Nghe nói như thế, hai mắt Diệp Trần lập tức khẽ đảo, không thể không hét lên: "Không phải chứ! Bà chị, lại tới làm bộ tiếp sao!"
Hoá ra, Tô Mạn mỗi lần theo kỳ nghỉ định kỳ trở về, nàng cùng đám bạn học hồi cấp ba đều sẽ tổ chức họp lớp. Tô Mạn năm nay học Đại Học năm thứ 3, họp lớp như vậy, đã tiến hành nhiều lần. Nhớ tới lần đầu tiên, cũng chính là năm ngoái, Diệp Trần cũng cùng đi theo. Lúc đầu, mục đích của Tô Mạn rất đơn giản, thuần túy là mang theo Diệp Trần đi ăn uống chùa, bởi vì trước kia trong nhà còn nghèo mà. Chẳng qua dẫn người đi dù sao cũng phải có một lời giải thích, dựa theo các quy tắc của các buổi họp lớp của bọn họ thì mỗi người chỉ có thể dẫn người yêu của chính mình tới.
Thế là, Tô Mạn để Diệp Trần giả làm bạn trai của mình. Tuy nhiên lại không có nghĩ tới, ngược lại lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Bởi vì hồi Tô Mạn còn học ở cấp ba, cũng nổi danh là hotgirl của trường, nam sinh theo đuổi phải nói là nhiều vô kể, mặc dù bây giờ đã lên đại học rồi nhưng vẫn còn có rất nhiều người có ý đồ với nàng. Diệp Trần giả làm bạn trai của Tô Mạn, ngược lại là giúp nàng chặn lại bước chân của những người theo đuổi kia.
Cứ như vậy, Diệp Trần ăn chực cản súng một công đôi việc, hai tỷ đệ ăn nhịp với nhau, chiêu thức giống nhau liên tiếp dùng trong nhiều năm, khiến người vui vẻ kẻ buồn phiền. Bây giờ nhớ tới mọi chuyện của kiếp trước, Diệp Trần vẫn cảm thấy dư vị vô tận. Chẳng qua hắn bây giờ, đã xưa đâu bằng nay, loại chuyện ăn nhờ ở đậu này thực sự có chút quá mất mặt. Tô Mạn thấy Diệp Trần mất hết cả hứng, lập tức nóng nảy, hung dữ nói:
"Tiểu tử thối! Em không phải là đang muốn trốn tránh trách nhiệm chứ?"
Diệp Trần lập tức vui vẻ, "Em nói với bà chị nghe, đây gọi là trách nhiệm gì nhỉ? Chao ôi em là em trai của chị, cũng không phải là bạn trai thật sự của chị a!"
Tô Mạn tức giận nói:
"Chị không biết! Chuyện này em nhất định phải làm! Đừng tưởng rằng em bây giờ biết chút võ công, chị đây không trị được em! Nếu em dám cự tuyệt, chị sẽ... chị sẽ nói cho mẹ chị biết cái chuyện mà năm đó em lén nhìn chị tắm rửa nha!"
Diệp Trần nghe nói như thế, lập tức tức xạm mặt lại, "Vậy cũng là chuyện của mấy năm trước a? Hơn nữa lúc ấy chỉ là ngoài ý muốn! Bà chị, chị có thể đừng cứ mỗi lần đều lấy chuyện này ra để nói có được hay không?"
Tô Mạn thấy uy hiếp không được, lập tức thay đổi sắc mặt, vô cùng đáng thương nói:
"Em trai a, em coi như là giúp chị lần này đi có được hay không? Chị nghe nói lần này, cái thằng Từ Thiếu Trùng này cũng sẽ đến, chẳng lẽ em trơ mắt nhìn chị của em bị hắn trêu chọc sao?"
Diệp Trần nghe nói như thế, lập tức nhướng mày, loáng thoáng nhớ tới một đoạn ký ức ở kiếp trước. Tô Mạn nói tới tên Từ Thiếu Trùng này, dường như là công tử của gia tộc nào đó ở Vân Châu, cũng là người theo đuổi Tô Mạn, nhớ tới trong một lần họp lớp ở kiếp trước, cái tên này uống rượu vào phê phê muốn táy máy chân tay với Tô Mạn, Diệp Trần còn suýt chút nữa thì choảng nhau với hắn.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần không thể không lắc đầu, "Thôi được rồi! Tạm thời em đi chơi với chị!"
Tô Mạn thấy Diệp Trần đáp ứng, lập tức vui mừng quá đỗi, trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Trần, ôm hắn một cái, cười nói:
"Chị biết, em trai hiểu chị nhất! Hì hì!"
Vẻ mặt Diệp Trần lập tức tỏ ra bất đắc dĩ, bà chị này của hắn a, ngược lại là có chút giống như em gái của hắn vậy.
...
Hai người đi vào trong nhà hàng trước, báo cáo Tô Lam về tình huống của Chu Thành Công, Tô Lam ngược lại rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
"Mẹ vốn nể tình hắn là cha của con, cho nên mới cho hắn chút thể diện, không có phái người đuổi hắn đi, từ lúc hắn ở đó làm bậy, bây giờ các con cho hắn một bài học cũng tốt, bớt đi sau này còn bị hắn tới làm phiền ta!"
Diệp Trần nghe được lời nói này của Tô Lam, biết cô ta đối Chu Thành Công đã hoàn toàn mất hết hi vọng, trong lòng cũng rất là vui vẻ.
Sau khi hai người rời khỏi nhà hàng, đợi tới lúc Diệp Trần nói mình có một chiếc xe Ferrari, lập tức lại để cho Tô Mạn rung động một lần nữa, cả người đều cứng đờ trợn tròn mắt mà nhìn.
Diệp Trần nói là mượn xe của bạn, Tô Mạn mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này, nhưng vẫn có vẻ mặt hoài nghi, "Bạn nào mà tốt như vậy? Vậy mà có thể cho em mượn một cái xe đắt tiền như vậy!"
"À là một người bạn học cùng lớp..."
Diệp Trần ăn nói lung tung, sau đó đẩy Đường Thanh Nhã đi ra.
Tô Mạn nghe được là công chúa của Đường gia, lúc này mới tin, chẳng qua trên mặt lại hiện ra vẻ mặt chua xót, "Chị nói với em trai a, vì sao bây giờ với trước kia lại không giống! Hóa ra là em tán đổ được tiểu công chúa Đường gia, chị nghe bạn học của chị nói, Đường gia bây giờ đang phát triển rất mạnh, gần như đã trở thành đại gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam, tiểu tử em sau này cần phải cố gắng hơn rất nhiều mới được, nếu không như vậy người khác sẽ nói em là ăn bám a!"
Diệp Trần lập tức không còn gì để nói, "Em và cô ấy chỉ có quan hệ bạn bè, không phải như chị nghĩ a!"
Tô Mạn nghe nói như thế, trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, chẳng qua sau đó lại xì một tiếng, nói:
"Chỉ có quan hệ bạn bè, thế mà cũng cho em mượn chiếc xe đắt tiền như vậy? Em bớt chém gió với chị đi!"
Diệp Trần hoàn toàn câm lặng.
...
Chỉ chốc lát, dưới sự hướng dẫn của Tô Mạn, xe đã đi tới trước một quán Karaoke (KTV) sang trọng thì ngừng lại.
"Không phải bảo đi ăn cơm sao? Làm sao lại chạy tới chỗ này?"
Diệp Trần chợt phát hiện, Tô Mạn họp lớp lần này, và nơi họp lớp ở kiếp trước hình như không giống nhau lắm.
Tuy nhiên, hắn cũng không có quá để ở trong lòng, dù sao có hắn ở bên cạnh, chắc chắn có thể bảo đảm không có chuyện gì xảy ra với Tô Mạn.
Tô Mạn giải thích nói:
"Lúc đầu nói là tùy tiện tìm một quán ăn ăn một bữa cơm là được rồi, về sau ở trong lớp bọn chị không biết là ai đưa ra đề nghị muốn đi hát thế mà lại có rất nhiều người đều đồng ý, thế là liền đổi địa phương thành nơi này!"
"Chẳng qua như vầy cũng tốt, mọi năm đều là ăn cơm như thế thì cũng rất vô vị!"
Hai người vừa nói, Diệp Trần đã đưa xe đi vào bãi đỗ xe dừng lại, đi tới cửa chính quán KTV.
"Mạn Mạn!"
Đang muốn đi vào trong, đằng sau đột nhiên có giọng gọi vang lên, hai người lập tức xoay người nhìn lại, chỉ thấy, một cô gái có dung mạo tú lệ, cô gái này ước chừng hai mươi tuổi, bước nhanh đi về phía hai người.
Diệp Trần nhìn qua cô gái trước mắt này thấy có chút quen quen, sau khi ở lục soát ở trong trí nhớ một lúc, ngay lập tức nhớ tới tên của cô gái này:
Tưởng Tiểu Cầm, bạn thân tốt nhất của Tô Mạn, kiếp trước có quan hệ với Diệp Trần cũng không tệ.
"Tiểu Cầm!"
Tô Mạn nhìn thấy Tưởng Tiểu Cầm cũng lập tức chạy tới, hai người ôm nhau sau đó nói chuyện một lúc, Tưởng Tiểu Cầm cũng để ý tới Diệp Trần đứng ở bên cạnh, Diệp Trần thì mỉm cười, kêu một tiếng:
"Chị Tiểu Cầm!"
Tưởng Tiểu Cầm sửng sốt một lúc lâu, mới nhận ra Diệp Trần, "Ồ! Em là... Diệp Trần? Bây giờ rất đẹp trai a! So với anh chàng Cao Ly kia của chị còn muốn đẹp trai hơn a!"
Sau khi nghe Tưởng Tiểu Cầm nói như vậy, Diệp Trần cũng nhớ tới một số quan hệ ở kiếp trước, Tưởng Tiểu Cầm này, hình như là đi học ở Kinh Đô, ở đại học quen biết một người bạn trai là người Cao Ly sang Hoa Hạ để du học, thường xuyên khoe khoang ở trước mặt Tô Mạn, cho nên hắn cũng có chút ấn tượng.
Tưởng Tiểu Cầm đích xác là bị sự thay đổi kinh người của Diệp Trần làm cho chấn động, chăm chú nhìn lên một lúc lâu, hai mắt giống như muốn b ắn ra ánh sáng, chẳng qua rất nhanh đã bị Tô Mạn đẩy đi, "Đi đi đi! Cái đồ nữ lưu manh này, bà đã có anh chàng người Cao Ly rồi, đừng có mà đi trêu chọc em trai của tôi!"
Tưởng Tiểu Cầm không chịu yếu thế, lập tức trêu ghẹo nói:
"Tôi nói bà làm sao đến bây giờ cũng không đi tìm bạn trai, có phải là bởi vì tiểu Trần không? Chẳng lẽ là tình yêu chị em như trong truyền thuyết sao?"
P/S: Ta thích nào =)), hai chị em nhà nài hài quá đê (Chương thứ 6)