"Phòng Mẫu Đơn?"
Tô Mạn nghe được điều này, lập tức ngồi không yên, "Mẹ, mẹ điên rồi sao? Phòng Mẫu Đơn thế nhưng là một trong ba cái phòng khách tốt nhất của chúng ta, một đêm phải hơn tám mươi ngàn đồng a! Tại sao mẹ lại cho ông già kia chứ?"
Ngay lập tức Tô Lam nghiêm sắc mặt, "Mạn Mạn! Nói cho cùng, ông ta dù sao cũng là ông nội của con! Cái gì ông già này, ông già kia, không biết lớn nhỏ gì hết!"
Tô Mạn bĩu môi, tức giận nói: "Con coi hắn là ông nội, hắn có coi con là cháu gái sao?"
Tô Lam nghe được điều này, không thể không thở dài một hơi nói:
"Ai! Cho dù nói như thế nào, con và ông ta đều có là người có quan hệ máu mủ! Hơn nữa, ngoài việc ông ta không để ý tới hai mẹ con chúng ta sống như thế nào, nhưng dù sao cũng không có làm ra cái chuyện gì đặc biệt quá đáng, con có thể nhịn thì nhịn một chút đi!"
Tô Mạn lập tức tỏ ra vẻ mặt coi thường, tuy nhiên sau đó hai mắt đảo một cái, đã nghĩ tới điều gì đó, thế là không nói thêm lời nào, thành thành thật thật nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi, mẹ, con đã biết!"
Tô Lam lúc này mới hiện ra vẻ mặt hài lòng, lại nói tiếp:
"Đợi lát nữa, sau khi bọn họ tới, chúng ta cũng đi qua đó ngồi một lúc, con nhớ kỹ phải lễ phép chào ông nội, bà nội của con, cấp bậc lễ nghĩa là không thể thiếu được đâu đó!"
Tô Lam nghĩ rằng sau khi nói xong lời này, Tô Mạn khẳng định sẽ chống đối, không nghĩ tới lần này, lại không có phản bác một cách kỳ lạ, thế mà rất ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, "Mẹ, mẹ nói đúng, tuy nhiên tới lúc đó, để cho tiểu Trần đi với chúng ta nha!"
Tô Lam lập tức hơi sững sờ, ngược lại nhìn về phía Diệp Trần đang đứng ở một bên, muốn trưng cầu ý kiến của hắn. Những năm trước ăn tết, Diệp Trần cũng đi theo hai mẹ con Tô Lam qua Chu gia, chỉ có điều người của Chu gia không có thái độ tốt đẹp gì đối với hắn, sau lần đó hắn không còn đi qua nữa. Diệp Trần đang muốn mở miệng từ chối thì không nghĩ tới, lúc này Tô Mạn ở bên cạnh bỗng nhiên lặng lẽ đưa tay bóp một cái ở bên hông hắn, sau đó nháy mắt với hắn.
Diệp Trần ngay lập tức không còn gì để nói, đành phải nhún vai, nói:
"Cháu thì không có vấn đề!"
...
Sau một lúc, một nhân viên phục vụ khách sạn bước nhanh tới, hướng về phía Tô Lam nói:
"Tô tổng, khách ở Phòng Mẫu Đơn đã đến, hơn nữa vị Chu lão gia tử kia có nói với tôi, để cho tôi mời ngài và tiểu thư Tô Mạn tới!"
Tô Lam nghe nhân viên của mình báo cáo xong, nhẹ gật đầu, nói:
"Được, tôi biết rồi, cô đi xuống làm việc tiếp đi!"
Sở Phi Yên lúc này cũng mở miệng, "Dì Lam, mọi người cứ đi dự tiệc đi, chuyện của nhà hàng giao cho cháu là được rồi!"
...
Cùng lúc đó, tại Phòng Mẫu Đơn, nơi này là một trong những phòng khách tốt nhất của nhà hàng Tô thị, bên trong rất rộng rãi, khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông, hơn nữa cách bố trí các hạng mục cơ sở mọi thứ đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, giống như hoàng cung rực rỡ tráng lệ. Mà lúc này, mọi người của Chu gia gần như đã đến đông đủ, Chu lão gia tử, Chu lão phu nhân, cả nhà anh trai cả Chu Thắng Lợi, cả nhà anh hai Chu Khải Toàn, và Chu Thành Công thì có tổng cộng mười ba người. Ngoài người con thứ tư của Chu gia ra, cũng chính là cô của Tô Mạn và người nhà còn chưa tới, toàn bộ những người khác đều đã đến đông đủ.
"Chà chà! Xem ra em dâu của chúng ta, đúng là xưa đâu bằng nay, thế mà lắc mình biến hóa thành giám đốc một nhà hàng cấp năm sao, nhà hàng sang trọng như vậy, chỉ sợ ở Vân Châu không tìm ra chỗ thứ hai đi!"
Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng người mập lùn, vừa vuốt v e cái bàn được chế tạo từ gỗ tử đàn, vừa cảm thán nói.
Người phụ nữ trung niên có dáng người mập lùn vừa mới nói xong, bên cạnh lại có một người phụ nữ trung niên dáng người cao gầy, cũng thuận theo mở miệng nói: "Chị dâu, chị chắc là không biết đi! Em thế nhưng là nghe nói, cái tiệm cơm này trước kia là đất của Đường gia, nghe nói lúc trước Đường gia mua xuống mảnh đất này giá đã cao tới sáu mươi triệu, về sau xây thành cái nhà hàng này, lại tốn hai ba trăm triệu nữa! Bây giờ sợ rằng chỉ nói về giá đất thôi sớm cũng đã vượt qua trăm triệu rồi!"
"Mọi người nhìn vào cách bố trí của nhà hàng này mà xem, từ quy mô cho tới tất cả mọi thứ ở trong này tính chung vào, ít ra thì cũng phải có giá trị đến bốn năm trăm triệu đi!"
...
Sau khi mọi người đều cảm khái một lúc, bỗng nhiên một cô gái trẻ tuổi nhịn không được mở miệng nói:
"Thím ba làm sao mà thoáng cái lại trở nên giàu có như vậy? Liệu có phải giống như tin đồn mà người ta nói hay không, thím ba làm nhân tình cho Đường gia lão gia tử, cho nên Đường gia lão gia tử mới đưa cho nàng nhà hàng này a? Hắc hắc!"
Lời nói của nữ tử tuổi trẻ kia vừa mới ra khỏi miệng, mọi người ngay lập tức im lặng một lúc.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc nghiêm sắc mặt nói:
"Tiểu Quyên! Không được ăn nói bậy bạ!"
Người đàn ông trung niên này, hóa ra chính là Chu Thắng Lợi, anh trai cả của Chu Thành Công, bác cả của Tô Mạn. Mà nữ tử tuổi trẻ vừa nói chuyện kia, thì là Chu Quyên Quyên con gái của Chu Thắng Lợi. Thật ra thì những người này ở đây, đều có cái nhìn không khác gì với Chu Quyên Quyên, chỉ có điều ở trước mặt Chu Thành Công bọn họ không muốn nói ra mà thôi. Chu Thành Công nghe nói như thế, quả nhiên sắc mặt tái mét.
Lúc này, Chu lão gia tử ngồi ở ghế giữa trên cùng mở miệng, "Hôm nay Chu gia chúng ta tụ họp với nhau, cùng nhau đón chào năm mới, đợi lát nữa sau khi hai mẹ con A Lam bọn họ tới, còn có tiểu tứ với người nhà nó tới, chuyện này không được phép nói bậy bằng không thì gia pháp chờ đó nghe rõ chưa?"
Tuy rằng Chu lão gia tử cũng có ý nghĩ như những người khác, cũng cảm thấy Tô Lam không có khả năng dựa vào bản lãnh của cô ta mà có thể mở ra được cái nhà hàng lớn như vậy. Thế nhưng là, dù sao trước đó Tô Lam cũng không hề nghĩ ngợi đã cho bọn hắn phòng Mẫu Đơn tốt nhất này, nếu lại lôi chỗ đau của người ta ra để mà nói vậy thì thật chẳng ra gì. Hơn nữa, Tô Lam đã ly hôn với Chu Thành Công, bất kể làm chuyện gì đi nữa thì cũng không có bất cứ quan hệ gì với Chu gia bọn hắn.
Mọi người thấy lão gia tử lên tiếng, lập tức không có ai dám nói thêm gì nữa.
...
Sau khi mọi người Chu gia ai vào chỗ nấy, lại đợi một lát nữa, thì cánh cửa của phòng khách bị người đẩy ra, chính là Tô Lam dẫn theo Tô Mạn và Diệp Trần bước vào. Nhìn thấy ba người đột nhiên xuất hiện trước mắt, toàn bộ mọi người của Chu gia ngay lập tức ngẩn ngơ, trong thời gian ngắn thế mà suýt nữa không có nhận ra. Hết cách rồi, sự biến hóa của ba người này thực sự quá lớn. Tô Lam sau mấy tháng kinh doanh nhà hàng này, trên người đã có mùi của một người phụ nữ mạnh mẽ. Diệp Trần thì càng không cần phải nói, so với mấy tháng trước sớm đã thay da đổi thịt.
Còn về Tô Mạn, mặc dù bản thân sự thay đổi không phải là rất lớn, nhưng hôm nay lại ăn mặc nóng bỏng gợi cảm, thật sự là quá bắt mắt, quả thực giống như một ngôi sao lớn.
"Cha, mẹ, anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai..."
Tuy rằng Tô Lam và Chu Thành Công sớm đã ly hôn, thế nhưng cách xưng hô đối với mọi người vẫn không có thay đổi. Đợi đến Tô Lam thăm hỏi từng người một lần, ngoài Chu Thành Công ra, mọi người lúc này mới triệt để kịp phản ứng lại. Ba người trước mắt này, đối với Chu gia bọn họ trước đây, là mấy người mà bọn họ vẫn luôn vô cùng coi thường khinh bỉ. Nhưng hôm nay đối mặt ba người này, mọi người lại lập tức sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, ở trong lúc lơ đãng, ba người Tô Lam đã bao chùm xuống hoàn toàn khí thế của bọn hắn.
Tuy nhiên, sau khi trải qua cảm giác mặc cảm tự tin ngắn ngủi đó, trong lòng mọi người lại thi nhau dâng lên cảm giác ganh ghét đố kỵ, nhất là Chu Quyên Quyên, nhìn thấy Tô Mạn giống như một ngôi sao lớn ở trước mắt mình thì lập tức đố kỵ điên cuồng, trong lòng oán hận, "Hừ! Không phải bởi mẹ của ngươi bán đi thân xác, ngươi mới có thể có được cuộc sống như bây giờ sao? Vênh váo cái gì a!" P/S: Chương thứ 4 trong ngày