"
"Xem ra hình như là đang chờ ai đó?"
"Chuyện này không có khả năng lắm a? Người nào có thể để cho Quân lão phải tự mình đi đón đây?"
Trong lúc nhất thời, mấy người Trịnh Đồng Vũ vừa sợ lại ngạc nhiên.
P/S: Chương thứ 5 nhé......Kim Phiếu a.....