Thần Đế Trọng Sinh

Chương 271: Đại lão đều tới




Xoạt!

Vốn là, Diệp Trần ngồi ở trong góc không nói một lời, mọi người Chu gia gần như đều quên hắn, nghe thấy hắn đột nhiên nói ra một câu như vậy, tất cả mọi người ngay lập tức tức giận!

"Tiểu tử thối! Đây là việc nhà Chu gia chúng ta, chỗ nào đến lượt một người ngoài như ngươi xen vào?"

"Nếu không phải xem ở thể diện của A Lam, ngươi cho rằng ngươi có tư cách ở chỗ này ăn cơm cùng chúng ta sao?"

"Thật sự là không biết thân biết phận mà!"

...

Ở trong ấn tượng của mọi người Chu gia, Diệp Trần chính đứa con hoang được Tô Lam nhận nuôi, ngay cả người như Tô Lam xưa đâu bằng nay vẫn còn bị họ xem thường, há lại sẽ để ý tới hắn?

Bây giờ nghe được lời nói của đứa con hoang này, thế mà dám can đảm ăn nói ngông cuồng, cản trở Tô Mạn xin lỗi, từng người từng người không còn kiêng kỵ chút nào mà bắt đầu mắng chửi. Diệp Trần nghe được tiếng mắng chửi của mọi người, vẻ mặt không thể không phát lạnh, nếu như không có hai người Tô Lam và Tô Mạn còn ở bên cạnh, giờ phút này hắn sớm đã một bàn tay, tát chết toàn bộ bầy kiến cỏ trước mắt này!

Ngay vào lúc hai bên còn đang rơi vào trong hoàn cảnh bế tắc, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếng mắng chửi của mọi người lúc này mới dừng lại.

"Mời vào!"

Tô Lam lập tức đứng dậy, hô lớn một tiếng.

Sau đó, một nhân viên phục vụ có dáng vẻ đáng yêu, từ bên ngoài phòng nhẹ nhàng đi vào trong khe cửa, sau khi tìm thấy bóng dáng Tô Lam trong đám người, ngay lập tức đến chỗ của cô ấy, nói giòn tan:

"Tô tổng, ngoài cửa có rất nhiều người tới, muốn chúc tết cho ngài đây!"

Tô Lam hơi sững sờ, đang muốn mở miệng, Chu Khải Toàn ở bên cạnh, lúc này đang trong cơn giận dữ, lập tức vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng lên, sau đó chửi ầm lên, nói:

"Không biết đây là tiệc rượu của Chu gia chúng ta sao? Con chó con mèo gì mà cũng dám dẫn tới chỗ này! Tô tổng các ngươi quản giáo nhân viên của mình như vậy sao?"

Trong suy nghĩ của Chu Khải Toàn, đến chúc tết Tô Lam, hơn phân nửa chỉ là nhân viên bình thường của nhà hàng, cho nên hắn mới dám nói chuyện không kiêng nể gì như vậy. Hơn nữa, hắn nhìn trúng tính cách ôn hòa của Tô Lam, khẳng định không giám tranh cãi với mình, cho nên mới dám chửi lấy chửi để. Nhưng mà, lời nói này của hắn vừa mới rơi xuống, ở sau cửa lập tức truyền tới một giọng nói đầy uy nghiêm, "Ông chủ Chu có oai phong thật lớn a! Làm sao? Những người như chúng ta trong mắt ông chủ Chu ngươi hóa ra đều chỉ là con chó con mèo thôi sao?"

Mọi người của Chu gia theo tiếng kêu đó mà nhìn lại, chỉ thấy, một người đàn ông trung niên trông khá uy nghiêm ở cửa, từ từ đi tới, sau lưng dường như còn có những người khác.

Sau khi nhìn thấy người này xuất hiện, Chu Khải Toàn lập tức bị dọa đến toàn thân run rẩy, ngay cả Chu Thắng Lợi đứng ở bên cạnh cũng đột nhiên lập tức đứng lên.

"Tào... Tào Tứ Gia!"

Hóa ra người vừa mới nói chuyện xong, chính là Tào Khôn!

Sau khi Chu Khải Toàn nhận ra Tào Khôn, ngay lập tức suýt chút nữa thì bị dọa cho đái ra quần, ngay lập tức bước nhanh đi tới, tiến lên nghênh tiếp, giống như con chó xù khi nhìn thấy chủ nhân của mình, cười theo nói:

"Ai nha a! Tào Tứ Gia đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa! Thứ tội! Thứ tội!"

Chu Thắng Lợi không cam chịu rớt lại phía sau, ngay lập tức cũng đi theo tiến lên nghênh đón.

Tuy rằng hắn tự tin với thân phận nhân viên nhà nước trong người, không thể khúm núm giống như Chu Khải Toàn được, nhưng vẫn nở ra nụ cười tươi mang đầy vẻ lấy lòng, thân thể có hơi cong cong chút, đứng ở một bên nói rất cung kính:

"Tào Tứ Gia giá lâm, thật là làm vẻ vang cho Chu gia ta a!"

Còn về mọi người còn lại của Chu gia, nghe thấy nói đây là "Tào Tứ Gia", tất cả mọi người ngay lập tức đứng dậy, trên khuôn mặt từng người đều hiện ra vẻ kinh hãi. Ở trên địa bàn Vân Châu này, uy danh của Tào Tứ Gia có thể nói là không ai là không biết, không người nào không hay. Mà mấy tháng gần đây, càng giống như là mặt trời ban trưa, rất có khả năng hùng bá toàn bộ tỉnh Thiên Nam. Nếu là đặt người này ở trước kia, người đứng đầu thành phố Vân Châu có lẽ còn có thể ép lại người này, nhưng Tào Tứ Gia bây giờ, đã có thể nói chuyện với lãnh đạo cao nhất ở cấp tỉnh, cho dù là Lưu thị trưởng người lãnh đạo trực tiếp Chu Thắng Lợi đích thân đến, ở trước mặt đối phương cũng chẳng coi vào đâu! Huống chi chỉ là Chu gia bọn họ?

Nhưng mà này còn chưa tính!

Chỉ thấy, ở ngoài cửa, đằng sau Tào Khôn, thế mà còn có một đám người, hơn nữa mọi người đều có khí thế kinh người, tất cả mọi người lúc này đều có vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Chu Khải Toàn!

Rất rõ ràng, câu nói con chó con mèo trước đó của Chu Khải Toàn, đã làm hoàn toàn chọc giận những người này!

"Lưu lão đại, Vương lão gia tử, Trương tổng... Các ngươi... Các ngươi làm sao cũng tới?"

Chẳng mấy chốc, hai anh em Chu Thắng Lợi và Chu Khải Toàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, những người đang đứng ở ngoài cửa lúc này thế mà đều là đại lão của Vân Châu! Hơn nữa tùy tiện lấy ra một người tới, đều có thể nhẹ nhõm nghiền ép mười tám đời Chu gia bọn hắn. Ngay vào lúc anh em Chu gia còn đang nghi ngờ khó hiểu không thôi, Tào Khôn giống như cười mà không phải cười nhìn qua hai người, mở miệng nhàn nhạt nói lần nữa:

"Không biết ông chủ Chu vừa rồi nói con chó con mèo trong miệng là nói ai vậy?"

Chu Khải Toàn nghe được điều này, ngay lập tức suýt chút nữa thì bị dọa cho ngất đi, lập tức lấy hai bàn tay của mình tát ba ba trên mặt của mình vội vàng nói:

"Là ta nói không biết lựa lời! Ta đáng chết! Mong rằng Tào Tứ Gia và các vị lão đại không cần phải chấp nhặt với ta a!"

Chu Thắng Lợi ở bên cạnh cũng vội vàng nói theo:

"Em ta tuyệt đối không có ý đồ bất kính đối với các vị lão đại, đây tuyệt đối là một chuyện hiểu nhầm! Mong rằng các vị lão đại rộng lòng tha thứ! Rộng lòng tha thứ!"

Chu Thắng Lợi vừa mới nói xong, ngay vào lúc này bỗng nhiên ngoài cửa lại có một giọng nói đầy thăng trầm vang lên, "Tào Tứ Gia! Xem ra lần này lại bị ông vượt lên trước! Ha ha!"

Sau khi giọng nói đầy khí phách này rơi xuống, đám người ở ngoài cửa lập tức thi nhau tự động tránh ra hai bên. Sau đó, một ông lão dáng người cường tráng ngay thẳng, cất bước đi vào.

"Đường gia... Đường lão gia tử..."

Hai anh em Chu Thắng Lợi đột nhiên run rẩy cùng một lúc, nghẹn ngào hô lên. Ông lão này tự nhiên chính là Đường Nghiệp.

Mà ở sau lưng Đường Nghiệp cũng như vậy có một đám người đi theo, tất cả đều là bá chủ thương mại kinh doanh trong các ngành công nghiệp chính của Vân Châu. Hai anh em Chu Thắng Lợi và Chu Khải Toàn vào lúc này đã hoàn toàn choáng váng.

Bọn họ thực sự nghĩ mãi mà không ra, những đại lão và bá chủ thương mại ở Vân Châu này, toàn bộ đột nhiên giá lâm tiệc rượu của Chu gia bọn họ đến cùng là muốn làm gì?

Chỉ thấy, Tào Khôn nhìn thấy Đường Nghiệp xuất hiện thì lập tức cười ha hả một tiếng nói:

"Nếu Đường lão gia tử cũng tới, vậy chúng ta cùng một chỗ tới chúc tết cho Diệp tiên sinh và Tô tổng đi!"

"Lão hủ cũng đang có ý này!"

...

"Diệp tiên sinh? Tô tổng? Chúc tết?"

Hai anh em Chu Thắng Lợi nghe được câu chuyện giữa Tào Khôn và Đường Nghiệp thì lập tức càng cảm thấy kinh hãi không thôi, "Tô tổng chẳng lẽ là Tô Lam? Vậy Diệp tiên sinh là ai? Nơi này còn hình như không có họ Diệp a? Chờ một chút, chẳng lẽ bọn họ nói...là Diệp Trần thằng con hoang kia sao?"

"Không! Không! Đây tuyệt đối không có khả năng!"

Hai anh em gần như cùng lúc hò hét ở trong lòng. Tào Khôn và Đường lão gia tử là nhân vật cỡ nào? Còn có mấy đại lão này nữa, làm sao lại hướng tới một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa vắt mũi còn chưa sạch để chúc tết?

Đây không phải chuyện cười lớn nhất trên đời sao. Nhưng mà rất nhanh bọn họ đã phát hiện, chuyện cười lớn nhất trên đời mà bọn họ cho rằng tuyệt đối không có khả năng xảy ra, thế mà lại biến thành sự thật.

Chỉ thấy nhiều lão đại của Vân Châu, sau khi nối đuôi nhau đi vào trong phòng, đi tới trước bàn ăn, hướng về phía Diệp Trần người vẫn đang ngồi trên ghế, vểnh lên bắt chéo chân, thi nhau khom mình thi lễ cùng lên tiếng, nói:

"Diệp tiên sinh, Tô tổng, tiểu thư Tô Mạn, mục đích chúng ta tới đây là để chúc tết ba vị! Chúc ba vị, trong một năm mới sắp tới, vạn sự như ý, an khang thịnh vượng và gặp nhiều may mắn!"

Mọi người của Chu gia thấy cảnh tượng vô cùng rung động này, tất cả lập tức lập tức đều choáng váng...

P/S: Ha ha, còn hay nữa, chờ chương sau...........