Thần Đế Trọng Sinh

Chương 310: Một đường hướng tây




Chẳng những mọi người của Tiêu gia kinh ngạc nói không ra lời, ngay cả Tùng Điền Long Bình cũng cảm nhận được một cỗ sợ hãi chưa từng có, bỗng nhiên dường như nghĩ tới điều gì, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, lắp bắp nói:

"Ngươi là... Ngươi là Diệp..."

Ở giây phút sống chết trước mắt, Tùng Điền Long Bình cuối cùng phản ứng lại. Phóng tầm toàn bộ Hoa Hạ quốc, trẻ tuổi như vậy, mà có thực lực kinh khủng như thế, còn có thể sẽ là ai?

Khẳng định chỉ có tuyệt thế yêu nghiệt trong truyền thuyết kia Diệp Cuồng Tiên!

Thế nhưng là Tùng Điền Long Bình đến chết đều cũng không nghĩ ra vì lý do gì đại danh đỉnh đỉnh Diệp Cuồng Tiên, tại sao lại sa đọa đến tình trạng phải làm một tên cướp?

Lấy thực lực và địa vị của hắn, chớ nói chỉ là một tỷ, mười tỷ coi như một trăm tỷ, một ngàn tỷ! Nếu như hắn muốn, đây không phải chỉ là chuyện vài phút sao?

Đáng tiếc, không chờ hắn kêu ra thân phận thực sự của Diệp Trần, cổ bỗng nhiên bị xiết chặt, sau đó như thế nào cũng không kêu ra được.

"Ngươi cũng không đần! Muốn trách, ngươi có thể trách ngươi không nên gặp ta! Chết đi!"

Diệp Trần thấp giọng lẩm bẩm một câu, trên tay bỗng nhiên phát lực, "Bành!"

Một đời Kiếm Thánh của Đảo quốc, đang sống sờ sờ thế mà bị Diệp Trần bóp nát!

Tiện tay tiêu diệt Tùng Điền Long Bình, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, lại tới trước mặt mọi người của Tiêu gia, "Hình như là vẻ mặt của các rất thất vọng a!"

Diệp Trần nhìn qua mọi người của Tiêu gia, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hài hước.

Phù phù! Phù phù!

Mọi người của Tiêu gia thấy, ngay cả cao thủ lớn như Tùng Điền Long Bình, vậy mà cũng bị người thiếu niên trước mắt này tuỳ tiện giết, từng người đã sớm bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, một số người nhát gan, lập tức quỳ trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy.

Cuối cùng, Tiêu Thiên Tá hít sâu một hơi, tiến lên một bước, run lẩy bà lẩy bẩy nói:

"Đại hiệp minh giám! Tiêu gia chúng ta cũng là bị bức ép không còn cách nào, tuyệt đối không có ý muốn đối đầu với đại hiệp!"

Miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, nếu như không phải nể mặt của Tiêu Nhược Hi, làm sao cùng bọn hắn phí lời, hắn sớm một bàn tay đập chết hết rồi!

"Thôi được, ta tạm thời tin tưởng ngươi nói là sự thật! Tuy nhiên các ngươi trái với điều ước trước đây, hôm nay khoản giao dịch này, tạm thời hủy bỏ!"

"Ta lại cho các ngươi thời gian nửa tháng, chuẩn bị kỹ càng 10 tỷ, một phần cũng không cho phép thiếu, nửa tháng sau, ta sẽ đích thân đến Tiêu gia các ngươi lấy!"

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần đã quay người mà đi, trong nháy mắt, cũng đã biến mất không thấy gì nữa, giống như ma quỷ trong đêm tối.

Hô!

Diệp Trần vừa đi, mọi người của Tiêu gia nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tính cả những người mai phục ở xung quanh, thủ hạ của Tùng Điền Long Bình, tất cả cũng đều âm thầm kêu may mắn.

Bọn họ lại làm sao biết được rằng Diệp Trần là cố ý không giết bọn họ, nếu không làm gì còn ai mang chuyện xảy ra hôm nay báo cho tổ chức Sam Khẩu?

...

Rất nhanh, Diệp Trần trở lại trên xe, Tiện tay mở cấm chế ở trên xe ra, sau khi lên xe, phát hiện Tiêu Nhược Hi, thế mà nằm ở ghế sau của ô tô, đã ngủ say mất, hình tượng không có chút nào giống với người con gái hiền lành, thậm chí nước bọt đều chảy ra rơi trên ghế ngồi...

Diệp Trần lắc đầu, không làm Nhược Hi tỉnh dậy, nhẹ nhàng khởi động xe, sau đó một đường đi về hướng phía tây.

...

Chớp mắt một cái, đến sáng ngày thứ hai, đợi đến lúc Tiêu Nhược Hi tỉnh lại, trời đã sáng, mà xe đã ra khỏi địa giới của tỉnh Quảng Nam từ lâu rồi, tiến vào hướng tây của tỉnh Quế Tây.

"Chúng ta đang ở đâu đây?"

Sau khi Tiêu Nhược Hi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức, vừa co giãn gân cốt, vừa mở miệng hỏi Diệp Trần.

"Hình như là đã tiến vào tỉnh Quế Tây, cụ thể ở chỗ nào thành phố, ngươi nhìn một chút hướng dẫn thì biết!"

Diệp Trần thuận miệng trả lời.

Tiêu Nhược Hi lập tức bị sốc, đầu của cô ta trực tiếp từ hàng ghế sau nhô đến hàng ghế trước, "Cái gì? Tỉnh Quế Tây? Anh đưa tôi đến nơi này làm cái gì? Đến cùng là anh có mục đích gì?"

Diệp Trần lắc đầu, thản nhiên nói:

"Hôm qua tôi đã nói rồi, bây giờ tôi nói lại một lần nữa, cũng là một lần cuối cùng! Tôi muốn đi Đại Lý, tìm một đồ vật rất quan trọng, mà cô, nhất định phải đi theo tôi!"

Tiêu Nhược Hi đầu tiên là giận dữ, thế nhưng là vừa nghĩ tới, gia hỏa trước mắt này rất là khó chơi, chính mình muốn nắm đối phương căn bản không có biện pháp gì, lập tức khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời hô lớn:

"Đại ca a, anh đây rốt cuộc là tại sao vậy? Đến cùng là anh coi trọng ở tôi cái gì rồi? Tôi sửa còn không được sao?"

Theo như suy nghĩ của Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần sở dĩ cưỡng ép chính mình ở lại bên cạnh, hơn phân nửa là h@m muốn sắc đẹp của mình, dù sao cô ta từ nhỏ đến lớn người theo đuổi rất nhiều, đã từng gặp qua rất nhiều nam nhân tài giỏi, cũng là không có thấy cái gì lạ lùng.

Diệp Trần cũng giống như vậy, nói không chừng chính là loại tiểu thuyết tình cảm bá đạo tổng giám đốc đã đọc qua nhiều!

Nhưng mà, Diệp Trần vẫn như cũ vẻ mặt bình thản, "Cô suy nghĩ nhiều! Có người so với cô xinh đẹp hơn ngươi gấp mười lần tôi cũng đã gặp, tôi còn không đến mức sẽ coi trọng cô, sở dĩ nhất định phải để cô ở bên cạnh tôi, là bởi vì trên người cô có một thứ rất quan trọng đối với tôi..."

Nói đến đây, Diệp Trần phát hiện, rất khó giải thích với Tiêu Nhược Hi biết về sự tồn tại của Hi Nguyệt.

Tiêu Nhược Hi nghe được điều đó, lập tức tức giận đến muốn nổ phổi, náo có tâm tình nghe câu nói kế tiếp của Diệp Trần?

"Người so với tôi xinh đẹp hơn gấp mười lần sao? Trên đời này làm sao lại có một người con gái như vậy? Thật sự là nói bậy bạ!"

Chuyện này cũng không phải là Nhược Hi cô tự cho bản thân mình là nhất, ở trên Trái Đất này, với nhan sắc của cô cũng được coi như là hồng nhan họa thủy đi, nhan sắc so với một ngôi sao lớn như Trang Phỉ Phỉ còn có phần hơn.

Từ nhỏ đến lớn, nhan sắc của Tiêu Nhược Hi đều là chủ đề tâm điểm bàn tán của mọi người, dù là ngoài đời thường, hay trên TV, internet cô cũng chưa từng thấy qua bất kỳ một ai có nhan sắc được mọi người đánh giá cao hơn mình.

Cho nên, cô ta nghe được lời này của Diệp Trần, tự nhiên thoáng có chút nóng lòng. Xét cho cùng thì không có người con gái nào lại không quan tâm đ ến ngoại hình của mình a, nhất là khi thấy người khác nói có người còn xinh đẹp hơn họ.

Cô ta làm sao có thể biết được, Diệp Trần có tám trăm năm tung hoành ở Tu Chân giới, thấy qua vô số thần nữ tiên tử, tùy ý lấy một người đi ra, cho dù ngũ quan trên mặt chưa chắc được tinh xảo như Tiêu Nhược Hi, thế nhưng khí chất của tu tiên giả lại là thứ Tiêu Nhược Hi không có, cho dù có xinh đẹp hơn nữa cũng không sánh bằng tiên tử được.

Chớ đừng nói chi là, Hi Nguyệt tiên tử vợ của Diệp Trần, chính là đệ nhất mỹ nhân ở Tu Chân giới, vô luận dáng người còn là khí chất, từng cái phương diện đều đủ để hoàn toàn nghiền ép Tiêu Nhược Hi.

Đối với Tiêu Nhược Hi, Diệp Trần cũng lười phản bác, "Tùy cô, nói thế nào đi nữa, dù sao trước khi chuyện của tôi còn chưa có hoàn thành, cô nhất định phải ở bên cạnh tôi!"

Tiêu Nhược Hi lập tức tức giận đến hai hàm răng nghiến chặt lại, bỗng nhiên hai mắt đảo qua, nảy ra ý hay, ho nhẹ một tiếng, nói:

"Vậy, anh dừng xe, tôi muốn đi vệ sinh..."

Diệp Trần bây giờ giác quan thứ sáu vượt xa người bình thường, theo giọng điệu của Tiêu Nhược Hi, tần suất hô hấp và thái độ, đã có thể dễ dàng xem rõ kế vặt của cô ta.

Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không có vạch trần cô ta, nếu như hắn quản lý quá khắc nghiệt, nói không chừng sẽ đối với tinh thần của Tiêu Nhược Hi tạo ra ảnh hưởng, tiếp theo đối với tàn hồn của Hi Nguyệt cũng cực kì bất lợi.

Vừa vặn lúc này, xe đi tới khu phục vụ trên đường cao tốc, Diệp Trần trực tiếp điều khiển xe quẹo vào.

Không nghĩ tới, vừa dừng chiếc xe xong, Tiêu Nhược Hi xuống xe, co cẳng liền chạy.

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, không chút hoang mang từ trên vị trí lái xe mở cửa đi xuống, sau đó bước chậm đuổi theo.