Nghe được lời này của Dịch Sơn Hà, Diệp Trần không thể nín được cười, thầm mắng lão hồ ly này lại tính toán để mình bán mạng cho hắn.
Tuy nhiên, cũng đúng lúc Diệp Trần muốn để Dịch Sơn Hà dẫn mình đi Côn Lôn Thánh Tâm các. Với cả, bây giờ tuy rằng hắn đã có thể áp đảo lên trên quy tắc thế tục, nhưng cuối cùng vẫn phải cho quốc gia mấy phần thể diện, không nên làm quá tuyệt, bằng không cho dù hắn không sợ nhưng ít nhiều vẫn có chút phiền phức.
"Nói đi! Lần này lại muốn ta giúp các ông làm chuyện gì?"
Dịch Sơn Hà thấy Diệp Trần không có ý cự tuyệt, lập tức hết sức vui mừng nên vội vàng nói:
"Việc này nói ra thì rất dài, tôi bây giờ còn cách thành phố Vân Châu chưa tới trăm dặm, không bằng chờ tôi đến nơi ở của Diệp thiếu tướng, chúng ta cùng nhau ngồi nói chuyện một cách chi tiết có được không?"
Diệp Trần suy nghĩ một chút, "Không cần! Phía nam thành phố Vân Châu có một quá trà tên Phượng Tường, ta chờ ông ở nơi đó!"
Dịch Sợ Hà tất nhiên là không phản đối. Nửa giờ sau, quán trà Phượng Tường, "Trà cũng uống rồi, nói rõ tình huống hiện tại một chút đi!"
Diệp Trần dựa vào ở trên ghế bành bắt chéo chân, mỉm cười nhìn qua lão hồ ly ở trước mắt này, từ từ mở miệng nói.
Dịch Sơn Hà cười xấu hổ một tiếng, "Diệp thiếu tướng người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn, lão già này không có vòng vèo!"
Nói đến đây, trên mặt Dịch Sơn Hà hiện ra vẻ mặt ngưng trọng, thận trọng nói:
"Thật ra thì chuyện này có quan hệ tới Diệp Thiên Ca tướng quân..."
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà cẩn thận đế ý tới vẻ mặt của Diệp Trần một chút, thấy hắn không có phản ứng quá khích mới tiếp tục mở miệng nói:
"Chuyện lần trước xảy ra ở Diệp gia, tuy rằng ngay sau đó ta đã ra nghiêm lệnh cấm mọi người không được tiết lộ ra ngoài, nhưng tin Diệp tướng quân chết vẫn không biết làm sao lại bị truyền ra ngoài..."
"Bây giờ, chẳng những lòng người trong quân đội bàng hoàng, ngay cả các quốc gia khác ở xung quanh cũng bắt đầu ngo ngoe muốn động, ý muốn mưu đồ làm loạn..."
"Diệp tướng quân chẳng những là chiến thần Hoa Hạ chúng ta, những năm vừa qua trấn thủ cương thổ phía bắc uy hiếp ba nước Tô quốc, Đảo quốc và Cao Ly, bây giờ ba nước này nghe được tin tức Diệp tướng quân chết, đã bắt đầu có chút ngồi không yên!"
Diệp Trần nghe đến đó, hai mắt không thể không nhéo lại chút, nâng chén trà trong tay lên, chậm rãi thưởng thức một ngụm mới sâu kín nói:
"Chẳng lẽ Hoa Hạ thiếu một Diệp Thiên Ca thì sẽ mất nước tuyệt chủng hay sao?"
Dịch Sơn Hà hít sâu một hơi, mới nói: "Đương nhiên không đến mức! Một người mạnh hơn, lực lượng cuối cùng vẫn có hạn, còn chưa đủ để ảnh hưởng vận mệnh của một nước, hơn nữa bây giờ đang là thời kỳ thái bình, quốc gia nào cũng không dám tùy tiên đứng ra khơi mào chiến tranh! "
"Chỉ có điều, chính bởi vì chiến tranh gần như là không có khả năng, cho nên giữa các quốc gia với nhau thường sử dụng vũ lực đến quyết định cao thấp! "
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà lại nặng nề thở dài lần nữa, nói:
"Thôi được rồi để cho đơn giản, tôi sẽ trực tiếp nói với ngài chuyện này đi!"
"Không biết từ đâu Cao Ly quốc nghe được tin tức Diệp tướng quân đã không còn ở trên nhân gian, hôm qua phát chiến thư với Hoa Hạ chúng ta, nói Lý Như Chân cao thủ đệ nhất Cao Ly quốc muốn luận bàn võ học với cao thủ Hoa Hạ chúng ta ở trên đỉnh núi Hán Nã!"
Diệp Trần hơi sững sờ "Lý Như Chân? Rất lợi hại phải không?"
Dịch Sơn Hà lập tức lộ ra vẻ khinh miệt nói: "Người này ở quá khứ thời gian hai mươi năm trước, từng giao thủ với Diệp Thiên Ca tướng quân ba lần, ba lần toàn bại trận, nếu như không phải nghe nói tin tức tướng quân chết, nghĩ rằng hắn cũng không có cái lá gan này, dám can đảm hướng Hoa Hạ chúng ta phát ra chiến thư!"
Diệp Trần cười nói: "Vậy, chẳng lẽ ngoài Diệp Thiên Ca ra, người trong Thần Long vệ không có người nào có thể thắng được người này sao?"
Dịch Sơn Hà nhướng mày, nói: "Hai thánh của Thần Long vệ ta chắc là có thể hơn người này một bậc, thế nhưng hai thánh dù sao đã cao tuổi rồi, mà Lý Như Chân lại đang ở thời kỳ hoàng kim, chỉ sợ không có chắc chắn hoàn toàn có thể thắng hắn!"
"Ý tứ của mấy vị thủ trưởng, Hoa Hạ chúng ta quyết không thể bại bởi một cái nước nho nhỏ như Cao Ly, chẳng những phải thắng, hơn nữa còn phải toàn thắng, để Cao Ly quốc không còn dám vọng tưởng mang trong lòng tâm lý may mắn, miễn cho sau này lại quấy rối gây chuyện!"
Nghe đến đó, Diệp Trần tự nhiên đã sớm hiểu mục đích chuyến đi này của Dịch Sơn Hà, "Cho nên các ông muốn ta đảm đương trách nhiệm này sao?"
Dịch Sơn Hà lập tức xấu hổ cười một tiếng, vội vàng nói: " Các vị thủ trưởng đều đã đồng nhất tỏ thái độ, chỉ cần Diệp thiếu tướng chịu xuất mã lần này, chẳng những sẽ bỏ qua chuyện đồ sát Tần gia trước kia, hơn nữa quân hàm Diệp thiếu tướng cũng trực tiếp tấn thăng tới Thượng tướng, ngày sau ở trên tỉnh Thiên Nam có thể giải quyết thuận lợi!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng không có đáp ứng ngay, chỉ là cúi đầu từ từ nhấm nháp thưởng thức trà ngon.
Dịch Sơn Hà thấy thế lập tức cuống lên, hắn thật đúng là sợ Diệp Trần từ chối, hắn không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, cử động lần này của Diệp Trần nói không chừng sẽ hoàn toàn trọc giận Trung ương, đến lúc đó nếu như thật sự tiến hành trừng phạt người này, có lẽ thật sự phải sử dụng tới vũ khí hạt nhân. Đến lúc đó, việc này sẽ không thể cứu vãn nổi, cho dù thật sự có thể tru sát được người này, tất nhiên sẽ phải bỏ ra cái giá phải trả một mức giá rất đau đớn và thê thảm. Nhưng là, hắn biết rõ thiếu niên trước mắt này, có tính cách rất cuồng ngạo, cho nên không dám khuyên bảo, sợ lại phản tác dụng, trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Diệp Trần chậm rãi thưởng thức xong một ly trà, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Để cho ta xuất chiến giúp các ông, vậy cũng là chuyện không phải không có khả năng, tuy nhiên ta có hai điều kiện!"
Hô!
Nghe được điều này, Dịch Sơn Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi vội vàng nói: "Đừng nói hai cái, coi như hai mươi cái, hai trăm cái! Cũng tuyệt đối không có vấn đề!"
Khóe miệng Diệp Trần giật giật xong hơi nhếch lên, "Lão tướng quân, đừng có cho nhiều điều kiện như vậy cái nào cũng làm được, hai cái điều kiện này của ta, không có dễ dàng như vậy đâu!"
Nói xong lời này, Diệp Trần dừng lại một chút, giơ một ngón tay lên, nói: "Điều kiện thứ nhất, ta muốn ông dẫn ta tới Côn Lôn Thánh Tâm các một chuyến!"
Dịch Sơn Hà lập tức nhướng mày, "Côn Lôn Thánh Tâm các sớm từng có ước định với quốc gia, Thánh Tâm các thuộc về cấm khu của Hoa Hạ, người ngoài không được đi vào, đệ tử Thánh Tâm các cũng không được làm xằng bậy ở Hoa Hạ, ngươi đi nơi đó làm cái gì?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Chuyện này ông cũng không cần quản! Chỉ cần đưa ta tới chỗ đó là được!"
Dịch Sơn Hà hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng cắn răng một cái, "Được! Điều kiện thứ nhất ta đáp ứng ngươi! Điều kiên thứ hai là gì nào?"
Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp lấy ra hai bức tranh giấy từ trong Tử Kim Hồ Lô ra, đưa tới trước mặt Dịch Sơn Hà, "Giúp ta tìm tới hai món đồ này, coi như tìm không thấy thì ít nhất cũng phải nói cho ta nghe biết một chút tung tích của hai món đồ này!"
Dịch Sơn Hà cầm hai bức tranh ở trong tay, nhìn chăm chú một lát, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, "Thất Diệp Hồi Tiên Thảo? Thần Long Chi Huyết (Máu của Thần Long)? Hai món đồ này, ta quả thực là chưa từng nghe thấy a!"
Thật ra thì, ngay cả Diệp Trần cũng không chắc chắn, ở trên trái đất này có tồn tai hai món đồ này không, dù sao hai món đồ này cho dù ở Tu Chân giới trân bảo đầy đất mà nói cũng không phải là vật bình thường, chớ đừng nói chi tới trái đất nho nhỏ này.
"Ông chỉ cần phái người cẩn thận tìm kiếm giúp ta là được, chỉ cần ông có thể tìm tới hai món đồ này, ta có thể hứa hẹn trong tương lai làm một việc cho các ông!"
Diệp Sơn Hà nghe được điều này, hai mắt lập tức sáng lên, "Chuyện này là thật?"
Diệp Trần nâng bình trà lên, nhẹ nhàng rót một chén trà, lạnh nhạt nói: "Diệp Cuồng Tiên ta, nhất ngôn cửu đỉnh!"
P/S: Ta thích nào....ra chương hơi muộn nhưng sẽ nhanh, bắt đầu ủng hộ chút chút a, mọi người hết kim phiếu rồi sao a...ta phải lật đổ truyện của ông Thắng kia a.....