Thần Đế Trọng Sinh

Chương 326: Chế tạo thành viên tổ chức!




Lời nói buông xuống, Diệp Trần giơ bàn tay lên, bỗng nhiên hướng xuống dưới nhấn một cái!

Bành bành bành!

Tiết Trường Lưu và mấy chục tên phản đồ, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng chưa kịp phát ra thì lập tức bị một cỗ lực lượng cường đại, đang sống sờ sờ ra đó bị đè nát!

Trong nháy mắt xung quanh giống như biến thành Tu La Địa Ngục trận mà Diệp Trâng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, trực tiếp bay lên, mà ở tại chỗ tức thì xuất hiện một cái hố lớn rất sâu, ngay lập tức vùi lấp tất cả những vết máu kia, giống như trước đó chưa từng xảy ra cảnh tượng máu tanh mưa máu.

...

Trở lại Tiêu Dao sơn trang, việc Diệp Trần làm đầu tiên là để cho Doãn Bách Xuyên trồng Thất Diệp Hồi Tiên thảo vào lại trong hang động tràn đầy linh khí kia để ôn dưỡng, hơn nữa tự mình thiết hạ bảy tám đạo cấm chế ở xung quanh.

Thất Diệp Hồi Tiên thảo trước đó bị Tiết Trường Lưu cưỡng ép đào đi, đã có dấu hiệu bắt đầu khô héo, rất rõ ràng không thích hợp để lập tức chuyển về Vân Châu.

Lại thêm mấy ngày vừa qua, Diệp Trần tiêu hao nghiêm trọng lực lượng thần hồn một, cũng cần phải điều dưỡng thật tốt một phen.

Chớp mắt một cái, Diệp Trần ở lại Tiêu Dao sơn trang đã được bảy tám ngày.

Mà ở trong thời gian bảy tám ngày này, chẳng những Diệp Trần thần hồn bị hao tổn được tẩm bổ lại, hơn nữa tinh thần lực lại có chỗ tăng lên!

Tinh thần lực trước đó của hắn sớm đã có thể so với cảnh giới Kim Đan trung kỳ, bây giờ đã ép thẳng tới cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.

Nếu như lúc này lại thi triển thần thông Vạn Lý Truy Hồn thì chắc là có thể bao trùm trong phạm vi hơn ba trăm.

Ngoài đó ra, ở lúc Diệp Trần nhàn rỗi, chẳng những vì toàn bộ những người khác trong Tiêu Dao sơn trang luyện chế được giải dược Phệ Hồn đan, còn thuận tiện vì Tiêu Nhược Hi, luyện chế ra một số linh đan làm tăng lực lượng thần hồn lên, thậm chí còn truyền thụ cho cô ta một số pháp môn rèn luyện thần hồn.

Tiêu Nhược Hi rèn luyện theo phương pháp mà Diệp Trần truyền thu cho, lực lượng thần hồn cũng theo đó mà đột nhiên tăng mạnh, tính cả tàn hồn của Hi Nguyệt trong thức hải của nàng cũng bắt đầu từ từ lớn mạnh, thế nhưng để đạt tới trạng thái thức tỉnh hoàn toàn còn cần một khoảng thời gian tuy nhiên cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

...

Cuối cùng, lúc ở Tiêu Dao sơn trang ngày thứ mười, Diệp Trần quyết định phải rời đi.

Diệp Trần đi trước một chuyến tới hang động linh khí cẩn thận lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo để vào trong hộp ngọc rồi ngay lập tức nhét vào trong Càn Khôn Trạc.

Sau đó, việc hắn muốn làm chính là lập tức trở về Vân Châu, chuyển Thất Diệp Hồi Tiên thảo vào trong Thanh Long đại trận của hắn, chờ ngày sau tìm được Thần Long Chi Huyết là có thể trực tiếp phục sinh Diệp Thiên Ca và Mân Côi.

Sau khi thu hồi Thất Diệp Hồi Tiên thảo, Diệp Trần lại triệu tập tất cả mọi người Tiêu Dao sơn trang vào một chỗ, nói ra kế hoạch mình muốn trở về Vân Châu cho mọi người, "Bách Xuyên, các ngươi có dự định gì?"

Dường như Doãn Bách Xuyên sớm đã thảo luận qua với mọi người về vấn đề này, sau đó nói ngay:

"Nguyện vọng của mọi người tự nhiên là muốn đi theo chủ thượng, chủ thượng đi đâu chúng ta đi theo đó!"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, thật ra thì hắn vẫn luôn có dự định bồi dưỡng ra một cái thế lực thuộc về mình, mà hai ba mươi người trước mắt này, chẳng những là Tiên Nhân trong mắt thế tục, thực lực của mọi người cũng không yếu, ít ra cũng có tiêu chuẩn tông sư Hóa Kình trở lên, hơn nữa trải qua khảo nghiệm trước đó cũng coi như đều là người trung nghĩa, dùng để chế tạo thành viên tổ chức thì quả thực không có gì thích hợp bằng.

Tuy nhiên, Diệp Trần bây giờ lại gặp phải một cái vấn đề khác. Nếu như những người này theo hắn đi Vân Châu, hắn nên sắp xếp cho những người này như thế nào?

Cái biệt thự kia của hắn, không thể chứa được nhiều thủ hạ như vậy!

Hơn nữa, Vân Châu ở trong nội địa của Hoa Hạ, dường như cũng không phải là nơi thích hợp để có thể cho Tiêu Dạo sơn trang gây trồng chăm sóc dược liệu.

Mấy người Doãn Bách Xuyên thấy Diệp Trần trầm ngâm không nói, không có đáp ứng cũng không có từ chối thì lập tức thấp thỏm một hồi.

Bọn họ bây giờ đã quyết định đi theo thiếu niên như thiên thần trước mắt này, chỉ có người này mới có thể phù hộ cho bọn họ, nếu như Diệp Trần từ chối thỉnh cầu của bọn họ, vậy đối với bọn họ mà nói sẽ là một cái đả kích rất lớn.

Lúc mọi người ở đây đang lo lắng bất an.

Bỗng nhiên!

Đôi mắt của Diệp Trần sáng lên, dường như nghĩ tới cái gì, lập tức cao hứng vỗ đùi đến tét một cái, "Thế nào mà không nghĩ ra? Hắc Sâm Lâm (Rừng Đen) a!"

Hóa ra, sau khi Diệp Trần suy nghĩ một phen, bỗng nhiên nghĩ ra được một chỗ rất thích hợp để mọi người Tiêu Dao sơn trang đặt chân.

Đó chính là nơi mà lần trước Diệp Trần và Tử thần một trong mười hai vị chủ thần của Mỹ quốc giao chiến.

Mặc dù chỗ đó tuy có hơi u ám một chút, thế nhưng linh khí tương đối nồng đậm, thích hợp nhất với sự phát triển của thực vật!

Hơn nữa, Hắc Sâm Lâm là nơi vừa vặn ở vào điểm tiếp giáp giữa tỉnh Thiên Nam và tỉnh Đông Giang, là một khu vực không có ai quản lý, cách xa đám người trong thành phố, bởi vì hung danh truyền ra bên ngoài thế nên người bình thường căn bản là không dám đặt chân tới đó.

Quả thực chính là nơi tốt để mọi người Tiêu Dao sơn trang có thể ở lại!

Doãn Bách Xuyên làm sao biết được những chuyện này, không thể không thận trọng nói:

"Chủ thượng, Hắc Sâm Lâm là cái gì?"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, lập tức nói tình huống của Hắc Sâm Lâm cho mọi người nghe một lần.

Doãn Bách Xuyên nghe xong lời này, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên, "Ý của Chủ thượng là để chúng ta đi theo ngài tới Vân Châu sao?"

Diệp Trần mỉm cười, "Thế nào? Các ngươi không muốn tới đó sao?"

Doãn Bách Xuyên vội vàng khoát tay, "Làm sao lại không muốn chứ? Chúng ta cầu còn không được a! Đa tạ chủ thượng!"

Mọi người còn lại cũng thi nhau mừng rỡ, vội vàng cùng hô lên:

"Đa tạ chủ thượng!"

...

Thỏa thuận xong việc di chuyển sau này, cuối cùng mọi người quyết định, trước tiên do Doãn Bách Xuyên mang theo hai tên đệ tử theo Diệp Trần cùng nhau trở về Vân Châu, khảo sát tình huống của Hắc Sâm Lâm một chút.

Mà Khương trưởng lão và các đệ tử còn lại thì tạm thời ở trong trang, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lúc nào cũng có thể dời tông môn đi Vân Châu.

...

Trên đường trở về Vân Châu, Diệp Trần lái vẫn là chiếc xe kia của Tô Lam, và Tiêu Nhược Hi ngồi chung xe với hắn, Doãn Bách Xuyên và hai tên đệ tử thì lái một chiếc Land Rover theo sát đằng sau.

Tiêu Nhược Hi một mặt rầu rĩ không vui, không biết là đang nghĩ về chuyện gì, mấy lần há miệng muốn nói, cuối cùng lại ngậm miệng nuốt trở vào.

Sau khi mấy lần như vậy, ngay cả Diệp Trần cũng không nhịn được, "Cô muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi!"

Tiêu Nhược Hi do dự một lát, cuối cùng chu cái miệng nhỏ ra, hé miệng nói:

"Ta cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy có một loại dự cảm không tốt, ta muốn...ta muốn về nhà nhìn xem? Có được không?"

Từ khi được chứng kiến sự cường đại của Diệp Trần, Tiêu Nhược Hi đã không còn dám làm càn như trước nữa, hơn nữa ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao, thậm chí còn có chút lệ thuộc dựa vào bên người Diệp Trần.

Nếu như không phải lo lắng người trong nhà, cô ta thật đúng là không muốn rời khỏi bên cạnh người đàn ông này.

Diệp Trần thản nhiên nói:

"Cô yên tâm, bên Tiêu gia, ta vẫn luôn phái người theo dõi, nếu như có chuyện gì, bọn họ sẽ thông báo cho ta biết trước tiên!"

"Ồ!"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lập tức ồ một tiếng, không tiếp tục nói thêm điều gì nữa.

Diệp Trần thấy thế, không thể không lắc đầu. "Được rồi! Chờ ta trở lại Vân Châu, sau khi xử lý chuyện này xong sẽ đưa cô về nhà!"

Hắn cũng biết, giam Tiêu Nhược Hi mãi như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, không bằng trước tiên đưa nàng trở về, dù sao không lâu sau cô ta cũng phải về Thiên Hải để đi học, đến lúc đó tự nhiên cũng nằm ở trong địa bàn của hắn.

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lúc này mới mừng rỡ.

...

Cùng lúc đó, Tiêu gia ở thành phố Nam Châu, "Cái gì? Đằng Dã Nhất Lang phó tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu muốn đích thân đến đây sao? Còn có một trong tam đại thần nhân của tổ chức Sam Khẩu nữa sao?"

Tiêu Thiên Tá nghe được tin tức thăm do trở về, lập tức đặt mông ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt trắng bệch một lúc.

P/S: Ta thích... chương đầu tiên trong ngày:v