Người này lại là Lâm Tiêu Tiêu em họ của Diệp Trần!
Mấy tháng không gặp, Lâm Tiêu Tiêu giống như là cao hơn chút, dáng người cũng không còn gầy yếu giống như trước đó nữa, đầy đặn hơn rất nhiều, đã trổ mã thành một cô gái xinh đẹp.
Ngay cả Diệp Trần cũng hơi sửng sốt môt chút, mới nhận ra cô ta, "Tiêu Tiêu? Sao em lại ở đây?"
Lâm Tiêu Tiêu hé miệng cười một tiếng, giơ vé máy bay trong tay lên, nói:
"Đương nhiên là em đi Đảo quốc á!"
Diệp Trần cả giận nói:
"Ý của anh đó là, em bây giờ không phải đang ở trường đi học sao? Đi Đảo quốc làm cái gì?"
Lâm Tiêu Tiêu lè lưỡi, cười hì hì nói:
"Có vẻ như anh Diệp Trần bây giờ cũng là một tên học sinh cấp ba nhỉ?"
Diệp Trần lập tức nghẹn lời một lúc, đang muốn hỏi tiếp thì lúc này ở đằng sau lại có mấy người đi tới, "Tiêu Tiêu, cháu đang nói chuyện với ai đó?"
Diệp Trần quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Lâm Cương cậu cả của Diệp Trần, phía sau là ba anh em Lâm Hạo Nhiên, Lâm An Nhiên và Lâm Nhược Nhiên.
Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà
Mà ở bên cạnh Lâm Cương cùng đi tới thì là một người đàn ông trung niên mặc rõ ràng là trang phục của Đảo quốc, mà ở một bên khác còn có một ông lão có khí thế khá là không tệ, toàn thân mặc quần áo phong cách cổ xưa.
Diệp Trần thấy được mấy gười Lâm gia, mọi người Lâm gia lúc này tự nhiên cũng thấy được Diệp Trần, lập tức thi nhau hoảng sợ!
"Tiểu...tiểu Trần, làm sao ngươi cũng ở đây?"
Lâm Cương nhìn thấy Diệp Trần, trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười, lắp bắp nói, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.
Từ sau khi trải qua chuyện lần trước ở nhà hàng, Lâm Cương đối với người cháu ngoại này của mình, có thể nói là sợ như sợ cọp!
Thậm chí đến sau này, hắn lại nghe nói tới một chút chuyện truyền kỳ liên quan tới Diệp Trần, bây giờ chỉ nghe thấy cái tên Diệp Trần, trong lòng cũng không nhịn được mà đột nhiên run sợ.
Mà ba anh em Lâm Hạo Nhiên, Lâm An Nhiên và Lâm Nhược Nhiên cũng không tốt hơn so với Lâm Cương là bao, nhất là hai anh em Lâm Hạo Nhiên và Lâm An Nhiên, tuy rằng trong lòng vẫn luôn hận thấu xương đối với Diệp Trần, nhưng đồng dạng cũng sợ mất mật, nếu như có thể lựa chọn, bọn họ thật đúng là muốn ngay lập tức co cẳng chạy khỏi máy bay, chứ tuyệt đối không dám chạm mặt với người em họ này của mình.
Diệp Trần nhìn lướt qua trên thân từng người của Lâm gia, đồng dạng cũng hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới sẽ gặp được người của Lâm gia ở sân bay Thiên Hải.
Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, tuy rằng thành phố Vân Châu cũng có sân bay, thế nhưng lại cũng không có chuyến bay quốc tế nào, mọi người Lâm gia muốn đi Đảo quốc thì chỉ có thể tới sân bay Thiên Hải.
Đối với Lâm Cương, Diệp Trần không để ý chút nào, vẻ mặt bình thản thu hồi ánh mắt rồi mới quay người ngồi vào trong ghế, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Hô!
Lâm Cương thấy thế, chẳng những không có nổi nóng, ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại là người Đảo quốc ở bên cạnh Lâm Cương kia nhìn lại có chút nhìn không được, nhịn không được dùng tiếng Đảo quốc đối với Lâm Cương lèm bèm nói:
"Lâm Cương quân chủ, tiểu tử này là người nào? Sao lại có dáng vẻ chảnh như vậy!"
Lâm Nhược Nhiên ở đằng sau, lập tức dùng tiếng Đảo quốc giải thích với người Đảo quốc kia nói:
"Hắn là em họ của ta, tuy nhiên không có qua lại gì với Lâm gia chúng ta!"
Người Đảo quốc nghe được điều này, vẻ mặt ngay lập tức lộ ra vẻ tức giận, "Ở quốc gia chúng ta, vãn bối mà đối với trưởng bối vô lễ như thế, nhất định phải tiếp nhận giáo huấn rất tàn khốc!"
Nói xong đang muốn xông về phía Diệp Trần.
Lâm Cương thấy thế vội vàng kéo lại, thấp giọng dùng tiếng Đảo quốc đối với người kia nói:
"Đây là chuyện của Lâm gia chúng ta, cũng không nhọc Sơn Bản tiên sinh phí tâm tư!"
Lâm Nhược Nhiên thấy Diệp Trần không có phản ứng, đoán hắn cũng không hiểu tiếng Đảo quốc, thế là một mặt oán hận nói:
"Hắn người này chính là có bộ dáng này, vẫn luôn rất vô lễ như thế, Sơn Bản tiên sinh không cần phải chấp nhặt với hắn!"
Lâm Cương lập tức khẩn trương, không thể không hung hăng trừng mắt với cháu gái của mình, dùng tiếng Đảo quốc nói:
"Nhược Nhiên, Cháu bớt nói đi một chút!"
Lâm Nhược Nhiên nhếch miệng, không nói thêm lời gì cả.
Diệp Trần nghe được lời này của Lâm Nhược Nhiên thì lập tức âm thầm cười lạnh, Lâm Nhược Nhiên tưởng Diệp Trần nghe thấy cũng không hiểu, lại không biết, sau khi hắn thôn phệ ký ức của Liễu Sinh Chính Long, đối với tiếng Đảo quốc sớm đã rõ như lòng bàn tay.
Tuy nhiên, Diệp Trần lười nhác chấp nhặt với một cô gái mà thôi.
Chẳng mấy chốc, mọi người của Lâm gia cùng đi cũng tìm tới chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.
Toàn bộ khoang hạng nhất cũng chỉ có mười chỗ, chờ sau khi mọi người ngồi xuống, gần như đã sắp kín chỗ.
Sau đó cũng không có ngươi nào lên nữa, mấy chỗ bên cạnh Diệp Trần đều trống không.
Điều này cũng khó trách, dù sao bây giờ thuộc về mùa ít khách, lượng người đi không nhiều, hơn nữa giá cả khoang hạng nhất lại đắt.
Lại qua một lúc, tiếng thông báo của tiếp viên hàng không vang lên, "Thưa quý vị! Chào mừng đến với chuyến đi..."
Sau khi thông báo, máy bay chuẩn bị cất cánh bay lên.
Lâm Tiêu Tiêu thấy chỗ ngồi bên cạnh Diệp Trần không có người ngồi, thế là đi ra khỏi chỗ ngồi của mình, vui mừng ngồi xuống bên cạnh Diệp Trần, khuôn mặt nhỏ còn có chút hưng phấn nói:
"Anh Diệp Trần, đây là lần đầu tiên em đi máy bay đấy! Đúng, anh còn không nói cho em anh đi Đảo quốc làm gì đó?"
Diệp Trần mủm cười, "Anh đi làm một chuyện rất quan trọng! Em thì sao? Em đi Đảo quốc làm gì?"
Không nghĩ tới, Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, "Em cũng không quá rõ, ông nội nói, lần này chúng ta đi Đảo quốc là muốn đi đàm phán việc làm ăn rất quan trọng, em là gia chủ Lâm gia cho nên nhất định phải đi!"
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không khẽ chau mày, không nhiều lời, tuy nhiên mơ hồ cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.
...
Có lẽ bởi vì nguyên nhân có Diệp Trần ở đây, tất cả mọi người của Lâm gia đều vô cùng an tĩnh, duy chỉ có Lâm Nhược Nhiên tinh thông tiếng Đảo quốc cho nên dùng tiếng Đảo quốc nhỏ giọng trao đổi với người đàn ông trung niên của Đảo quốc kia.
Diệp Trần đối với chuyện của Lâm gia không có hứng thú, cho nên cũng lười đi thám thính, thế nhưng là thính lực của hắn thực sự quá cường đại, cho dù không có ý định đi nghe lén, thế nhưng vẫn nghe thấy nội dung câu chuyện của hai người này một cách rõ ràng.
Sau khi nghe xong, lông mày của Diệp Trần lập tức nhăn lại lần nữa, "Lâm gia này lại muốn thông gia với người Đảo quốc sao? Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Lâm Nhược Nhiên, chẳng lẽ là muốn chuyển gia nghiệp tới phát triển ở Đảo quốc hay sao?"
Trên thực tế, thật đúng như dự đoán của Diệp Trần!
Hóa ra, nửa năm gần đây, Lâm gia ở trên tỉnh Thiên Nam bị mọi người xa lánh.
Tuy rằng lúc trước Lâm Thế Kiêu quả quyết truyền vị trí gia chủ cho Lâm Tiêu Tiêu, Diệp Trần cũng xác thực bởi vậy không tiếp tục làm khó xử Lâm gia, thế nhưng Lâm gia vẫn bị các đại gia tộc khác có chỗ cô lập.
Nói đùa, cho dù Diệp Trần không nói cái gì, thế nhưng chỉ cần hắn còn ở một ngày, tỉnh Thiên Nam này thậm chí là toàn bộ các tỉnh Giang Nam, gia tộc nào, thế lực nào dám có gan đi hợp tác với Lâm gia?
Lâm gia vào lúc càng ngày càng suy sụp, đồng thời lúc trước Đường gia và Tào gia có thực lực tương đương với Lâm gia, lại bởi vì quan hệ tới Diệp Trần, thực lực gia tộc bọn họ tăng lên rất nhanh, bây giờ đã trở thành đại gia tộc số một số hai tỉnh Thiên Nam.
Hơn nửa năm vừa qua, Lâm gia ý thức được cứ tiếp tục như vậy nữa, gia tộc sớm muộn gì cũng xong đời, thế là có ý định chuyển dời sản nghiệp của gia tộc ra nước ngoài để phát triển.
Ngay vào lúc này, Sơn Bản gia tộc ở Đảo quốc đã từng hợp tác với Lâm gia mấy lần, bỗng nhiên chủ động hướng Lâm gia ném ra cành ô liu, hứa hẹn chỉ cần hai đại gia tộc thông gia với nhau thì có thể trợ giúp sản nghiệp gia tộc Lâm gia chuyển dời tới Đảo quốc
Thế là, có chuyến đi Đảo quốc lần này.
Mà nhân tuyển thông gia lần này, dĩ nhiên chính là chọn lựa ở một trong bốn người đồng lứa Lâm Tiêu Tiêu.
Sau khi đại khái làm rõ ràng tình huống, Diệp Trần không thể không khẽ chau mày nhìn về phía Lâm Tiêu Tiêu đang ở bên cạnh vẫn còn đang vui vẻ như chim sẻ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ máy bay, trong lòng thầm nghĩ: "Nha đầu này! Chỉ sợ đến bây giờ còn đang mơ mơ màng màng, chẳng hay biết gì đi!"
P/S: Chương thứ 5. Ta thích nào.....